Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh Nhạc lên đường đến khu căn cứ, sau đó cô lái xe chuyên dụng của căn cứ đến nhà Hạ Tuyền.
Sau khi dừng xe, cô đưa Dương Dương đến tòa nhà nơi Hạ Tuyền ở.
Vì cần phải có thẻ ra vào cổng mới được lên lầu nên Lâm Thanh Nhạc không thể đi lên trực tiếp bằng thang máy, mà cần phải đưa Dương Dương đến khu vực quản lý ở sảnh để đăng ký.
“Dương Dương, chúng ta đi hướng bên trái.”
Dương Dương rất ngoan, nó hoàn toàn có thể hiểu được những lời của Lâm Thanh Nhạc.
Ngay khi một người và một chó đang chuẩn bị thay đổi phương hướng thì cửa thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra, Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy có hai người bước ra từ trong đó.
Hôm nay người đi đầu đó vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần tây như cũ, nhưng mà chiếc áo sơ mi ngày hôm qua có màu xám khói, còn hôm nay lại là màu trắng.
Màu trắng dường như đã làm tôn thêm vẻ đẹp trai trên mặt người đó vậy...
Còn người đàn ông đi sau thì ăn mặc nghiêm túc hơn với đôi giày da kiểu tây, cà vạt chỉnh tề, trên tay còn cầm một chiếc túi đựng hồ sơ và một chiếc máy tính xách tay.
Ánh mắt của Lâm Thanh Nhạc dừng lại một chút trên gương mặt của người đi đầu, khi cô đang suy nghĩ về việc nên chào hỏi hay là giả vờ như không nhìn thấy thì nữ nhân viên của khu vực quản lý đã cúi người chào rất lịch sự.
“Anh Hứa, chào buổi sáng.”
Hứa Đinh Bạch đưa mắt nhìn về phía giọng nói đó, anh khẽ gật đầu coi như đã đáp lại, nhưng khi muốn thu hồi lại ánh mắt, anh nhìn thấy một người và một chó đang đứng trước quầy lễ tân.
Bước chân anh đột ngột dừng lại.
Lâm Thanh Nhạc cũng nhận thấy ánh mắt của anh, bây giờ không chào hỏi thì không được rồi.
Nên cô liền cười nói với anh: “Thật trùng hợp.”
Hứa Đinh Bạch có đôi mắt sắc bén, anh nhìn thấy con chó dẫn đường bên cạnh cô liền hiểu ra. Anh đi thẳng tới và dừng lại trước mặt cô hỏi: “Cậu đến để gặp Tiểu Tuyền sao?”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Đúng vậy, còn cậu sao lại ở đây?”
Hứa Đinh Bạch nói: “Tôi sống ở đây.”
“Vậy...”
Anh và Hạ Đàm là bạn, nên cũng có khả năng ở chung một tòa nhà.
Cô biết rằng một người thông minh và xuất chúng như anh, nếu có thể nhìn thấy được thì nhất định có thể sống rất tốt.
Lâm Thanh Nhạc nhìn xuống, cười nói: “Vậy tớ đi lên lầu trước, tạm biệt nhé.”
“Lâm Thanh Nhạc.” Anh đột nhiên gọi cô lại.
“Sao vậy?”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô, đôi con ngươi nhạt màu dao động hàng vạn lần, nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể chịu đựng tất cả mà nói, “Không có gì... tạm biệt.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nhạc quay người đi đến quầy lễ tân để đăng ký, sau khi quầy lễ tân gọi điện lên lầu xin phép và nhận được sự đồng ý liền để cô đi.
Thang máy đi lên, Hứa Đinh Bạch đứng ở đó nhìn vào chữ số đang nhảy, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.
Trợ lý thấy vậy liền nhắc nhở anh: “Hứa tổng, cuộc họp sẽ bắt đầu sau bốn mươi phút nữa.”
Trợ lý nói: “Tôi chỉ cảm thấy sắc mặt của anh ngày hôm nay không được tốt cho lắm.”
Hứa Đinh Bạch nói: “Không có gì đâu, đi thôi.”
Anh chỉ là cả đêm không ngủ mà thôi.
“Được.” Thấy anh bước ra ngoài, trợ lý liền vội vàng đi theo.
——
Hạ Tuyền sống cùng với anh trai Hạ Đàm, mọi khi Hạ Đàm phải đi làm hoặc đi công tác, cậu ta đều có một bảo mẫu ở bên cạnh.
Hạ Tuyền là một thiếu niên có năng khiếu âm nhạc mạnh mẽ, những ngày thường, cậu ta đều đến trung tâm âm nhạc gần đó để học piano và violin với giáo viên của mình, thỉnh thoảng còn đi biểu diễn trước công chúng.
