Lời Khó Diễn Ý - Mị Dã

Chương 9: Cảm ơn anh, Hạ Đình



“Xương cốt đều đã được nối và vết thương ở đầu gối thì về cơ bản đã lành rồi.” Bàng Quần Anh ngồi bên cạnh bàn làm việc cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể cho Từ Duyên, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Hạ Đình: “Nhưng sau này muốn hồi phục đến mức có thể đi đứng như bình thường là không thể.”

“…Sao cơ?”

“Ngài xem đi.” Bàng Quần Anh đưa báo cáo kiểm tra đẩy đến trước mặt Hạ Đình ngồi đối diện: “Hai chân của cậu ấy đều bị người ta tiêm thuốc T gây thương tổn xương, theo kết quả giám định thì đã bị tiêm một lượng rất nhiều.”

Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Đình càng thêm đanh lại, Bàng Quần Anh tuy không đành lòng nhưng vẫn muốn nói thẳng: “Cách làm này quá độc ác, khiến người ta không thể cử động giống như liệt vậy, nhưng lại không phải hoàn toàn mất cảm giác… Đương nhiên, việc tiếp tục điều trị là cực kỳ cần thiết. Nhưng xin ngài cũng hiểu cho, người bị tiêm thuốc T gây thương tổn xương thì hai chân sẽ không còn sức để đứng lên được nữa.”

Đi ra từ văn phòng của Bàng Quần Anh, Hạ Đình đứng ở cửa một hồi lâu rồi mới xoay người đi đến phòng hút thuốc.

Đây là bệnh viện của nhà họ Hà, cơ sở thiết bị, khả năng chữa trị và đội ngũ y bác sĩ không có gì là không phải tốt nhất giỏi nhất. Nhưng có tốt có giỏi thì sao chứ? Hạ Đình ngả lưng trên sô pha, hắn rít một hơi thuốc lá rồi phả khói ra với khuôn mặt lạnh tanh, chẳng phải có giỏi cũng không thể cứu được cha mẹ hắn, có giỏi cũng không thể trị hết cho chân Từ Duyên.

Sau khi phải liên tục xử lý những chuyện khó nhằn, bây giờ đột nhiên được thả lỏng khiến bao mỏi mệt bắt đầu ào ào cuốn tới như thác đổ.Trước kỳ mẫn cảm Hạ Đình bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán vì những việc này, bây giờ mọi chuyện đã có sự tiến triển nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Hạ Đình nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi, chờ đến khi ổn định mọi cảm xúc rồi thì hắn mới đứng dậy bước ra khỏi phòng hút thuốc.Đến khi thuận lợi trở lên xe, Từ Duyên mới cởi áo khoác trên đầu xuống rồi đưa qua cho Hạ Đình, sau khi nói lời cảm ơn Hạ Đình xong thì cậu không nhịn được mà hỏi: “Bác sĩ nói sao?”

Trần Tư Ích đã chờ sẵn bên ngoài cửa, vừa thấy Hạ Đình thì hắn bèn hơi khom người chào.

“Chuyện đã xử lý ổn thỏa, thưa ông chủ.” Trần Tư Ích nói: “Từ Thanh Bình đã bị bắt giữ. Những chứng cứ về việc hai cha con họ buôn lâu súng ống đạn dược cùng với ma túy mà chúng ta thu thập được cũng đã được giao cho thượng tướng Triệu Vận rồi. Những chuyện tiếp theo thì người phía bên thượng tướng Triệu Vận sẽ làm theo kế hoạch của chúng ta.”“Hơn nữa, trước khi tôi trở về đã gặp mặt Triệu tiểu thư, cô ấy nói rằng di vật của ông Từ Mính đã lấy lại được từ trong tay Từ Nhất Mình rồi, tôi sẽ đưa đến biệt thư cho ngài sau ạ.”

“Làm tốt lắm.”Thế nhưng tối nay hắn phải về nhà cũ để ăn tối cùng với Hạ Luật Hành, Hạ Đình suy tư một chút rồi để Trần Tư Ích đi về trước. Hắn còn giao việc cho Trần Tư Ích thay hắn chiêu đãi Triệu Khinh Lộ tối nay.

“Hơn nữa, trước khi tôi trở về đã gặp mặt Triệu tiểu thư, cô ấy nói rằng di vật của ông Từ Mính đã lấy lại được từ trong tay Từ Nhất Minh rồi, tôi sẽ đưa đến biệt thư cho ngài sau ạ.”

