Lời Hứa

Chương 20: Bác sĩ Phạm Diệu Đình



Lisa quay đầu xe hướng về bệnh viện Barnes. Họ vào tới nơi thì đồng đội của họ cũng vừa đến. Người của bệnh viện ra đưa Brian lên cáng vào trong.

- Cậu ta bị làm sao vậy?

- Em không rõ, trên đường về nó kêu đau dữ dội nhưng nhất định không chịu đi bệnh viện nên bọn em phải cưỡng chế.

Jones chạy vào trong, một nữ y tá ra hỏi:

- Ai là người nhà bệnh nhân thì phiền đi làm thủ tục cho cậu ấy mổ ruột thừa.

Cả đội nhìn nhau ngơ ngác. Jones đứng ra:

- Tôi là sếp cậu ấy, cần phải làm thủ tục ở đâu?

Jones đi theo nữ y tá ra quầy làm thủ tục. Anh nhanh nhẹn kí các giấy tờ cần thiết và tất nhiên tên của người bệnh đã được đánh bằng mã số.

- Bệnh nhân vừa vào đã chụp chiếu xong chưa?

- Dạ thưa bác sĩ xong rồi ạ. Đây là hồ sơ khám của bác sĩ bên khoa nội ạ.

Xem qua hồ sơ, Diệu Đình trả lại:

- Chuẩn bị phòng mổ đi, tôi sẽ mổ cho cậu ta.

Diệu Đình tất bật chạy đi thì bị gọi giật lại:

- Bác sỹ Đình, chị quên này.

Diệu Đình quay lại lấy ống nghe rồi lại vội vàng đi ngay.

Jones ngẩng mặt lên khi nghe tên bác sỹ, anh ngẩn người nhìn theo bóng cô chạy đi. Thoáng ngạc nhiên, khuôn mặt bỗng nhiên tối sầm lại. Anh quay ra hỏi y tá trực:

- Vị bác sỹ vừa nãy tên là gì ạ?

- Anh hỏi bác sỹ Đình sao ạ?

Jones gật đầu lia lịa:

- Họ tên đầy đủ ạ? Cô ấy người Việt Nam phải không?

- Vâng ạ, bác sỹ tên Phạm Diệu Đình ạ.

Jones buông thõng tay, bất giác đánh rơi cây bút trong tay, ánh mắt anh đau đáu nhìn theo.

- Có chuyện gì sao ạ?

- À không có gì.

Anh kí tên nốt vào giấy tờ rồi trao lại cho y tá. Trong lòng chợt dấy lên một nỗi mơ hồ " Đó là Diệu Đình sao? Em ấy đã sang Mỹ rồi phải không?"

- Sếp, anh bị làm sao vậy?

Lisa vỗ vai làm Jones giật mình. Anh không trả lời mà đi về phía phòng mổ. Chẳng thể ngồi yên, anh cứ đi lại liên tục, chờ phòng mổ mở cửa ra để nhìn lại vị bác sỹ lúc nãy.

- Sếp, phó giám đốc gọi ạ.

Jones bắt máy, khuôn mặt anh thoáng thất vọng nhưng nhanh chóng nhận nhiệm vụ:

- Vâng, cả đội sẽ có mặt ngay ạ.

Anh quay sang điều Lisa ở lại còn mình và những người khác nhanh chóng đi về cục theo yêu cầu của cấp trên. Dù rất muốn ở lại kiểm tra danh tính vị bác sỹ kia nhưng nhiệm vụ đã gọi thì anh không được phép chần chừ.

Diệu Đình uể oải bước ra khỏi phòng mổ, thông báo cho người nhà bệnh nhân mọi thứ đã tốt đẹp rồi lết người về phòng. Cởi bỏ bộ quần áo xanh cổ vịt, mặc lại chiếc áo blouse để đi kiểm tra lại một loạt các bệnh nhân của cô để chuyển ca trực cho bác sỹ khác.

Ra khỏi bệnh viện, Diệu Đình đi tản bộ về nhà. Căn hộ Amanda mới thuê chỉ cách bệnh viện một tòa nhà nên cô hay đi bộ đi làm, đây cũng là cách để giảm căng thẳng trong ca trực. Quan trọng hơn, Diệu Đình muốn tìm trong dòng người tấp nập bóng dáng của Trí Thành.

Về nhà, Diệu Đình tắm rửa cho khỏe người, tranh thủ ăn sáng rồi mới lên giường chợp mắt. Trước khi ngủ, Diệu Đình lại ngắm nhìn ảnh hai anh em cho đến khi mỏi mắt mà chìm vào giấc ngủ thì thôi.

Jones xong nhiệm vụ, anh không ngủ mà lái xe thẳng đến bệnh viện. Vừa vào quầy lễ tân, anh đã gấp gáp hỏi:

- Bác sỹ Đình có đang bận mổ không ạ?

- Dạ không ạ.

- Tôi gặp cô ấy được không?

- Rất tiếc thưa anh, bác sỹ Đình đã hết ca trực và vừa ra về rồi ạ.

Khuôn mặt Jones tỏ rõ sự thất vọng. Anh lân la cố tìm thông tin:

- Tôi có thể biết địa chỉ nhà bác sỹ được không ạ?

- Dạ đây là bảo mật của bệnh viện nên anh thông cảm ạ.

Jones biết sự bảo mật này, chính công việc của anh cũng cần bảo mật nên dù có cố thì cũng chẳng thu được thông tin gì. Lòng buồn rười rượi, anh đi lên phòng bệnh của đồng đội thì cả Lisa và Brian đều đang ngủ. Anh cũng tranh thủ đến băng ghế ở góc phòng thả người xuống ngủ một giấc. Cả đêm làm nhiệm vụ khiến cho cả cơ thể bắt đầu muốn biểu tình.

...

Diệu Đình thức giấc đã là hai giờ chiều nên nhanh nhẹn xuống khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, ăn qua loa, thay quần áo đến bệnh viện cho kịp ca mổ. Chiều nay, cô có ca mổ lúc bốn giờ chiều mà sao Amanda không gọi điện đánh thức để bây giờ Diệu Đình lại có cơ hội chạy thục mạng tới bệnh viện.

Vừa vào đến viện, nữ y tá ở quầy trực đã lên tiếng:

- Bác sỹ Đình, có người muốn gặp chị từ sáng đấy ạ.

- Ai vậy? Nếu người nhà bệnh nhân thì có thể trao đổi lại với người theo dõi nhé! Các bệnh nhân của tôi có vấn đề gì không?

- Dạ không ạ. Chúc bác sỹ thành công với ca mổ chiều nay ạ.

Diệu Đình chào họ rồi nhanh chóng đi về phía thang máy.

Jones từ sảnh đi vào, nhìn thấy vị bác sỹ nữ người Việt Nam thì kéo tay nữ y tá ngay cạnh mình.

- Kia là bác sỹ Đình phải không ạ?

- Vâng, đúng rồi.

Anh chạy đi nhanh hơn gió, miệng gọi với theo:

- Bác sỹ Đình.

Vậy nhưng vị bác sỹ đó là khuất sau thang máy đi lên tầng trên. Anh suốt ruột bấm thang máy đợi, quan sát tầng Diệu Đình lên rồi không đợi được nữa mà anh quay ra chạy thang bộ.

- Cho tôi hỏi phòng làm việc của bác sỹ Đình đâu ạ.
- Anh đi thẳng, phòng cuối cùng bên tay phải ạ.

- Cảm ơn cô.

Jones lại gần, ngẩng mặt nhìn tấm biển bên ngoài "Khoa ngoại - bác sỹ Phạm Diệu Đình."