Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 53: Gặp lại



Tại Mạc thị

"Chào cô, cô có hẹn với Mạc tổng không ạ?"

"Chào cô, tôi là Louris, tôi tới đây để kí hợp đồng với Mạc thị."

"Oh, thì ra là quý cô Louris, thất lễ quá! Để tôi kêu người đưa cô lên phòng của Mạc tổng ạ!"

Cô nhân viên liên hệ với ai đó, sau một lúc thì có người đi xuống đưa cô lên phòng.

Cô đi theo anh ta lên phòng, anh nhân viên đó nói: "Cô vui lòng đợi Mạc tổng một chút à, ngài ấy đang hợp."

Cô gật đầu. Khoảng 10 phút sau, cửa phòng được mở ra, cô hoảng hốt che mặt lại!

.... Ôi trời! Là Tiêu Xuân Khải! Tại sao anh ta lại ở đây chứ? Anh ta mà nói cho Lục Minh Thành biết thì tiêu mất!

Cả hai người đứng trước của phòng mà nhìn nhau khó hiểu? Ai đây? Mạc tổng khó chịu lên tiếng: "Cô là ai mà ở đây?"

Cô đáp: "I'm Louris. I have an appointment with Mr. Mac- Tôi là Louris. Tôi có một cuộc hẹn với Mạc tổng." cô vẫn xoay mặc đi chỗ khác.

Mạc tổng nghe cô nói cô là Louris thì mới ngạc nhiên nói: "Oh, I apologize for my late arrival.- Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ này"

Lúc này Tiêu Xuân Khai nói nhỏ với Mạc tổng: "Này, Mạc tổng, anh không thấy lạ sao? Tự nhiên lại xoay mặc lại, không thấy kì lạ sao?"

Mạc tổng bình thản trả lời: "Chắc là cô ấy bị dị ứng gì thôi! Thôi Tiêu tổng đây xuống dưới đợi tôi một chút đi!"

Tiêu Xuân Khải gật đầu rồi rời đi. Mạc tổng bước đến ghế ngồi, khi chắc chắn Tiêu Xuân Khải đã rời đi, cô mới ngẩng mặt lên. Nói:

"Hân hạnh được gặp Mạc tổng, chúng ta vào việc luôn chứ?"

"Tất nhiên rồi!"

Mạc tổng đưa bản tài liệu đến gần cô nói: "Đây là bản hợp đồng của chúng tôi, mời cô xem qua."

Cô nhìn một lượt rồi nói: "Ừm, tôi rất ưng bản hợp đồng này của Mạc tổng, quả là làm việc rất hiệu quả! Được, tôi sẽ ký vào đây! Coi như hoàn thành."

"Cảm ơn cô Louris đây! Được cô tham dự buổi triển lãm của chúng tôi với tư cách là giám khảo đã là vinh hạnh lắm rồi! Vậy hẹn gặp cô ở buổi triển lãm sắp tới!"

Cô "ừm" một tiếng rồi rời đi.

Cô đang đi xuống thì không hề biết có Tiêu Xuân Khải đang ở tầng trệt. Anh nhìn qua thì lại vô tình nhìn thấy cô,

anh mở to mắt vô cùng ngạc nhiên!

Ôi trời! Là Tần Minh Thư mà! Sao cô ấy lại ở đây! Đó là những gì mà Tiêu Xuân Khải nghĩ.

Khi cô bước ra ngoài, anh nhanh chóng gọi cho Lục Minh Thành



"Alo. Lục Minh Thành! Tôi thấy rồi!"

Lục Minh Thành ở đầu dây bên kia đang nhứt tai vì tiếng hét của anh, nói: "Cậu tính la lũng màng nhĩ tôi à! Nói đi!

Thấy gì?"

Tiêu Xuân Khải nói: "Là Tần Minh Thư!!"'

"Cái gì?!!" Anh hốt hoảng nói

Tiêu Xuân Khải giựt mình vì tiếng nói của anh, nói: "Là Tần Minh Thư đó!! Tôi vừa mới thấy cô ấy đi khỏi Mạc thị!

Nghe nói thứ 7 tuần này cô ấy sẽ tham gia buổi triển lãm của Mạc thị đó!"

Lục Minh Thành lúc này mới bình tĩnh nói: "Được! Tôi biết rồi! Cảm ơn cậu! Người anh em!"

Anh vừa cúp máy xong thì.

"Lục tổng, bên Mạc thi gửi thư mời tham gia buổi triển lãm vào thứ 7 tuần này! Có tham..."

"Đi!"

"..." A Khôi xịt keo trước lời nói không đầu không đuôi của anh. "Đi" ý là đồng ý đi hay là... Đuổi anh vậy? Anh xịt

keo cứng ngắc làm Lục Minh Thành thở dài nói: "Tôi nói là đồng ý đi!"

Nhờ phước của Lục Minh Thành anh mới khỏi cái tình huống này! Anh thở phào rời khỏi phòng. Ôi trời! Xém lên

cơn đau tim rồi má ơi!!!

(...J.

Thứ 7 tại nơi tổ chức triển lãm đã đầy ấp người.

