Lời Khó Diễn Ý - Mị Dã

Chương 11: Em cần nhiều tiền như thế để làm gì?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đai nẹp chân hỗ trợ tập đi được đưa đến nhà Hạ Đình, mỗi tuần Từ Duyên đều được yêu cầu phải ra ngoài hai lần. Mọi lần đều xuất phát từ buổi chiều, tới bệnh viện kiểm tra các chỉ số thể chất xong thì sẽ ở lại một đến hai tiếng để huấn luyện phục hồi chức năng dưới sự trợ giúp của các chuyên gia.

Không một ai tiết lộ tình trạng cơ thể của chính cậu cho Từ Duyên. Rõ ràng cơ thể là của cậu nhưng tất cả những kết quả kiểm tra đều giao vào tay của Hạ Đình. Ban đầu Từ Duyên có hỏi thăm Bàng Quần Anh nhưng hắn chỉ qua loa khách sáo nói vài câu an ủi cổ vũ, nên sau đấy dù có tính tò mò nhưng Từ Duyên cũng không hỏi đến nữa mà chỉ ngoan ngoãn làm theo chỉ định của bác sĩ hằng tuần, nghiêm túc tập phục hồi chức năng.

Hôm nay lúc Từ Duyên tập với hộ lý xong rồi ngồi trên xe lăn hộ sĩ đẩy rời khỏi phòng bệnh, thì bất ngờ chạm mặt với Chu Tử Kỳ.

Lúc trước khi Từ Duyên bị đem đi ở thịnh yến, tuy rằng mắt cậu lúc đó đã bị bịt lại, nhưng bởi vì trong xe của Chu Tử Kỳ vẫn còn quanh quẩn chút ít hương pheromone, không gian bí bách khiến cậu sinh ra ảo giác nó càng thêm đậm đặc hơn… Từ Duyên ở trong xe đó hơn một tiếng vì vậy cậu nhớ rất rõ hương pheromone của Chu Tử Kỳ.

Đấy là hương rượu vang đỏ mà Từ Duyên ghét.

Đương nhiên Chu Tử Kỳ cũng nhận ra Từ Duyên. Khi tầm mắt hai người chạm nhau, Chu Từ Kỳ nhướng mày với vẻ bông đùa rồi lại tự nhiên như ruồi mà đuổi hộ sĩ trẻ sau lưng Từ Duyên đi.Lúc ấy, mình đã bao nhiêu lần nói với Từ Mính rằng mình có thiện cảm với Từ Duyên? Khi Hạ Đình nhờ Từ Mính nói giúp những lời hay ý đẹp để Từ Duyên xích lại gần hắn hơn, gần như lúc nào Từ Mính cũng cười tủm tỉm nhận lời. Lúc ấy, trong lòng Từ Mính đã nghĩ gì về hắn? Hay Từ Mính có thực sự từng cố gắng hóa giải bầu không khí kỳ lạ giữa Hạ Đình và Từ Duyên hay chưa? Nếu là có, vậy thì Từ Duyên khi biết rõ Hạ Đình thích mình mà còn cố ý làm mặt lạnh đã nghĩ gì trong đầu? Cậu cười nhạo phần thiện cảm của Hạ Đình đối với cậu, hay là cậu khinh thường nó?

“Chào nhá.” Chu Tử Kỳ cười tủm tỉm giữ chặt xe lăn của Từ Duyên, rồi chào hỏi giống như là cả hai cực kỳ thân thiết vậy: “Chu Tử Kỳ, em họ của Hạ Đình.”

“Ồ.” Từ Duyên không hiểu đầu cua tai nheo cũng gật đầu chào: “Chào anh.”

Chu Tử Kỳ khịt mũi làm bộ như ngửi cái gì đó, rồi bỗng khoa trương mà “Wow” một tiếng, lại nhìn Từ Duyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Anh của tôi thật là… Trên người cậu toàn là mùi của anh tôi nha.”Trần Tư Ích, người đã tiếp đãi Triệu Khinh Lộ, đã kiểm tra những thứ này một lượt trước khi rời đi. Những gì Hạ Đình nhìn thấy bây giờ, ngoại trừ ba khoản hợp đồng chưa ký còn có một chiếc ví từ nhãn hiệu yêu thích của Từ Mính, một chiếc đồng hồ bị vỡ mặt số, một cái máy liên lạc đã được sửa chữa, và còn một tờ giấy A4 dùng để ghi lại những gì tìm thấy sau khi được Trần Tư Ích kiểm tra cẩn thận xong.

