Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 94: Bí mật được bật mí



Vũ Thế Duy nhếch môi cười lạnh lên tiếng “Anh hai à, cô ta đã biết quá nhiều bí mật của tôi rồi, đáng lý ra cô ta vượt ngục thành công thì nên sống cho tốt một chút nhưng cô ta lại dám uy hiếp ra điều kiện với tôi.”

Vũ Thế Hải nhíu mày “Cô ấy ra điều kiện gì với chú chứ? Xưa nay cô ấy đâu có qua lại với chú.”

Nam Dạ Huyền và người của anh lén lút đến gần chỗ của Vũ Thế Hải thì thấy ông ta đang đúng nói chuyện với Vũ Thế Duy nên trốn vào một góc xem tình hình thế nào.

Vũ Thế Duy độc ác lên tiếng “Nhờ tôi bày kế cho cô ta leo lên giường của anh mang thai con của anh nên cô ta mới được ngồi vào vị trí phu nhân Vũ gia suốt tám năm nay vậy mà cô ta không biết thức thời, lập kế hãm hại Vũ Bắc Nguyệt không thành công còn muốn kéo tôi xuống vũng bùn cùng cô ta như vậy thì chết là đúng rồi.”

Vũ Thế Hải kinh ngạc “Vậy Thúy Mai là người mà chú cài bên cạnh tôi bấy lâu nay sao hả?”

Vũ Thế Duy vốn muốn trừ khử Vũ Thế Hải luôn rồi nên không cần giấu diếm nữa, ông ta thẳng thừng lên tiếng đáp “Nếu như tám năm trước cái bọn bắt cóc kia không tham tiền mà trực tiếp giết chết Vũ Bắc Nguyệt thì đã không kéo theo nhiều hệ lụy như hôm nay rồi.”

Vũ Thế Hải cảm thấy tức giận vô cùng khi biết vụ bắt cóc Vũ Bắc Nguyệt năm xưa là mưu kế của Vũ Thế Hải “Thì ra chính chú là chủ mưu vụ bắt cóc năm đó.”

Vũ Thế Duy cười điên dại “Phải, năm xưa anh cướp mất hết mọi thứ của tôi nên tôi muốn anh đau khổ khi mất đi đứa con gái mà anh yêu thương nhất.”

Vũ Thế Hải lên tiếng khuyên ngăn Vũ Thế Duy “Chú dừng tay lại đi đừng có tiếp tục nhúng chàm nữa Thế Duy à.”

Vũ Thế Duy nghe vậy thì nhếch môi cười lạnh “Một người luôn giữ mình trong sạch như anh làm sao hiểu được cảm giác của tôi, một khi tay đã nhuốm máu rồi thì không thể nào dừng lại được nữa hết.”

Vũ Thế Hải thở dài lắc đầu “Năm xưa chú vì tranh giành quyền thừa kế tập đoàn Thương Hải mà ra tay thảm sát Nam gia đã là tội tày đình rồi, chú đừng làm hại ai nữa hết được không?”

Vũ Thế Duy nghe vậy thì cười khanh khách lên tiếng “Thì ra là anh đã biết hết rồi sao?”

“Phải, lúc đó ba nói ai lấy được dự án khu đô thị phía Nam thì sẽ giao quyền thừa kế cho người đó, anh cứ nghĩ cùng lắm là em chơi xấu anh để anh thua đấu thầu thôi ai ngờ em vì ra tay sát hại nhà đối thủ là Nam gia mà gây ra vụ thảm sát gia đình họ, chính em là người đã thuê băng Tiger ra tay thảm sát nhà người ta còn gì.”



Vũ Thế Duy lên tiếng đáp “Anh biết cũng nhiều quá rồi đó, năm xưa lúc tôi thuê Đường Du thảm sát Nam gia đã dùng danh tính của anh vậy mà ba thật cao tay vẫn điều tra ra được tôi mới là chủ mưu, ba lúc nào cũng chỉ đứng về phía anh thôi.”