Trước kia khi cậu đến trung tâm âm nhạc đều được bảo mẫu và tài xế đưa đi, nhưng thực ra đường đi bộ cũng không dài, đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút. Cho nên hôm nay Lâm Thanh Nhạc hy vọng không có người khác dắt tay cậu ta đi nữa, mà chỉ để Dương Dương dẫn cậu ta đến trung tâm âm nhạc.
Đương nhiên, cô cũng sẽ đi theo phía sau để quan sát.
Lâm Thanh Nhạc làm thay công việc của Đổng Hiểu Nghê, đi theo Hạ Tuyền và Dương Dương cả ngày. Bốn giờ chiều, cô lại cùng Hạ Tuyền và Dương Dương trở về nhà.
“Chị Thanh Nhạc, Dương Dương thật là ngoan, hôm nay lúc em đi đánh đàn, nó vẫn luôn chờ đợi em…” Hạ Tuyền rất phấn khởi, sau khi trở về nhà liền không ngừng nắm lấy tay cô nói về chuyện của ngày hôm nay, “À còn nữa, lúc nãy khi đang đi thì nó đột ngột quay đầu, lúc đầu em thật sự có chút không tin tưởng nó, nhưng sau đó khi đưa tay ra sờ thì quả thật có một chiếc xe đạp điện đang đậu phía trước, nó quả thật rất thông minh.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy cậu ta vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy hài lòng và yên tâm, “Đương nhiên rồi, bây giờ nó có thể hoàn toàn dẫn em đi ra ngoài đường được rồi.”
“Thật tuyệt, sau này em có thể tự mình đi ra ngoài rồi.”
Lâm Thanh Nhạc ừ một tiếng và nói: “Vậy thì hôm nay cũng đã không còn sớm nữa, em đi nghỉ ngơi trước đi, chị sẽ đưa Dương Dương về.”
“Chị đừng đi nhanh như vậy, ở nhà em ăn cơm đi chị.” Hạ Tuyền nói: “Em đã bảo dì làm rồi.”
“Không cần đâu.”
“Ăn đi, ăn đi, em còn muốn nghe chị nói nhiều hơn về Dương Dương nữa.”
“Nhưng...”
Còn chưa nói xong, Lâm Thanh Nhạc đã nghe thấy có tiếng người bước vào, khi cô nhìn sang liền thấy Hạ Đàm và... Hứa Đinh Bạch.
Thính giác của Hạ Tuyền rất nhạy bén, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cậu ta lập tức nói: “Anh hai, anh về rồi à?”
Ánh mắt của Hạ Đàm dừng lại trên người Lâm Thanh Nhạc, sau đó anh ta lại nhìn Hứa Đinh Bạch và nói: “Ừm, anh đã về.”
“Ở lại ăn tối đi Thanh Nhạc.” Hạ Đàm ho nhẹ một cái, “Tôi còn muốn cảm ơn cô nữa.”
“Đúng rồi, đúng rồi, chị ở lại đi.” Hạ Tuyền túm lấy áo của cô không chịu buông.
Lâm Thanh Nhạc đưa mắt nhìn thiếu niên với vẻ mặt đầy mong đợi, cô có chút bất lực và mềm lòng.
“Chị?”
“À... vậy, vậy được thôi.”
Hứa Đinh Bạch từ khi bước vào cửa đã luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Nhạc, lần đầu tiên khi gặp cô ở trong không gian mờ mịt của quán bar, anh không thể nào liên kết được dáng vẻ này của cô với dáng vẻ của cô lúc cô chín, mười tuổi, còn buổi sáng hôm nay lại rất vội vã...
Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, anh thực sự vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ trước đây của cô từ trong ánh mắt của cô một cách mơ hồ.
Nhưng cũng chỉ là một chút thôi, bởi vì Lâm Thanh Nhạc sau khi lớn lên đã phai mờ đi tất cả sự non nớt và thanh xuân của thời thơ ấu, so với sự dễ thương của cô trước đây, bây giờ cô đã trở nên vô cùng xinh đẹp.
Giống như Hạ Đàm đã nói, cô rất đẹp.
“Uống chút gì đi.” Thấy mọi người đã về, người dì liền bưng nước trái cây và sữa bò ra mời.
“Chị ơi, sữa bò này ngon lắm đấy, em thích lắm.” Hạ Tuyền đụng vào anh trai mình, ám chỉ muốn anh ta đưa qua cho cô.
Hạ Đàm sững sờ một lát, rồi vội vàng đưa qua cho cô, nhưng khi đang đưa giữa chừng thì bị chặn lại.
Trong lúc Hứa Đinh Bạch ngăn cản anh ta đưa sữa bò, anh cũng đã đưa nước trái cây ra cho cô: “Uống cái này đi.”