Từ Duyên chợt giật mình khi nghe thế, sau khi hoàn hồn cậu bèn ấn nút bên cạnh tay vịn xe lăn để quay lại nhưng vừa mới quay được nửa vòng tròn thì đã lại bị Chu Tử Kỳ chặn lại: “Rồi rồi rồi, không đùa nữa. Tôi đây chẳng phải là sợ cậu buồn sao, khó lắm mới gặp nhau một lần nên muốn chọc cho cậu cười thôi ấy mà.”Những nghi vấn ùn ùn kéo quân tới chen chúc đầy đầu Hạ Đình, máy liên lạc của Từ Mính vẫn còn đang phát giọng nói của Hạ Đình, cơn mưa ngày càng lớn rơi xuống mặt kính tạo ra âm thanh trầm đục, nó như đang dội thẳng về phía đầu Hạ Đình khiến huyệt thái dương của hắn âm ỉ đau.

Từ Duyên mặt ủ mày chau, tính làm cho mình thoạt trông mạnh mẽ hơn. Do cảm thấy Chu Tử Kỳ đang ba hoa bốc phét, cậu không tài nào hiểu nổi nên bèn hỏi lại hắn: “Tôi có gì mà buồn?’Hạ Đình ngửa đầu tựa lên gối dựa trên ghế, hắn nhắm mắt lại nghe từng đoạn ghi âm một trong máy liên lạc. Một vài đoạn đối thoại hắn không nhớ rõ cho lắm, một vài đoạn thì vẫn còn chút ấn tượng, trong đó có một vài đoạn là ghi âm điện thoại, một vài đoạn là ghi âm từ các cuộc nói chuyện trực tiếp.

“Chuyện chân của cậu đó!” Chu Tử Kỳ thu lại dáng vẽ cợt nhả ban nãy, gương mặt lộ ra biểu cảm lo lắng khiến Từ Duyên khó hiểu: “Nhưng cậu cũng không nên đau lòng quá, thật đấy, anh tôi đã liên hệ với nhóm chuyên nghiên cứu về thuốc T gây thương tổn xương rồi, có lẽ là hai năm thôi sẽ có bước đột phá, sau này cậu vẫn có thể đứng lên được mà…”

Chu Tử Kỳ nói tía lia như không có hồi kết, Từ Duyên nhìn đôi môi đóng mở không ngừng của hắn mà sững người, hai tai không khỏi ù lại nhanh chóng át cả tiếng nói chuyện của Chu Tử Kỳ.Là một người bạn chơi tương đối thân với Hạ Đình thời đại học; là một Alpha nói năng ôn hòa, chưa bao giờ nóng nảy trong ấn tượng của Hạ Đình; là một người có giáo dưỡng khi có một đứa em trai Beta thoạt trông không thích Hạ Đình cho lắm, nhưng mỗi lúc ở trước mặt Hạ Đình vẫn dạy bảo em trai gọi hắn là “anh Hạ Đình”.

Trong đầu cậu giống như là cái máy khoan điện vậy, nó khoan từng chút từng chút một khiến đầu Từ Duyên ong ong, cậu mất khả năng tự hỏi, chỉ còn mấy chữ như chân, thuốc T gây thương tổn xương là xếp loạn xạ ngổn ngang trong đầu cậu.Là một người bạn chơi tương đối thân với Hạ Đình thời đại học; là một Alpha nói năng ôn hòa, chưa bao giờ nóng nảy trong ấn tượng của Hạ Đình; là một người có giáo dưỡng khi có một đứa em trai Beta thoạt trông không thích Hạ Đình cho lắm, nhưng mỗi lúc ở trước mặt Hạ Đình vẫn dạy bảo em trai gọi hắn là “anh Hạ Đình”.

Từ Duyên ngẩn người một lúc lâu, cũng có thể là không lâu lắm, đến khi Chu Tử Kỳ đẩy cậu ra từ thang máy thì cậu mới hoàn hồn, cậu hỏi Chu Tử Kỳ bằng tốc độ nói hơi chậm: “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”Trời đêm của tây cảng được trang hoàng bằng ánh đèn neon lộng lẫy, bên ngoài trời mưa phùn lách tách đập lên cửa kính rồi chảy dọc xuống, mặt kính nhanh chóng bị xối ướt khiến cho khung cảnh ngoài kia mờ ảo méo mó, trong mơ hồ cũng tạo nên phong vị độc đáo riêng.