“Ba vốn muốn em cố gắng tiến bộ nên mới đặt ra thử thách đó mà thôi, ngay từ đầu ba đã muốn trao quyền thừa kế tập đoàn Thương Hải lại cho hai anh em chứ không phải một người nào hết, đáng tiếc sau vụ việc của Nam gia ba đã không còn tin tưởng vào em nữa. Tuy là ba không đành lòng đưa em vào tù để chịu sự trừng phạt của pháp luật nhưng mà ba cũng không thể để một người không có đức như em trở thành người thừa kế tập đoàn Thương Hải được.”

Nam Dạ Huyền vốn muốn ám sát Vũ Thế Hải ai ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện giữ Vũ Thế Hải và Vũ Thế Duy, anh thầm vui mừng nếu như không phải Vũ Thế Hải thuê người thảm sát gia đình anh thì giữa anh và Vũ Bắc Nguyệt lại có hy vọng rồi.

Vũ Thế Duy đột nhiên cười lớn “Anh hai à, hôm nay anh đã nhìn thấy tôi giết chết Phan Thúy Mai để bịt miệng thì anh cũng không nên tiếp tục sống nữa đâu.”

Vũ Thế Duy bất ngờ lao tới đẩy Vũ Thế Hải ngã từ trên bờ biển xuống hòng che giấu tội lỗi của mình.

Trời tối nước biển cuồn cuộn bên dưới lại là những khối đá lỏm chỏm nên Vũ Thế Duy tự tin là Vũ Thế Hải sẽ chết đuối, ông ta chỉ cần đi báo cảnh sát là Vũ Thế Hải vì mâu thuẫn bắn chết Phan Thúy Mai rồi tự tử là có thể thoát tội một cách vẹn toàn.

Lúc Vũ Bắc Nguyệt nhận được tin báo là Vũ Thế Hải giết Phan Thúy Mai rồi tự xác liền cũng Vũ Đình Hiên chạy đến hiện trường xem nhưng bên cảnh sát báo lại vẫn chưa tìm được thi thể của Vũ Thế Hải.

Vũ Bắc Nguyệt khóc đến ngất lên ngất xuống khi biết ba gặp chuyện, Vũ Đình Hiên lên tiếng an ủi cô “Em bình tĩnh lại đã Bắc Nguyệt, lúc này vẫn chưa tìm được ba, em mà có chuyện gì thì anh biết phải làm sao đây.”

Vũ Bắc Nguyệt nước mắt ngắn nước mắt dài lên tiếng “Em không tin là ba lại ra tay giết chết Phan Thúy Mai đâu, chắc chắn là trong chuyện này còn ẩn tình nào đó, chúng ta phải tìm cho được ba.”

Vũ Bắc Nguyệt ở lại bên bờ biển cùng đội cứu hộ cứu nạn, cô muốn chờ cho đến lúc tìm được Vũ Thế Hải mới yên lòng.

Vũ Bắc Nguyệt cảm thấy rất ân hận khi cô đã lãng phí quá nhiều thời gian để oán trách Vũ Thế Hải, đến hôm nay biết ông không còn trên đời nữa cô mới biết là bản thân mình quá ích kỷ rồi.

Vũ Thế Duy dùng tiền mua chuộc tất cả những tờ báo lớn nhỏ ở Nam Đô đăng tin Vũ Thế Hải giết Phan Thúy Mai rồi tự xác bên bờ biển gây ra dư luận chấn động, giá cổ phiếu của tập đoàn Thương Hải tuột dốc không phanh.

Vũ Thế Duy đến thăm mộ ba của ông ở nhà mồ gia tộc tại nghĩa trang cao cấp nhất Nam Đô, ông nhìn di ảnh của Vũ đại lão gia rồi nhếch môi cười lẩm bẩm “Ba à, cuối cùng con cũng có thể lấy lại công bằng cho bản thân mình rồi, con không có được tập đoàn Thương Hải thì sẽ phá hủy nó, con muốn ba chết rồi nhưng vẫn không thể nào nhắm mắt được hết, con muốn ba phải chứng kiến công sức cả đời mà ba gây dựng lụng bại từng ngày một…chưa xong đâu con còn sắp xếp sẵn một màn kịch hay cho cháu gái cưng của ba nữa, để xem sau khi nó tự tay giết chết người nó yêu thì nó sẽ sống như thế nào đây.”