Lâm Thanh Nhạc bảo: “...Ừm, xin lỗi, từ nhỏ tôi đã không thích uống rồi.”
“À, không sao không sao, là do tôi đã không hỏi trước.” Hạ Đàm nhìn về phía Hứa Đinh Bạch, “Cho nên ngay cả cái này cậu cũng biết...”
Hứa Đinh Bạch không nói gì.
Lâm Thanh Nhạc nhấp một ngụm nước trái cây và giải thích: “Khi còn học cấp ba... quan hệ của chúng tôi rất tốt.”
Hạ Tuyền nói: “Vậy sao, vậy thì trùng hợp quá rồi! Không ngờ anh Đinh Bạch và chị lại là bạn bè!”
“Ừm...”
“Ai da, thật tiếc là anh trai em lúc nhỏ không học ở Trung Quốc, nếu không thì anh ấy có thể có cơ hội sớm được quen biết chị rồi. Nhưng mà... bây giờ cũng không phải là quá muộn.” Hạ Tuyền vui vẻ nói.
Nhưng khi vừa dứt lời, cậu ta liền bị Hạ Đàm nhéo một cái vào cánh tay.
“A——”
Hạ Đàm ghé sát vào tai Hạ Tuyền và ảm đạm nói: “Em đừng nói nữa.”
Hạ Tuyền có chút oán trách vì muốn anh mình được tốt hơn nên cũng hạ thấp giọng và nói: “Em đang giúp anh đấy.”
“Không cần!”
“Nhưng...”
“Im lặng.”
Hạ Tuyền không nhìn thấy được không khí ngượng ngùng giữa mọi người, mà chỉ biết rằng anh trai mình thích Lâm Thanh Nhạc, cho nên cứ cố gắng gán ghép, nhưng ai biết được rằng lại không nhận được sự khen ngợi của anh trai.
Hừ... không giúp thì không giúp, đáng đời anh bị độc thân!
Đồ ăn của dì ở bên đó đã sớm làm xong, Lâm Thanh Nhạc ở lại chỗ của Hạ Tuyền ăn cơm, nhưng sau khi ăn xong, cô không ở lại nữa mà đưa Dương Dương ra ngoài.
Trong khi chờ thang máy, Hứa Đinh Bạch bước ra.
Cả hai người đứng trước cửa thang máy im lặng trong phút chốc.
“Cậu...”
“Cậu...”
Hai người đồng thời mở miệng nói chuyện, sau khi dừng lại, Lâm Thanh Nhạc nói: “Cậu nói trước đi.”
“…Cũng được.” Hứa Đinh Bạch nhìn cô, “Hiện tại cậu đang ở khu căn cứ chó dẫn đường sao?”
“Ừm.”
“Cậu... tại sao?"
"Thật ra là vì nguyên nhân của cậu đó.” Lâm Thanh Nhạc nói thẳng ra, nhưng ngược lại khiến Hứa Đinh Bạch có chút sững sờ.
Lâm Thanh Nhạc nói: “Bởi vì tớ đã tiếp xúc với người không nhìn thấy được, cho nên đã chọn làm tình nguyện viên tại khu căn cứ chó dẫn đường khi còn học đại học. Và cũng chính vì đã nhìn thấy rất nhiều người mù ở đó, nên tớ nghĩ, nếu chó dẫn đường có thể được phổ biến hơn thì nó có thể giúp ích cho rất nhiều người.”
Lâm Thanh Nhạc cười nói: “Thật ra, khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tuyền, tớ đã nghĩ đến cậu, cậu lúc đó cũng trạc tuổi em ấy. Ừm... nhưng mà tính khí thì lại có sự khác biệt lớn.”
Hứa Đinh Bạch đưa mắt nhìn xuống và ừm một tiếng, anh nói: “Tiểu Tuyền cởi mở hơn tôi nhiều.”
“Đúng vậy. Ồ đúng rồi, sau đó cậu đã ra nước ngoài phải không?” Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn anh và hỏi một cách thản nhiên, như thể đó chỉ là một chút sự quan tâm, và dường như đó cũng là một chút phép lịch sự của một cuộc hội ngộ đã lâu không gặp.
Hứa Đinh Bạch nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy cậu đã trở về Trung Quốc khi nào?”
“Ba tháng trước.”
“Vậy cũng chưa lâu lắm, cậu ở nước ngoài cũng khá lâu rồi đó.” Lâm Thanh Nhạc cười nhẹ, “Lúc trước tớ vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu nữa, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Cô đã biết mỉm cười lịch sự và biết hỏi một cách né tránh.
Nhưng sự lịch sự và né tránh này đều là bởi vì anh đã để lại cho cô nhiều khoảng trống trong rất nhiều rất nhiều năm, cũng là vì đã không gặp mặt trong rất nhiều năm rồi.