Chu Tử Kỳ nhìn cậu một cách kỳ quái rồi đẩy thẳng cậu đến trước xe bảo mẫu màu đen đậu trước cửa bệnh viện kia, khi đỡ cậu lên xe cùng với tài xế thì nói: “Ban nãy không phải anh tôi gọi điện nói đưa anh xuống dưới sao? Người mà anh ấy kêu tới đón cậu tới rồi.”Từ Duyên vẫn giữ tư thế ngủ trước khi Hạ Đình rời khỏi phòng, đôi môi hồng đào khẽ mấp máy, hàng mi hơi cong nhiễm một tầng ánh sáng vàng nhẹ nhu hòa làm cho tư thế ngủ của cậu càng thêm vô hại và đáng yêu.

Từ Duyên chậm rãi chớp mắt giống như là đang suy ngẫm điều gì đó, cậu nhớ tới lúc nãy hình như đã tiếp một cuộc điện thoại, thì ra là Hạ Đình gọi tới ư? Chắc là vậy rồi.

Cậu với vẻ mặt thất thần nhìn Chu Tử Kỳ đang giúp mình phủ chăn lên chân rồi lùi ra ngoài nói tạm biệt với cậu. Cửa xe nhanh chóng bị đóng lại, chưa bao lâu mà xe đã phóng đi rất xa, rất xa, xa đến mức cậu không còn nhìn thấy rõ bệnh viện nữa.Hạ Đình ngửa đầu tựa lên gối dựa trên ghế, hắn nhắm mắt lại nghe từng đoạn ghi âm một trong máy liên lạc. Một vài đoạn đối thoại hắn không nhớ rõ cho lắm, một vài đoạn thì vẫn còn chút ấn tượng, trong đó có một vài đoạn là ghi âm điện thoại, một vài đoạn là ghi âm từ các cuộc nói chuyện trực tiếp.

Đầu óc cậu rối bời, Từ Duyên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới lời Chu Tử Kỳ nói, nghĩ tới thái độ lạnh nhạt gần đây của Hạ Đình, nghĩ tới sao mình lại xui xẻo đến mức như vậy, tại sao khi trước mỗi lần Hạ Đình luôn đến bệnh viện đón cậu về nhưng hôm nay lại không tới.Hạ Đình cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có, hắn vén góc chăn lên nằm xuống cạnh Từ Duyên, rõ là muốn nhắm mắt lại ngủ nhưng lại không nhịn được mà quay mặt qua nhìn gương mặt điềm tĩnh ôn hòa của Từ Duyên.

Chắc chẳng còn ai ngu như cậu đâu nhỉ. Từ Duyên nghĩ thế, trần đời này chắc chỉ có cậu là ngu như vậy, chỉ thế mới coi thái độ không đành lòng của bác sĩ thành trấn an, coi vẻ thương hại của hộ lý là thân thiết, coi lòng tốt được Hạ Đình thi thoảng bố thí cho là sự mềm lòng, ngày qua ngày cậu đều tự mình đa tình.

Sao cậu lại ngu đến thế nhỉ? Từ Duyên tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, sao lại ngu như thế? Tất cả mọi người đang thương hại mày vì bị bệnh tình của mày mà thôi, sao mày lại ngu đến thế?Lúc ấy, mình đã bao nhiêu lần nói với Từ Mính rằng mình có thiện cảm với Từ Duyên? Khi Hạ Đình nhờ Từ Mính nói giúp những lời hay ý đẹp để Từ Duyên xích lại gần hắn hơn, gần như lúc nào Từ Mính cũng cười tủm tỉm nhận lời. Lúc ấy, trong lòng Từ Mính đã nghĩ gì về hắn? Hay Từ Mính có thực sự từng cố gắng hóa giải bầu không khí kỳ lạ giữa Hạ Đình và Từ Duyên hay chưa? Nếu là có, vậy thì Từ Duyên khi biết rõ Hạ Đình thích mình mà còn cố ý làm mặt lạnh đã nghĩ gì trong đầu? Cậu cười nhạo phần thiện cảm của Hạ Đình đối với cậu, hay là cậu khinh thường nó?