Trước kỳ mẫn cảm Hạ Đình bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán vì những việc này, bây giờ mọi chuyện đã có sự tiến triển nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Thế nhưng tối nay hắn phải về nhà cũ để ăn tối cùng với Hạ Luật Hành, Hạ Đình suy tư một chút rồi để Trần Tư Ích đi về trước. Hắn còn giao việc cho Trần Tư Ích thay hắn chiêu đãi Triệu Khinh Lộ tối nay.

Từ Duyên ngồi trên giường bệnh có trải tấm ga trải giường màu trắng xanh, trong phòng bệnh không còn ai khác, người của Hạ Đình đều canh ở bên ngoài cửa nên trong phòng tĩnh lặng đến độ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cậu mà thôi.

“Chuyện đã xử lý ổn thỏa, thưa ông chủ.” Trần Tư Ích nói: “Từ Thanh Bình đã bị bắt giữ. Những chứng cứ về việc hai cha con họ buôn lâu súng ống đạn dược cùng với ma túy mà chúng ta thu thập được cũng đã được giao cho thượng tướng Triệu Vận rồi. Những chuyện tiếp theo thì người phía bên thượng tướng Triệu Vận sẽ làm theo kế hoạch của chúng ta.”

Cậu buồn thiu dán mắt nhìn lên đồng hồ treo tường phía đối diện, đợi đến tận 29 phút sau thì mới có tiếng mở cửa vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta choáng ngộp này.

Là Hạ Đình, hắn bước tới với khuôn mặt lạnh lùng, khi hắn cúi người bế Từ Duyên lên, cậu bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm hơn nhiều so với bình thường.Trước kỳ mẫn cảm Hạ Đình bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán vì những việc này, bây giờ mọi chuyện đã có sự tiến triển nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Trên đầu Từ Duyên phủ áo khoác của Hạ Đình, cổng ra bệnh viện không hiểu sao lại vây kín một vòng toàn là phóng viên, trước khi xuống xe Hạ Đình đã cởi áo khoác bọc cậu lại, chắc là bây giờ hắn lo rằng vẫn còn phóng viên canh ngoài cổng nên mới giấu cậu đi một lần nữa.

Hương pheromone quen thuộc cùng với mùi thuốc lá tạo ra một cảm giác an toàn cho Từ Duyên, cậu tựa lên ngực Hạ Đình mặc cho hắn bế mình ra khỏi bệnh viện.

Đến khi thuận lợi trở lên xe, Từ Duyên mới cởi áo khoác trên đầu xuống rồi đưa qua cho Hạ Đình, sau khi nói lời cảm ơn Hạ Đình xong thì cậu không nhịn được mà hỏi: “Bác sĩ nói sao?”

Hạ Đình nhận áo khoác rồi đặt sang một bên, hắn nghe thế bèn quay mặt sang, lại dùng ánh mắt sâu thẳm xoáy sâu vào Từ Duyên.Thế nhưng tối nay hắn phải về nhà cũ để ăn tối cùng với Hạ Luật Hành, Hạ Đình suy tư một chút rồi để Trần Tư Ích đi về trước. Hắn còn giao việc cho Trần Tư Ích thay hắn chiêu đãi Triệu Khinh Lộ tối nay.

Đôi môi hắn mím thành một đường thẳng, thoạt trông như lạnh lùng đến độ có hơi hà khắc, nhưng lại đẹp đến mức khiến người nao lòng. Từ Duyên không tự nhiên quay mặt đi nhưng lại bị Hạ Đình im lặng kéo qua đặt lên đùi ôm lấy, cậu còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn chặn lại. Hạ Đình đè mặt cậu vào cổ hắn, còn hắn thì ngửa đầu tựa lên gối kê.Trước kỳ mẫn cảm Hạ Đình bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán vì những việc này, bây giờ mọi chuyện đã có sự tiến triển nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

“Anh mệt quá.” Hạ Đình nói, giọng nói của hắn hơi khàn, phảng phất chút mỏi mệt, trong nháy mắt Từ Duyên hiếu kỳ đã trở nên ngoan ngoãn im lặng, an phận, yên tĩnh dựa vào Hạ Đình.Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Đình càng thêm đanh lại, Bàng Quần Anh tuy không đành lòng nhưng vẫn muốn nói thẳng: “Cách làm này quá độc ác, khiến người ta không thể cử động giống như liệt vậy, nhưng lại không phải hoàn toàn mất cảm giác… Đương nhiên, việc tiếp tục điều trị là cực kỳ cần thiết. Nhưng xin ngài cũng hiểu cho, người bị tiêm thuốc T gây thương tổn xương thì hai chân sẽ không còn sức để đứng lên được nữa.”