Là bởi vì anh đã đến muộn.
Khi Hứa Đinh Bạch nghĩ đến đây, trong lòng anh chợt đau nhói, anh mím chặt môi dưới và trầm giọng nói: “Tôi vẫn luôn chuẩn bị để trở về.”
“Thật sao.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Cũng tốt đó, nhưng thật ra thì cậu thông minh như vậy… ở đâu cũng sẽ tốt thôi.”
Đinh!
Thang máy đã đến.
Cô không có vẻ như muốn ở lại lâu nên liền đi vào và nói: “Vậy thì tớ đi trước nhé, tớ phải nhanh chóng đưa Dương Dương trở về.”
Hứa Đinh Bạch: “...Được.”
Ngay khi thang máy mở ra và đóng lại, cô đã biến mất trước mắt anh.
Hứa Đinh Bạch thực sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đột nhiên anh lại không có lý do nào để nói.
Nói nhiều như vậy thì có ích lợi gì... Chuyện anh đến muộn là sự thật, bên cạnh cô đã có một người khác cũng là sự thật.
“Tôi đã nghĩ sao đêm nay cậu lại muốn đến nhà tôi ăn cơm, thì ra là cậu biết Lâm Thanh Nhạc đang ở nhà tôi à.” Hạ Đàm dựa vào cửa và lạnh lùng nói.
“Tôi đi lên trước đây.”
“Cậu đợi một chút.” Hạ Đàm nói, “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết hai người đã xảy ra chuyện gì không, này, cậu đừng nói đó chỉ là bạn bè một cách đơn giản như vậy, phản ứng của cậu ngày hôm đó không giống như một người bạn, hai người... đã từng ở bên nhau đúng không? Bạn gái cũ à?”
“Không phải.”
“Vậy rốt cuộc có chuyện gì, yêu thầm sao?”
Hứa Đinh Bạch lúc này trở nên im lặng, Hạ Đàm nhìn thấy vậy liền có chút sợ hãi. Chỉ có trời mới biết chuyện Hứa Đinh Bạch biết yêu thầm người khác đối với anh ta mà nói nó kinh khủng đến mức nào.
“Không phải chứ… tuy rằng tôi cũng thừa nhận cô gái này rất tốt, nhưng mà không ngờ cậu lại yêu thầm người ta đó?” Hạ Đàm vô cùng lo sợ, “Nhìn dáng vẻ này của cậu, tôi còn không dám nói tôi thích cô ấy.”
Hứa Đinh Bạch liền liếc nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Đàm lui về phía sau một bước: “Này này này, ánh mắt của cậu như vậy là sao, làm sao tôi biết được cậu thích cô ấy chứ, tôi thích cô ấy trong khi tôi không biết gì cả, không lẽ là tôi sai sao?”
“...”
Hạ Đàm khẽ hừ một tiếng và nói: “Nhưng mà bây giờ có nói thích thì cũng vô dụng thôi, không chỉ có tôi, cậu cũng đừng nghĩ nữa, người ta cũng đã có bạn trai rồi.”
Vẻ mặt của Hứa Đinh Bạch đột nhiên trở nên trầm mặc.
Hạ Đàm lắc đầu nói: “Hôm nay cậu đến là để đặc biệt xem cô ấy đúng không, Đinh Bạch, có phải cậu có điều gì trăn trở không? Tuy rằng khá là vô đạo đức, nhưng mà cũng không phải là không được, chỉ là sợ sẽ làm phiền đến người ta...”
“Tôi không muốn làm phiền cô ấy.”
“Vậy sao, vậy hôm nay cậu đến để làm gì?”
Hứa Đinh Bạch dừng lại.
Anh không biết, rõ ràng là anh không nên, nhưng anh lại không thể kiềm chế được.
Anh muốn nhìn cô, muốn được nhìn thấy cô, ngay cả khi anh biết rằng cô đã có bạn trai, anh vẫn không thể kiềm nén nổi bản thân...
“Cậu nói thật đi, cậu chính là muốn xen ngang để cướp đoạt tình yêu của người khác đúng không. Chậc, tôi thật sự cũng không biết rằng cậu lại thích một người nhiều đến như vậy. Cậu nói thử xem sao tôi lại thảm đến vậy...” Hạ Đàm ôm lấy ngực, “Tôi cũng không dễ gì mới thích một cô gái, vậy mà ai biết được rằng người ta không chỉ có bạn trai, mà lại còn bị người anh em của mình yêu thầm nữa chứ. Cái quái gì vậy, tôi phải làm cái gì đây?!”
Ban đầu Hứa Đinh Bạch vốn cảm thấy trái tim mình rất đau, nhưng bây giờ, ngay cả đầu óc của anh cũng có chút đau nữa.