Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 8: Buổi hẹn hò đầu tiên



Trong một tuần,vừa học vừa nhắn tin qua lại,quan hệ của hai người cũng dần thân thiết hơn.

'Ting.' Tếng tin nhắn làm cô đang tập trung vào những công thức trong vở phải dời sự chú ý đến chiếc điện thoại, cô mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn.

''Chiều nay 6h gặp tớ ở quán X nha.''

cô trả lời: ''Chi vậy.''

Anh nhắn lại: ''Đã quen nhau được một tuần rồi, cũng nên hẹn hò giống các cặp đôi khác đi chứ.''

cô ngồi trên ghế mà cứ bâng khuâng mãi không biết trả lời thế nào, anh chờ nãy giờ mà vẫn không nhận được câu trả lời của cô anh liền gọi cho cô.

Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cô giật mình vội bắt máy.

''Alo, tớ nghe.''

''Hẹn hò là điều hiển nhiên đối với các cặp đôi, cậu biểu không? Nếu cậu không đồng ý thì tớ cũng không có ý kiến gì nhưng.''

anh chưa nói hết câu cô vội nói '' đi đi chứ, tớ muốn đi dù sao cũng là lần đầu mình hẹn hò mà.''

''Được, vậy chốt vậy đi nhé.''

''Khoang đã, ca...cậu có thể cho tớ biết first date nên chuẩn bị gì không.''

Anh nghe thế thì liền hiểu rằng cô đang lo lắng, không biết nên làm gì để có ấn tượng tốt trong buổi first date đây mà, anh liền trả lời.

''Cậu không cần lo hay chuẩn bị gì hết mọi thứ cứ để cho mình còn việc của cậu chỉ là trở thành một cô gái thật xinh đẹp mà thôi.''



Cô ấp úng đáp: ''Ừ... ừ tớ hiểu rồi''.

''Vậy cúp nhé.'' Nói xong thì anh cúp máy, có lẽ tâm trạng anh đang rất vui đây mà,anh hí ha hí hửng chuẩn bị cho buổi first date của anh và cô.

Cô bây giờ vẫn còn mơ hồ vì anh chỉ nói cô chỉ cần mặc thật đẹp là được, suy nghĩ một hồi cô đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tiếng nước xả từ trong phòng tắm vang ra được một lúc thì ngưng, cô mở tủ ra và suy nghĩ.

“Mình nên mặc gì cho buổi hẹn đầu tiên đây.” Đột nhiên cô nhớ tới chiếc váy lần trước ba cô tặng cho cô vào dịp sinh nhật trước cô đã cất nó trong tủ quà rồi, cô liền chạy đến mở ra. Cô mở hộp quà ra,bên trong là một chiếc váy màu trắng thanh lịch và nhẹ nhàng.

Cô lấy ra rồi mặc vào. Bộ váy dường như đã tìm được chủ nhân của nó bởi khi cô mặc lên đã tôn lên hết vẻ đẹp của bộ váy điểm nhấn là chiếc eo nhỏ của cô.

Sau khi chọn được trang phục cô liền bắt đầu make up, cô trang điểm khá nhạt nhưng vì mặt mọc đã đẹp sẵn rồi nên chỉ cần thêm chút son là đã đẹp lắm rồi.

Cô bước xuống nhà thì bắt gặp quản gia,cô lễ phép chào hỏi: ''Cháu chào bác ạ.''

Ông mỉm cười đáp: ''Vâng,tiểu thư nay đẹp quá chắc là có hẹn à?”

''Vâng ạ.''

Cô xuống lầu thì gặp Ông Tần và Bà Tần đang ngồi nói chuyện với nhau.

''Ba mẹ, nay con có hẹn với bạn có thể sẽ không ăn cơm, ba mẹ không cần đợi con nha.''

Hai ông bà nghe tiếng của con gái thì liền quay qua nhìn cô, ngạt nhiên vì trong cô nay khác với mọi ngày mẹ cô liền nói:

''Đi chơi với bạn à, không đúng lắm.''

Ông Tần liền tiếp lời: “Đúng, theo kinh nghiệm của ba lúc trẻ thì mặc thế bày chắc chắn là đi gặp bạn trai.”



Cô nghe thế y như rằng bị đánh trúng tim đen,bmẹ cô liền cười nói: ''Được rồi, đi đi dù sao con cũng sắp lên đại học rồi, mấy chuyện yêu đương tình cảm này cũng không có gì lạ.''

''Vâng, thế con đi nhá''

''Ừ, đi đi con''

Quán X.

Đang là 6h chiều nên hoàng hôn cũng đang giữ vẻ đẹp ấy, người con trai đang ngồi ngóng chờ cô gái nhỏ của hắn đến. Cánh cửa phòng mở ra, anh quay sang nhìn, một cô gái với bộ váy trắng tinh xảo, thắt nhẹ ở eo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng đôi môi màu đỏ mộng trông rất mê người. Ánh mắt của anh chìm đắm vào cô.

Cô ngồi xuống trước mặt anh cất giọng: ''Chờ tớ lâu không.''

Anh vẫn nhìn cô say đắm,thấy anh không nghe,cô quơ quơ tay trước mặt anh, anh mới biết là cô đang nói chuyện với mình ''À, cậu nói gì?''

''Cậu sao thế, tớ hỏi cậu có chờ lâu không?''

''Không, không lâu đâu.''

''Ừ, vậy gọi nước đi.''

Phục vụ bưng nước và bánh ra cho 2 người, anh cất giọng: ''Cậu thích quán này không?''

'' Ừm, thích lắm, bánh lại rất ngon.''

Anh giờ đây ngồi ngắm nhìn cô gái đang ăn, bây giờ hoàng hôn cũng đang ở thời điểm đẹp nhất, ánh hoàng hôn như một họa sĩ tài ba khắc họa từng đường nét thanh tú, nhẹ nhàng trên gương mặt cô nó khiến người khác phải đắm chìm vào cô.

Anh cũng không ngoại lệ, anh cũng suy nghĩ không biết từ lúc nào mà anh có thói quen và sở thích ngắm nhìn cô như thế này, thật bình yên.