Hình như Hạ Đình thật sự rất mệt nên chưa được một lát đã ngủ thiếp đi mất. Từ Duyên tham lam không muốn rời xa hắn bèn dịu dàng ôm lấy hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và nhịp tim mạnh mẹ vững vàng của hắn.

Những khung cảnh từng cái vụt qua ô cửa kính, Từ Duyên ngẩn người nhìn tấm kính nhỏ ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, không biết qua bao lâu cậu mới choàng tỉnh lại, cậu trộm ngẩng đầu nhìn Hạ Đình đang nhắm nghiền hai mắt. Giữa ánh chiều vàng dịu của chạng vạng, hương đào và mùi thuốc lá cho cậu cảm giác an toàn bao trọn lấy cậu trong khoang xe có vách ngăn, khiến cho cậu chợt có ảo giác rằng mình và Hạ Đình đang yêu nhau say đắm.

Nhưng rất nhanh sau đấy, khung cảnh ngoài cửa sổ dần trở nên xa lạ đã đánh tan giấc mộng đẹp của Từ Duyên. Cậu thấy xe tiến vào một khu rừng cây cối um tùm, con đường thì rộng nhưng lại không có một bóng người. Sau khi chiếc xe chạy đều mười phút thì một cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn tinh xảo từ từ mở ra để xe của Hạ Đình đi vào.Thế nhưng tối nay hắn phải về nhà cũ để ăn tối cùng với Hạ Luật Hành, Hạ Đình suy tư một chút rồi để Trần Tư Ích đi về trước. Hắn còn giao việc cho Trần Tư Ích thay hắn chiêu đãi Triệu Khinh Lộ tối nay.

Đến khi xe dừng lại thì vừa hay Hạ Đình bừng tỉnh giấc. Từ Duyên hoang mang đối mắt với hắn, nhưng sau cùng cậu vẫn không nhiều chuyện hỏi cái gì cả.Hắn buồn thiu dán mắt nhìn lên đồng hồ treo tường phía đối diện, đợi đến tận 29 phút sau thì mới có tiếng mở cửa vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh đến khiến người choáng ngộp này.

Loại kiến trúc cổ điển sang trọng này không phổ biến cho lắm, từ trước đến nay Từ Duyên chưa từng tới đây nhưng cậu cũng không khó để đoán được đây là đâu. Số người có thể ở trong những khu như thế này thì toàn bộ tây cảng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ là Từ Duyên không đoán ra được Hạ Đình đưa mình tới đây để làm gì.

Đáy mắt Hạ Đình trong suốt, tựa như hắn chưa từng buồn ngủ vậy. Tài xế ra khỏi xe mở cửa sau, Hạ Đình không chút e ngại bế người trong lòng xuống xe.

Ngay lối vào nhà chính có hai hàng người hầu đứng ngay ngắn, Hạ Đình lạnh mặt đi ngang qua bọn họ, còn Từ Duyên không quá quen với kiểu phô trương như thế này nên khi Hạ Đình đi giữa hai hàng người hầu, thì cậu lẩn vào lòng Hạ Đình trốn theo bản năng.Hắn buồn thiu dán mắt nhìn lên đồng hồ treo tường phía đối diện, đợi đến tận 29 phút sau thì mới có tiếng mở cửa vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh đến khiến người choáng ngộp này.

Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không mà dường như cậu đã nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi của Hạ Đình.Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Đình càng thêm đanh lại, Bàng Quần Anh tuy không đành lòng nhưng vẫn muốn nói thẳng: “Cách làm này quá độc ác, khiến người ta không thể cử động giống như liệt vậy, nhưng lại không phải hoàn toàn mất cảm giác… Đương nhiên, việc tiếp tục điều trị là cực kỳ cần thiết. Nhưng xin ngài cũng hiểu cho, người bị tiêm thuốc T gây thương tổn xương thì hai chân sẽ không còn sức để đứng lên được nữa.”

Hạ Luật Hành ngồi trên ghế sô pha giữa đại sảnh, Hạ Đình vừa mới vào cửa đã thấy ông ngồi đó. Hắn bế Từ Duyên đang trốn trong lòng hắn giống hệt chim cút bước tới rồi nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ông nội.”