Thời tiết đang ấm dần nhưng tay chân Từ Duyên lại lạnh ngắt tựa như đang trong hầm băng vậy, tay đang nắm chặt máy liên lạc của cậu không kìm được mà run rẩy, biết rõ ràng là sẽ vô dụng và cũng sẽ không nhận được bất cứ lời hồi âm nào cả nhưng cậu vẫn cố chấp gửi tin nhắn đến link tài khoản của Từ Mính.Đương nhiên Chu Tử Kỳ cũng nhận ra Từ Duyên. Khi tầm mắt hai người chạm nhau, Chu Từ Kỳ nhướng mày với vẻ bông đùa rồi lại tự nhiên như ruồi mà đuổi hộ sĩ trẻ sau lưng Từ Duyên đi.

Những giọt nước mắt cố kìm lại cuối cùng vẫn rơi xuống, lách tách lách tách nhỏ xuống màn hình phát sáng của máy liên lạc làm méo mó những ký tự trên đó. Hốc mắt Từ Duyên nóng bừng đến phát đau nhưng cậu vẫn cố trợn to mắt, cậu chỉ cảm thấy mỗi một câu “Em sợ quá” và “Em phải làm sao đây” mà mình nhắn khi trước đều trở nên vô nghĩa đến nực cười.

Đến khi cậu tỉnh lại thì đã ở trên giường rồi, Từ Duyên che lại đôi mắt đau nhức rồi suy nghĩ một hồi, cậu không nhớ mình đã trở lại đây lúc nào, chỉ thấy đầu óc say sẩm nên muốn rửa mặt cho tỉnh táo cái đã.Chu Tử Kỳ khịt mũi làm bộ như ngửi cái gì đó, rồi bỗng khoa trương mà “Wow” một tiếng, lại nhìn Từ Duyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Anh của tôi thật là… Trên người cậu toàn là mùi của anh tôi nha.”

Cậu ấn điều khiển từ xa, chừng hai phút sau thì tiếng gõ cửa vang lên, người tiến vào phòng không phải là Abdul mà là quản gia Trình đang bưng khay đồ ăn.

Quản gia Trình đẩy bàn ăn giường* tới, lại hỏi Từ Duyên muốn uống canh trước hay là ăn cơm, còn nói thật ra lúc cậu về đến nhà thì cơm đã chuẩn bị xong rồi, chẳng qua là cậu ngủ quên trên xe nên Hạ Đình đã bế thẳng cậu lên lầu ngủ.

⌕ Bàn ăn giường

ban

Bữa cơm này Từ Duyên ăn rất lâu nhưng đến khi quản gia Trình dọn khay đồ ăn đi thì thức ăn bên trong vẫn còn non nửa. Ông có khuyên đến đâu thì Từ Duyên cũng chỉ nói không muốn ăn, quản gia Trình thấy sắc mặt của cậu hơi kém nên khi lên nom cậu lần nữa thì bèn tiện tay đem theo hai ống dinh dưỡng đặt lên đầu giường cho cậu.

Buổi tối Triệu Khinh Lộ mang đến một tin tức tốt, cô dựa vào kết quả phán quyết của hai cha con Từ Thanh Bình mà đổi lấy một mảnh đất mà Triệu Vân muốn. Hai nhà họ Triệu Hạ trước nay đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, có thể dựa vào thủ đoạn của đối phương để lấy được kết quả mà bên ta muốn, đối với cả hai nhà mà nói thì là chuyện mà cả nhà đều vui.Từ Duyên chợt giật mình khi nghe thế, sau khi hoàn hồn cậu bèn ấn nút bên cạnh tay vịn xe lăn để quay lại nhưng vừa mới quay được nửa vòng tròn thì đã lại bị Chu Tử Kỳ chặn lại: “Rồi rồi rồi, không đùa nữa. Tôi đây chẳng phải là sợ cậu buồn sao, khó lắm mới gặp nhau một lần nên muốn chọc cho cậu cười thôi ấy mà.”

Trong phòng bật một chiếc đèn ngủ nhỏ có độ sáng thấp, còn chưa đến 10 giờ nhưng Từ Duyên giống như ngủ không đủ vậy, đến khi Hạ Đình đi vào phòng thì đã thấy cậu nhắm nghiền mắt, nghiêng người dựa vào gối ôm hình con thỏ ngủ mất rồi.Lúc ấy, mình đã bao nhiêu lần nói với Từ Mính rằng mình có thiện cảm với Từ Duyên? Khi Hạ Đình nhờ Từ Mính nói giúp những lời hay ý đẹp để Từ Duyên xích lại gần hắn hơn, gần như lúc nào Từ Mính cũng cười tủm tỉm nhận lời. Lúc ấy, trong lòng Từ Mính đã nghĩ gì về hắn? Hay Từ Mính có thực sự từng cố gắng hóa giải bầu không khí kỳ lạ giữa Hạ Đình và Từ Duyên hay chưa? Nếu là có, vậy thì Từ Duyên khi biết rõ Hạ Đình thích mình mà còn cố ý làm mặt lạnh đã nghĩ gì trong đầu? Cậu cười nhạo phần thiện cảm của Hạ Đình đối với cậu, hay là cậu khinh thường nó?

