Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 76: Du thuyền Sophia



Buổi tối, Vũ Bắc Nguyệt cầm điện thoại nhìn dãy số điện thoại hiện lên màn hình nhưng mà không bấm gọi, cô lẩm bẩm “Cái tên Nam Dạ Huyền đáng ghét, mình không liên lạc với anh ấy thì anh ấy im lặng với mình luôn, đúng là mày mù rồi mới đem lòng yêu thích anh ta đó Vũ Bắc Nguyệt à.”

Vũ Bắc Nguyệt đến du thuyền Sophia, một chiếc du thuyền vô cùng rộng lớn với ba tầng, đầy đủ tiện nghi, các không gian chức năng, tầng 1 là phòng nghỉ cho khách, tầng hai là khu vực ăn chơi như nhà hàng, hầm rượu, rạp chiếu phim, tầng trên cùng là sân đánh golf mini, bể bơi tràn bờ với vách nhìn xuyên ra bên ngoài, khu vực để du khách tắm nắng, bàn ghế để ngồi hóng gió.

Vũ Bắc Nguyệt nhìn xung quanh tưởng rằng giờ này khách đến tham gia tour này rất đông vì số vé bán ra là 100 nhưng mà đến thời điểm hiện tại khu vực quanh du thuyền lại rất vắng.

Một nhân viên trên du thuyền Sophia đi xuống đón Vũ Bắc Nguyệt lên du thuyền “Xin tiểu thư xuất trình vé giúp em ạ.”

Vũ Bắc Nguyệt đưa vé của mình cho nhân viên, cô ấy xem rồi lên tiếng “Dạ là vé Vip, mời tiểu thư lên du thuyền để em hướng dẫn cô về phòng nghỉ ngơi trước.”

Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười “Cảm ơn cô nhé.”

Vũ Bắc Nguyệt nghĩ là do cô đến sớm nên là người đầu tiên nhưng đến lúc du thuyền bắt đầu lướt sóng chạy đi mà vẫn không có ai hết.

Vũ Bắc Nguyệt ngồi trên tầng cao nhất của du thuyền đưa mắt nhìn biển cả mênh mông lúc đó có một nhân viên đi lên mang cho cô một ly trà trái cây nhiệt đới “Mời tiểu thư dùng nước.”

Vũ Bắc Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc “Tôi vẫn chưa gọi nước mà.”

“Dạ có người mời tiểu thư.”

Vũ Bắc Nguyệt nhìn quanh du thuyền vẫn không thấy bóng dáng ai hết nên hiếu kỳ lên tiếng hỏi “Hình như tôi nhớ chuyến đi này bán 100 vé nhưng mà sao trông du thuyền vắng quá vậy hả?”

Cô nhân viên kia lên tiếng đáp “Dạ có người bao hết vé du thuyền với giá gấp năm lần rồi nên những du khách kia sẽ dời lịch khởi hành vào tuần sau ạ.”



“Bao hết vé vậy tại sao tôi lại được lên thuyền?”

Cô nhân viên kia lắc đầu “Dạ chuyện này em cũng không rõ.”

Cô nhân viên kia rời đi, Vũ Bắc Nguyệt bắt đầu cảm thấy lo lắng sợ hãi cô thầm nghĩ [Có khi nào mình lại rơi vào bẫy của bọn bắt cóc nữa không? Thân phận mới được công khai thì rắc rối lại kéo đến, ba và anh Đình Hiên đúng là thích vẽ rắn thêm chân gây thêm rắc rối cho mình mà.]

Vũ Bắc Nguyệt đang hoang mang lo sợ thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng mình “Thật là trùng hợp ha lại gặp em rồi.”

Vũ Bắc Nguyệt đứng dậy quay người lại thì thấy Nam Dạ Huyền, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tính ra quan hệ giữa cô và anh không tồi nên đỡ phải sợ bị lừa vào bẫy của bọn bắt cóc.

“Sao lại là anh?”

Nam Dạ Huyền nhướng mày “Thấy anh, em không vui sao Vũ Bắc Nguyệt?”

Vũ Bắc Nguyệt khẽ đỏ mặt, thấy Nam Dạ Huyền cô đương nhiên là vui vẻ trong lòng rồi nhưng mà không dám thể hiện quá lộ liễu.

“Cũng bình thường thôi, sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?”

Nam Dạ Huyền bước đến bên cạnh của Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng đáp “Ai bảo em cứ tìm cách né tránh anh làm gì, cho nên anh phải tự tạo cơ hội để được gặp em chứ.”

“Đừng có nói với em là anh bao hết du thuyền Sophia đó nha.”

Nam Dạ Huyền gật đầu “Phải, anh muốn không gian yên tĩnh nghỉ ngơi cùng với em không muốn người khác làm phiền nên đã bao luôn cả du thuyền này rồi.”



Vũ Bắc Nguyệt liền lên tiếng trêu ghẹo Nam Dạ Huyền “Đại nhân vật có khác ha, chơi lớn đến như vậy chắc chỉ có mỗi mình anh dám làm.”

Nam Dạ Huyền nghe Vũ Bắc Nguyệt nói vậy liền hậm hực trong lòng giữa anh và cô thì ai mới là đại nhân vật của Nam Đô không cần nói cũng quá rõ, không nhắc tới thì thôi nhắc tới là anh lại cảm thấy tức giận cô chuyện giấu thân phận thật mà lừa gạt anh bấy lâu nay.

Nam Dạ Huyền và Vũ Bắc Nguyệt đang đứng boong trên của du thuyền, gió thổi phần phật vô cùng mát mẻ.

Nam Dạ Huyền đột nhiên quay sang nhìn Vũ Bắc Nguyệt bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng “Em thử nghĩ xem nếu ngã từ đây xuống biển thì sẽ thế nào hả?”

Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười bâng quơ rồi lắc đầu lên tiếng “Sao cái miệng của anh xui xẻo quá vậy hả? Đang giữa biển mà còn nói mấy chuyện linh tinh không may nữa.”

Nam Dạ Huyền đột nhiên đẩy Vũ Bắc Nguyệt sát ra thành thuyền, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo kèm theo sát ý rồi bỡn cợt lên tiếng “Nếu chúng ta ngã xuống biển thì em phải làm đệm lưng cho anh, chứ rơi từ trên cao xuống nước áp lực nước đập vào người đau chết mất.”

Vũ Bắc Nguyệt hừ một tiếng “Anh lại lên cơn điên gì nữa đây hả Nam Dạ Huyền?”

Nam Dạ Huyền dùng sức nắm lấy hai bắp tay của Vũ Bắc Nguyệt, mắt của anh hiện lên một tia lạnh lẽo anh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng “Anh ghét nhất chính là những kẻ dám lừa dối anh, tại sao em lại dám lừa gạt anh lâu như vậy hả Vũ Bắc Nguyệt?”

Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày không hiểu đầu cua tai heo gì hết “Em gạt anh chuyện gì chứ?”

Nam Dạ Huyền trừng mắt nhìn Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng đáp “Em vốn là Vũ đại tiểu thư của tập đoàn Thương Hải nhưng ngay từ đầu lúc nào em cũng giả vờ mình là kẻ yếu đuối đáng thương để tranh thủ sự đồng cảm của anh là sao hả?”

“Anh nói gì em nghe không hiểu.”

Vũ Bắc Nguyệt né tránh cô không muốn ai nhắc đến xuất thân của mình hết, năm xưa cũng vì cô là con gái của Vũ Thế Hải mà bị bắt cóc A Sở mới bỏ mạng nơi biển sâu nên cô không muốn bi kịch thêm một lần nữa tái diễn.