Cả người Từ Duyên lập tức cứng đờ lại, cậu nhìn về phía Hạ Luật Hành với gương mặt đỏ bừng. “Ông vua châu báu” với tính tình cổ quái trong lời đồn chăm chú nhìn cậu với vẻ mặt khó đoán, nhất thời Từ Duyên đã quên mình nên làm cái gì, cho đến khi tiếng nói trầm thấp của Hạ Đình vọng từ trên xuống thì cậu mới ngẩng đầu lên một cách cứng ngắc.Là Hạ Đình, hắn bước tới với khuôn mặt lạnh lùng, khi hắn cúi người bế Từ Duyên lên, cậu bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm hơn nhiều so với bình thường.

“Còn không mau chào ông?” Hạ Đình nói, vẫn là vẻ mặt không chút biểu cảm ấy.Hắn buồn thiu dán mắt nhìn lên đồng hồ treo tường phía đối diện, đợi đến tận 29 phút sau thì mới có tiếng mở cửa vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh đến khiến người choáng ngộp này.

“…Hả, à.” Từ Duyên nghe lời gật đầu rồi mới nhìn về phía Hạ Luật Hành một lần nữa, lại ngoan ngoãn chào: “Chào ông Hạ ạ.”

Hạ Luật Hành khẽ gật đầu, lại đưa mắt nhìn sang Hạ Đình, Hạ Đình bế Từ Duyên lại gần rồi cuối cùng để cậu ngồi phía bên tay trái của Hạ Luật Hành.Thế nhưng tối nay hắn phải về nhà cũ để ăn tối cùng với Hạ Luật Hành, Hạ Đình suy tư một chút rồi để Trần Tư Ích đi về trước. Hắn còn giao việc cho Trần Tư Ích thay hắn chiêu đãi Triệu Khinh Lộ tối nay.

“Tiểu Đình.” Hạ Luật Hành nói: “Cháu đến phòng bên xem mấy món chuẩn bị cho tối nay đi.”

Từ Duyên trông ngóng nhìn Hạ Đình, mong mỏi hắn không bỏ mình ở lại nhưng Hạ Đình chỉ vô cảm nhìn thẳng cậu trong nháy mắt, rồi lại tàn nhẫn mà đồng ý yêu cầu của Hạ Luật Hành.

Từ Duyên không hiểu bầu không khí lạ kỳ trước mắt này cho lắm, nên đành phải nhếch khóe môi cứng ngắc cười với Hạ Luật Hành. Hạ Luật Hành dò xét nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Cháu là con trai nhỏ nhà họ Từ đúng không?”Hắn buồn thiu dán mắt nhìn lên đồng hồ treo tường phía đối diện, đợi đến tận 29 phút sau thì mới có tiếng mở cửa vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh đến khiến người choáng ngộp này.

Từ Duyên căng thẳng chớp mắt rồi mới gật đầu với Hạ Luật Hành: “Vâng, thưa ông Hạ.”

Hạ Luật Hành thở dài, trong giọng nói già nua ẩn chứa chút tiếc nuối: “Chuyện của nhà cháu, Tiểu Đình cũng có nói với ông rồi…” Ông duỗi tay nhẹ nhàng vỗ cánh tay Từ Duyên: “Không sao, không sao.”

“Về sau còn có Tiểu Đình và cả ông nữa.” Trên mặt Hạ Luật Hành mang theo vẻ vừa hơi mâu thuẫn vừa thân thiết: “Đừng sợ, nha.”Là Hạ Đình, hắn bước tới với khuôn mặt lạnh lùng, khi hắn cúi người bế Từ Duyên lên, cậu bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm hơn nhiều so với bình thường.

Lâu lắm rồi chưa có ai nói những lời ấm lòng như vậy với Từ Duyên, khiến cậu cũng không biết phải làm sao, lời Hạ Luật Hành còn chưa dứt thì hốc mắt hắn đã chẳng ra đâu vào đâu mà ướt ướt nước.Thế nhưng tối nay hắn phải về nhà cũ để ăn tối cùng với Hạ Luật Hành, Hạ Đình suy tư một chút rồi để Trần Tư Ích đi về trước. Hắn còn giao việc cho Trần Tư Ích thay hắn chiêu đãi Triệu Khinh Lộ tối nay.

Vốn chẳng có bất cứ quan hệ nào, chỉ cần không ai để tâm đến nỗi đau của cậu thì cậu sẽ vẫn có thể giả như không sao cả.Hắn buồn thiu dán mắt nhìn lên đồng hồ treo tường phía đối diện, đợi đến tận 29 phút sau thì mới có tiếng mở cửa vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh đến khiến người choáng ngộp này.