Hạ Đình không muốn đánh thức cậu, hắn chỉ nhìn cậu một lúc rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi đi ra thì lại đến thư phòng làm việc.Đương nhiên Chu Tử Kỳ cũng nhận ra Từ Duyên. Khi tầm mắt hai người chạm nhau, Chu Từ Kỳ nhướng mày với vẻ bông đùa rồi lại tự nhiên như ruồi mà đuổi hộ sĩ trẻ sau lưng Từ Duyên đi.

Đến khi hắn về tới phòng ngủ thì đã qua 0 giờ rồi, Hạ Đình khẽ khàng lôi con thú bông cao bằng nửa người mà Từ Duyên đang ôm kia ra rồi lại ôm cậu vào lòng, lúc này hắn mới cảm thấy mãn nguyện mà tắt đèn.Không biết là đêm mưa khiến nhiệt độ hạ xuống hay là vì quen mùi trên người Hạ Đình, mà khi Hạ Đình nhìn gương mặt Từ Duyên còn chưa đủ mười giây thì Từ Duyên vốn đang ngủ an ổn liền men theo độ ấm mà sấn lại gần hắn, cậu chui vào lồng ngực Hạ Đình còn nói mớ nỉ non tên hắn.

Không biết qua bao lâu, Hạ Đình đang mơ ngủ bỗng đưa tay bật đèn lên, một tay khác thì vòng lấy Từ Duyên đang nức nở trong lòng hắn, rồi không biết làm sao mà hỏi cậu: “Từ Duyên, sao em lại khóc?”

Từ Duyên vẫn đưa lưng về phía hắn, bả vai thon gầy dường như hơi run lên, từ cổ họng bật ra hai tiếng nức nở mà còn muốn mạnh miệng phủ nhận: “Không, không có khóc…”

Hạ Đình lật người cậu qua, Từ Duyên chắc là khóc đến mơ màng rồi nên phản ứng hơi trì trệ, biểu cảm cùng với nước mắt trên mặt đều đã bị Hạ Đình thấy rõ mồn một mới nhớ ra phải che mặt lại.Hạ Đình với những suy nghĩ ngổn ngang đứng bên giường lẳng lặng ngắm người có làn da trắng sáng đang vùi người trong ổ chăn tối màu, hắn nghĩ đến Từ Duyên bất an trên đường đi đến bệnh viện, ỷ lại hắn khi bị phóng viên vây xung quanh, lúc đến nhà cũ thì rất dịu ngoan để mặc hắn ôm vào lòng ngủ, nghĩ đến dáng vẻ Từ Duyên khóc trước mặt ông nội nhưng lại không ngờ bị hắn nhìn thấy nên vội vàng che mắt lại, còn có cả câu nói cảm ơn trong phòng tắm, cùng với bộ dạng chủ động chiều theo hắn không hiểu vì sao trong buổi tối làm tình khó có được kia.

Hạ Đình nắm cổ tay cậu kéo xuống, kiên nhẫn hỏi mấy lần. Từ Duyên đáng thương muốn chết sụt sùi một hồi mới chớp đôi mắt to sũng nước nhìn thẳng Hạ Đình.

“Hạ Đình.” Từ Duyên khàn giọng gọi tên hắn, nước mắt không kìm được lại trào ra, hai tay cậu bị Hạ Đình nắm chặt, cậu không trốn khỏi vòng tay đang duỗi lại của Hạ Đình nên bèn dứt khoạt tự sa ngã mà ngẩng mặt lên để cho Hạ Đình lau nước mắt.

“Hạ Đình,” Từ Duyên lại gọi tên Hạ Đình: “Sau này, khi nào anh kết hôn cùng với Triệu Khinh Lộ, thì sẽ cho em một số tiền rất lớn đúng không?”Lúc trước khi Từ Duyên bị đem đi ở thịnh yến, tuy rằng mắt cậu lúc đó đã bị bịt lại, nhưng bởi vì trong xe của Chu Tử Kỳ vẫn còn quanh quẩn chút ít hương pheromone, không gian bí bách khiến cậu sinh ra ảo giác nó càng thêm đậm đặc hơn… Từ Duyên ở trong xe đó hơn một tiếng vì vậy cậu nhớ rất rõ hương pheromone của Chu Tử Kỳ.

