Lời Hứa

Chương 29: Xấu hổ



Hình như cô Lisa đấy có tình cảm với anh đặc vụ của cậu đấy?

- Lại đoán mò đấy, họ chỉ là đồng nghiệp thôi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ làm việc đây, ngày nay có ba ca mổ đây này.

- Cậu đừng có mất bò mới lo làm chuồng, tớ đảm bảo cô ta thích anh Thành của cậu.

Diệu Đình không để ý đến lời bạn nói khi đã có y tá hốt hoảng gọi cô vào phòng cấp cứu. Amanda chỉ biết lặng lẽ nhìn theo thở dài đi về phòng chuẩn bị làm việc vì với Diệu Đình thì bệnh nhân còn quan trọng hơn là quan tâm đến người khác.

...

Rời khỏi phòng mổ với đôi bàn tay đã mỏi nhừ, Diệu Đình bỏ mũ, tay xoa vào nhau lững thững đi về phòng làm việc.

Vị bác sỹ nam khoa thần kinh lại gần, đưa cho Diệu Đình cốc cafe hỏi thăm.

- Bác sỹ Đình, ca mổ tốt chứ?

- Vâng, cảm ơn anh.

- Tối nay cô rảnh không? Có thể đi ăn tối với tôi chứ?

- Xin lỗi bác sỹ, tôi có chút việc rồi nên hẹn anh dịp khác ạ. Xin phép anh, tôi phải đi thăm khám cho bệnh nhân rồi.

Diệu Đình tìm lí do từ chối, bước qua vị bác sỹ nọ đi về phòng khi đã thoáng thấy ánh mắt ai đó đang nhìn về phía này với hình viên đạn.

- Đình, tối nay đi ăn với mình nhé!

Amanda từ đâu chạy tới níu tay cô lại. Dù rất muốn về phòng ngay mà cứ bị hết người này đến người kia làm phiền khiến Diệu Đình nản:

- Hôm nay không được, để hôm khác đi. Mình đang vội lắm, buông ra đi.

- Cậu làm gì mà cứ như ma đuổi thế? Hết ca mổ rồi mà.

- Nói sau đi, tớ có việc gấp cần giải quyết đã.

Bỏ mặc bạn cứ ú ớ với theo, Diệu Đình chạy nhanh về phòng làm việc. Cô rón rén mở cửa phòng nhưng chẳng thấy anh đâu. "Rõ ràng mình nhìn thấy anh ấy vào đây mà, chẳng lẽ lại hoa mắt." Lắc đầu cho tỉnh táo, Diệu Đình cởi bộ quần áo mổ thay vào áo blouse trắng.

- Anh chàng bác sỹ kia là ai vậy?

Diệu Đình giật mình, ngồi thụp xuống đất, quay ra chỗ có tiếng nói cáu:

- Anh dám quát em đấy à?

Trí Thành lại gần, ung dung ngồi xuống ghế, kéo Diệu Đình ngồi vào lòng mình.

- Hình như phòng em khuếch đại âm thanh đấy chứ? Anh nói nhỏ mà sao âm thanh lại to thế nhỉ?

Nhìn điệu bộ lảng tránh có mùi dấm của anh mà Diệu Đình bật cười. Lúc nãy, cô đã nhìn thấy ánh mắt của Trí Thành như muốn lột da người khi thấy cô nói chuyện với vị bác sỹ nam kia.

- Anh xuống đây làm gì? Về phòng đi để em lên thay băng cho.

- Anh nhớ em nên xuống tìm ai ngờ có người đang nói vui vẻ với người khác.

- Mắt anh tinh như cú vọ nhỉ?

Cô xoa xoa tay lên mặt anh nhắc nhở:

- Về phòng đi, em lên thay băng cho anh còn đi thăm khám các bệnh nhân khác nữa. Anh đang lấy mất thời gian quý báu của bao người cần em đấy.

- Anh không phải là người cần em nhất sao?

- Không, cần thì anh đã....

Diệu Đình bị Trí Thành xử lí ngay khi hiểu ý cô nói, bàn tay anh ôm chặt lấy cô vào lòng mà thỏa sức hôn để Diệu Đình chẳng có cơ hội mà từ chối.

Cánh cửa bất chợt được ai đó mở ra:

- Diệu Đình, cậu lên thay băng...

Amanda đứng há hốc miệng nhìn vào trong, đôi mắt xanh biếc của cô như nhìn thấy vật thể lạ.

- Xin lỗi...tớ vào nhầm phòng.

Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại trước ánh mắt ngơ ngác của Diệu Đình. Cô nhíu mày nhìn Trí Thành:

- Tại anh đấy...xấu hổ chết đi được.

- Anh vẫn còn thèm...kệ đi.

Chẳng để cho Diệu Đình kịp đứng dậy, nhanh như chớp, anh lại bắt lấy cánh môi đang giận dỗi của Diệu Đình mà hôn mặc cô cố gắng đẩy mặt anh ra. Nụ hôn cứ kéo dài mãi đến khi Amanda tiếp tục gõ cửa làm phiền:

- Đình ơi, xong chưa?

Diệu Đình được thả tự do, cả hai nhìn nhau cười hạnh phúc. Trí Thành đứng dậy, xoa đầu cô:

- Anh đợi trên phòng, xong việc lên ngay thay băng cho anh đấy.

- Thời gian thay băng đã bị anh chiếm dụng rồi nên em sẽ điều y tá lên thay cho anh.

- Vậy thì anh sẽ ăn vạ ở cái bệnh viện này đấy.

Diệu Đình trợn mắt lườm anh, tay xua đuổi:

- Thôi anh về phòng đi, rõ là ăn gian.

Cửa phòng mở ra, Trí Thành nhìn Amanda mỉm cười:

- Cảm ơn cô.

Amanda vẫn chưa hết bàng hoàng, khuôn mặt vẫn phảng phất hoang mang, lao vào phòng nhìn chằm chằm Diệu Đình.

- Tại sao anh ấy cảm ơn tớ vậy? Hai người đã tranh thủ giải quyết xong rồi sao?

- Giải quyết cái đầu cậu ấy, lần sau vào thì nhớ gõ cửa đấy.

- Yêu vào cái thì lên mặt dạy đời người khác ngay được. Trước kia tớ vẫn thế mà có sao đâu. Ai bảo cậu hôn ở nơi công cộng làm gì? Mà hai người...tiến triển nhanh nhỉ?

Diệu Đình không thèm đôi co với bạn, cô lấy ống nghe và đồ dùng cần thiết đi lướt qua Amanda:

- Tớ đi thăm khám đây, cậu cứ đứng ở đấy mà phỏng đoán tiếp đi.

- Này...rõ là tớ đã nhìn thấy cậu ngồi trên lòng anh ấy, đó là tư thế...

- Bọn tớ chỉ hôn nhau thôi.
Tiếng của Diệu Đình kéo theo một loạt y bác sỹ xung quanh chú ý. Họ nhìn cô, mắt mở to hết cỡ rồi lại cười. Amanda thì thầm:

- Bây giờ thì cả bệnh viện này đã biết cậu và anh ta làm gì trong phòng rồi nhé!

Diệu Đình huých vào người bạn một cái đau điếng rồi bỏ đi, khuôn mặt đỏ bừng vì mọi người vẫn đang nhìn cô tủm tỉm cười.