Lời Gọi Từ Cõi Chết

Chương 34: Thẩm Gia (20)



Vợ chồng Thẩm Lực chuẩn bị rời khỏi Vạn Long, Lý Mộng Hàm mong rằng khi rời khỏi thành phố này thì các hồn ma sẽ không ám lấy mình nữa. Thẩm Lực thì không phản đối cũng không ủng hộ ý kiến này.

“Anh nghĩ em đang lo lắng quá thôi. Trong suốt gần hai mươi năm qua chúng ta chỉ mới gặp hồn ma này thôi mà, làm gì có chuyện lời nguyền chứ.” Thẩm Lực nói, mặc dù đã đồng ý với vợ việc chuyển sang sống tại nơi khác nhưng ông không thích bà có suy nghĩ kiểu đó.

“Chỉ một lần thôi mà anh đã suýt mất mạng rồi còn gì.” Lý Mộng Hàm phản đối “Với anh thì đây là lần đầu nhưng trước đây em đã từng gặp đủ loại yêu ma quỷ quái rồi.”

“Thôi được rồi, không tranh cãi nữa.” Thẩm Lực bất lực trước việc thuyết phục vợ.

Bỗng có cuộc gọi tới, ông ta liền bắt máy và trao đổi vài câu.

“Ai thế?” Lý Mộng Hàm hỏi khi ông ta tắt máy.

“Là Thẩm Tài, em ấy có chuyện muốn gặp anh. Có lẽ lại là chuyện đầu tư cho ban nhạc của nó.”

“Hoặc nó lại muốn ra tay với anh. Em đã nói rồi, Thẩm Tài có khả năng là đồng phạm của tên tà sư đó.” Lý Mộng Hàm tỏ ý ngăn cản cuộc gặp mặt.

“Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta có người trừ ma rồi sao? Cứ gặp nó, rồi sau đó chỉ cần kiểm tra xem anh có bị hồn ma nào ám hay không là được mà.” Thẩm Lực không lo về điều đó.

Lý Mộng Hàm thực sự không muốn tiếp tục liên hệ với nhà họ Đường nữa, nhưng bà không thể phản đối quyết định của Thẩm Lực.

Ông ta lên xe đi tới một quán cà phê sang trọng để gặp Thẩm Tài.

“Em lại có chuyện gì muốn nói với anh đây, nếu là chuyện ban nhạc thì dẹp đi.” Thẩm Lực thẳng thắn nói.

“Anh đừng nghĩ xấu cho em thế chứ. Chẳng qua là em biết anh và chị dâu chuẩn bị rời khỏi thành phố nên muốn gặp anh, sau này có lẽ sẽ rất khó gặp nhau.” Thẩm Tài đáp, anh ta tỏ ra rất thật lòng.

Thẩm Lực cảm thấy không tin được vào tai mình, nếu là Thẩm Đức nói câu này thì ông còn tin đượcm, đằng này Thẩm Tài trước giờ có ưa gì các anh của mình. Ông bật cười nói “Chuyện gì xảy ra với em vậy, bộ gần đây nhiều biến cố quá nên đầu chập mạch rồi à? Anh em chúng ta vốn có gặp nhau nhiều đâu.”

“Có lẽ đầu em chập mạch thật, sau khi Thẩm Đức và Thẩm Mai chết, anh cũng suýt ra đi, em nhận ra gia đình quan trọng đến cỡ nào. Thế nên em muốn cải thiện mối quan hệ từ bây giờ.” Thẩm Tài nói.

Thẩm Lực vẫn cảm thấy quá khó tin, ông nhìn chằm chằm vào mắt của Thẩm Tài để xem có sự gian dối nào không.

Trong lúc ông ta hướng mọi sự tập trung vào đôi mắt của Thẩm Tài, anh ta nhanh chóng rắc số thuốc Lục Á Tinh đã đưa vào cốc của Thẩm Lực.

“Đừng có nói xạo nữa, có phải sau đó là một tràng dài xin xỏ chứ gì? Kiểu em thương anh thế này thì anh cũng thương em đi đúng không?” Thẩm Lực nói.

“Ồ, anh không tin em thì chịu vậy.” Thẩm Tài cầm cốc của mình lên uống một hơi hết sạch, Thẩm Lực cũng làm theo rồi ra về. Ông ta thầm than rằng thật phí thời gian khi quyết định ra đây.

Thẩm Tài sau khi xong việc liền đi tìm Lục Á Tinh.

“Công việc cậu giao tôi đã làm xong rồi, giờ chúng ta xử lý Thẩm Lực được chưa? Anh ta sắp rời khỏi thành phố này rồi.” Thẩm Tài hỏi.

“Anh yên tâm, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Bây giờ tôi đưa anh tới nơi này, có việc rất gấp cần anh làm đấy.” Lục Á Tinh đáp.

“Lại là chuyện cho tôi làm. Này, rốt cuộc ở đây ai mới là chủ đấy hả?” Thẩm Tài khó chịu kêu ca.

Lục Á Tinh không nhẹ nhàng với anh ta nữa “Anh chưa bao giờ là chủ cả. Quan hệ giữa chúng ta là hợp tác, nếu không thích anh có thể ngừng lại. Nhưng nên nhớ, nếu kế hoạch thành công, anh sẽ có 95% tài sản của Thẩm Trí Nguyên, còn hiện tại thì chỉ 1/3 thôi. Suy nghĩ kĩ đi.”

Những lời đó đã thuyết phục được Thẩm Tài, khoảng chênh lệch đó đối với tài sản của Thẩm Trí Nguyên thực sự là rất lớn. Để có được số tiền đó thì dù có chịu khổ một chút cũng không có gì là không đáng cả.

“Được rồi, tôi đã hiểu. Cậu nói đi, giờ tôi phải làm gì?” Thẩm Tài hỏi.

“Anh cứ lên xe, tôi sẽ nói chi tiết khi tới nơi.” Lục Á Tinh trả lời.

Thẩm Lực lúc đó đã về nhà và ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, ông đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Lý Mộng Hàm thấy ông ta như thế rất lo lắng “Anh sao thế? Có phải bị hồn ma ám lấy rồi không? Để em gọi Đường Mộc Nhi tới để giúp anh trừ tà.”

Thẩm Lực lắc đầu, ông khó nhọc nói “Anh không nghe thấy những tiếng nói trong đầu, anh thấy khó chịu trong người, có lẽ cà phê quán đó bị hư chăng? Bán cái giá đó mà hàng kém chất lượng vậy sao?”

“Cẩn thận kẻo bị ngộ độc, anh nên đi bệnh viện kiểm tra thì hơn. Để em đưa anh đi nhé.” Lý Mộng Hàm thầm nghĩ phải chăng đây là một loại hồn ma khác, nhưng bà trấn tỉnh mình phải suy nghĩ một cách khoa học.

“Em nói có lý, chúng ta đi…” Chưa nói hết câu, Thẩm Lực đã đổ gục xuống bàn. Lý Mộng Hàm hoảng loạn gọi ông dậy. Sau đó bà lập tức gọi xe cứu thương.