Cậu òa khóc rấm rứt, câu nói đứt quãng, còn một hai phải hỏi cho rõ ràng: “Đúng không? Đủ để em dưỡng lão là được rồi.”Từ Duyên vẫn giữ tư thế ngủ trước khi Hạ Đình rời khỏi phòng, đôi môi hồng đào khẽ mấp máy, hàng mi hơi cong nhiễm một tầng ánh sáng vàng nhẹ nhu hòa làm cho tư thế ngủ của cậu càng thêm vô hại và đáng yêu.

Hạ Đình nhìn dáng vẻ mắt mũi đỏ bừng của Từ Duyên, tự hỏi sao mà lại có người có thể nói ra những lời này với vẻ mặt đáng thương khiến người đau lòng như thế chứ? Niềm vui sướng khi tối nhìn thấy trên link trong máy liên lạc của Từ Duyên có album của riêng Hạ Đình nháy mắt bị tan biến, Hạ Đình giống như trút giận mà dùng sức lau mặt Từ Duyên, giọng điệu hung hăng hỏi: “Em muốn nhiều tiền như thế là để làm gì?”

Từ Duyên lại đau lòng không chịu nổi mà sụt sịt: “Chân của em đó! Sau này em không thể ra ngoài làm việc được nữa… Hức hức anh nhiều tiền thế, đừng có keo như vậy được không, hức…”

Cả lòng bàn tay Hạ Đình đặt trên sườn mặt Từ Duyên và sắc mặt đều bất giác mềm dịu đi hẳn, hắn biết Từ Duyên rất buồn vì chuyện này nên mới chần chừ không muốn nói sự thật cho cậu biết, nhưng hôm nay cậu vẫn biết rồi.

Những lúc thế này, Hạ Đình không khỏi có cảm giác bất lực, Từ Duyên yếu đuối đau khổ khiến hắn cảm thấy mình thật không có tài cán cùng với không đành lòng, nhưng Hạ Đình không biết nên nói cái gì, nên đành im lặng.Những giọt nước mắt cố kìm lại cuối cùng vẫn rơi xuống, lách tách lách tách nhỏ xuống màn hình phát sáng của máy liên lạc làm méo mó những ký tự trên đó. Hốc mắt Từ Duyên nóng bừng đến phát đau nhưng cậu vẫn cố trợn to mắt, cậu chỉ cảm thấy mỗi một câu “Em sợ quá” và “Em phải làm sao đây” mà mình nhắn khi trước đều trở nên vô nghĩa đến nực cười.

Từ Duyên khóc tức tưởi, hai tay sau khi thoát khỏi tay Hạ Đình vẫn luôn che mặt, cậu vừa khóc vừa giảng đạo lý với Hạ Đình: “Anh, hức anh sau này, kết hôn, sẽ… sẽ không thể lên giường với em như thế này, nữa, không phải. Trước, trước khi kết hôn với Triệu Khinh Lộ, thật ra cũng, không nên về hức hức, hôn em, cũng không được, hức…”

Hạ Đình cảm thấy đúng là không ai có thể khóc như Từ Duyên, và cũng không ai có thể khiến hắn thích như Từ Duyên được, khóc đến thế mà Hạ Đình vẫn không cảm thấy phiền chút nào, thậm chí còn cảm thấy cậu đáng yêu đến quá đáng.

“Hiểu rồi.” Hạ Đình ôm siết lấy cậu, hắn không nhịn được mà hôn lên mái tóc dính không ít nước mắt của cậu, chờ đến khi Từ Duyên từ từ bình tĩnh lại, không còn khóc dữ thế nữa thì mới nói tiếp với cậu.Không biết là đêm mưa khiến nhiệt độ hạ xuống hay là vì quen mùi trên người Hạ Đình, mà khi Hạ Đình nhìn gương mặt Từ Duyên còn chưa đủ mười giây thì Từ Duyên vốn đang ngủ an ổn liền men theo độ ấm mà sấn lại gần hắn, cậu chui vào lồng ngực Hạ Đình còn nói mớ nỉ non tên hắn.

“Thế nhưng mẹ nó ai hôn Triệu Khinh Lộ cơ?” Hạ Đình quái gở nói: “Mẹ nó ai muốn kết hôn với Triệu Khinh Lộ cơ?”

—Hết 11—