Ai ai cũng diện những bộ cánh lộng lẫy để tham gia buổi triển lãm.

Ở sảnh Tây, là nơi tổ chức buổi triển lãm.

"WELCOME TO THE EXHIBITION! HAVE A GREAT EVENING, EVERYONE! LET'S ENJOY IT".

Tiếng MC vang rộng trong cả sảnh.

"WE GREET MR. ENS, WHO IS THE CEO OF MAC COMPANY. NEXT, WELCOME MR. TIEU WHO IS PRESENT OF TIEU COMPANY AND MS. LOURIS, WHO IS A TALENTED DESIGNER!-Chào mừng Mr. Ens, là CEO của Mạc thị. Chào mừng Mr. Tiêu, chủ tịch Tiêu thị và Ms. Louris, là một nhà thiết kế tài ba."

Tiếng vỗ tay vang lên. Đèn xung quanh được tắt hết, chỉ còn ở phần sân khấu chính diện là được chiếu sáng, các tác phẩm nghệ thuật được trưng bày lần lượt, nó đẹp đến mức khán giả phải "ô" lên.

Không ai để ý đến người đàn ông ở góc khuất kia. Anh đang nhìn về phía cô gái đang ngồi ở hàng giám khảo, anh mắt dán chặt vào bóng lưng ấy. Nỗi nhớ nhung hiện rõ trong đôi mắt của hắn ta.



Buổi triển lãm kéo dài khoảng 1 tiếng thì kết thúc. Mọi người bắt đầu ra về.

Riêng cô thì ở lại để bàn chuyện gì đó với Mạc tổng. Đến khi cô chuẩn bị đi về thì cả sảnh Tây đã không còn ai. Cô đi xuống nhà xe, cô còn nghĩ bây giờ chắc nhà xe cũng không còn xe nào nữa, ai ngờ khi đến nhà xe cô lại thấy một chiếc Mercedes đen đang đậu kế bên chiếc Porsche của mình. Cô không nghĩ là giờ này vẫn còn người ở lại.

Cô cũng không muốn quan tâm, đi tới chỗ đậu xe nhưng đang đi thì đột nhiên cánh tay cô bị nắm lại.

Vì nhà xe không đủ ánh sáng nên khi bị ai đó đụng chạm thì cơ thể sẽ tự sinh ra cảnh giác mà quay mặt lại và vùng tay. Người đàn ông nắm tay cô rồi kéo một cái khiến cô ngã vào lòng mình.

Một mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào mũi cô, cô bất ngờ vô cùng!

Sao lại gặp hắn ở đây chứ! Chưa kịp hoàn hồn

thì trên đầu đã phát ra tiếng: "Anh nhớ em!"

Cô nhíu mày đẩy người đàn ông ra, anh thấy cô khán cự nhưng không dám không buông, vừa buông ra, cô đã nói: "Xin lồi, anh hình như nhận nhầm người rồi."

Nói rồi cô bỏ đi, anh lập tức níu tay cô lại. "Không nhầm, vẫn là giọng nói ấy, mùi hương ngọt ngào này!" Anh bình tĩnh nói

"Thưa anh! Trên đời này giọng giống giọng là chuyện rất bình thường, một lọ nước cũng có tới 10 cô xài, anh đừng nhận lung tung!"'

"Không phải!" Anh phủ nhận

"Không phải là mùi nước hoa! Mà là mùi của em! Cơ thể em luôn có mùi đặc trưng như vậy! Tần Minh Thư! Anh nhớ em!"

Nói đến đây anh càng siết chặc tay cô hơn! Khi nghe anh gọi tên mình cô bất ngờ không nói nên lời, đã đổi tên rồi mà vẫn bị anh nhận ra!

Cô phản đối nói: "Tần Minh Thư? Hơ, tôi nghĩ là anh nhầm rồi! Tôi không phải là Tần Minh Thư gì đó! Tôi là là

Louris!"

Nói rồi cô dứt khoát gạt tay anh ra bỏ đi!

"Từ trước đến giờ việc chối bỏ sự thật không phải là phong cách của em thì phải?"

Câu nói này của anh đã khiến cô khựng lại.

Cô quay lại nhìn anh dứt khoát nói: "Tôi không chối bỏ sự thật! Tần Minh Thư lúc trước đã chết rồi! Giờ chỉ còn

Louris, nhà thiết kế tài ba của thế giới. Anh đừng có mà nói bừa!"

Anh cuối mặt xuống nở nụ cười thê lương, nói: "Tần Minh Thư chết rồi tức là... Tình yêu dành cho anh cũng biến mất rồi đúng không?"

"Đúng!" cô khẳng định chắc nịch rồi bỏ đi, để anh một mình bơ vơ.

Anh đứng ở đó, nước mắt lại rơi trên khuôn mặt điển trai ấy.

Anh tự phủ nhận: "Không! Anh không tin! Anh chắc chắn em vẫn còn yêu anh! Chỉ là em không thừa nhận mà thôi! Nếu tình yêu của em đã chết! Được, anh sẽ dùng tình yêu của mình để tình yêu của em sống lại lần nữa! Và chỉ yêu mình anh thôi Minh Thư à! Đợi anh!"