Đời người sợ nhất là tình huống như thế này. Khó khăn biết bao nhiêu mới có thể lừa mình dối người mà che dấu đi vết thương của mình, nhưng khi bất ngờ được quan tâm ân cần lại khiến vết thương như đau hơn gấp trăm ngàn lần, đau đến mức khiến cậu không kìm được nước mắt.Là Hạ Đình, hắn bước tới với khuôn mặt lạnh lùng, khi hắn cúi người bế Từ Duyên lên, cậu bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm hơn nhiều so với bình thường.

“Ôi, đứa nhỏ ngốc này.” Hạ Luật Hành bỗng chốc luống cuống, ông giơ bàn tay già nua nhăn nheo run rẩy lên lau nước mắt cho Từ Duyên: “Sao lại khóc rồi, không sao, không sao đâu.”

“Vâng, vâng ạ.” Từ Duyên cũng luống cuống giơ tay lau nước mắt, cậu muốn nói điều gì đó những cổ họng cứ nghẹn lại, vừa ngước mắt lên liền bất ngờ chạm phải tầm mắt của Hạ Đình vừa bước ra từ phòng bếp.

Từ Duyên mất mặt muốn chết bèn che kín hai mắt, cậu nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Hạ Đình: “Ông nội, không phải chứ, sao người lại bắt nạt Từ Duyên thế.”

“Thằng quỷ này!” Hạ Luật Hành cười mắng: “Đừng có nói quàng nói xiên.”Hương pheromone quen thuộc cùng với mùi thuốc lá tạo ra một cảm giác an toàn cho Từ Duyên, cậu tựa lên ngực Hạ Đình mặc cho hắn bế mình ra khỏi bệnh viện.

“Không sao đâu, Tiểu Duyên à.” Hạ Luật Hành lại gần vỗ tay Từ Duyên rồi đưa mắt ra hiệu với Hạ Đình đứng bên cạnh: “Mau đưa Tiểu Duyên đi rửa mặt đi rồi còn ăn cơm.”

Từ Duyên dùng bữa tối trong căn nhà cũ trang hoàng lộng lẫy nguy nga của nhà họ Hạ. Đến khi ngồi xe trở về căn biệt thự của Hạ Đình, cậu đã nghĩ rằng lời đồn đúng là thái quá, tính tình của Hạ Luật Hành vốn chẳng hề lập dị chút nào, mà lại còn rất hiền từ.Thế nhưng tối nay hắn phải về nhà cũ để ăn tối cùng với Hạ Luật Hành, Hạ Đình suy tư một chút rồi để Trần Tư Ích đi về trước. Hắn còn giao việc cho Trần Tư Ích thay hắn chiêu đãi Triệu Khinh Lộ tối nay.

Lúc dùng cơm ông cũng rất ân cần với Từ Duyên, còn nói với cậu không ít những chuyện thú vị, tận đến khi bọn họ ra về Hạ Luật Hành vẫn lặng lẽ thủ thỉ với cậu: “Nếu Tiểu Đình bắt nạt cháu thì cháu cứ đến méc với ông.”Trước kỳ mẫn cảm Hạ Đình bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán vì những việc này, bây giờ mọi chuyện đã có sự tiến triển nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Từ Duyên có hơi vui sướng trong đau khổ, mặc dù Hạ Đình không thích cậu nhưng ít ra thì người nhà Hạ Đình cũng không có ghét cậu như hắn, vậy dù sao cũng là người nhà họ Hạ, thế thì chín bỏ làm mười, coi như là Hạ Đình cũng không có ghét cậu đến thế nhỉ.Trước kỳ mẫn cảm Hạ Đình bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán vì những việc này, bây giờ mọi chuyện đã có sự tiến triển nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Đại khái Hạ Đình cũng nhìn ra tâm trạng của Từ Duyên rất tốt, lúc về tới nhà bế Từ Duyên đi tắm, thì Hạ Đình, người mà đã trưng cái mặt lạnh với cậu mấy ngày này, mới hỏi cậu với giọng điệu không tệ lắm: “Vui đến thế hử?”

Từ Duyên bèn vui mừng gật đầu thừa nhận: “Bởi vì ông đối xử với em rất tốt.”

Rồi lại nói: “Hôm nay em quên nói cảm ơn với ông, anh nhớ chuyển lời giúp em nha.”

Khóe môi Hạ Đình hơi mấp máy, hắn hỏi Từ Duyên: “Ông nội anh đối xử tốt với em, còn anh thì đối xử không tốt với em à?”

Từ Duyên giật mình, nghĩ lại, đúng là, Hạ Đình là người đưa cậu từ thịnh yến về, còn cho cậu ăn ngon mặc đẹp, còn chữa chân cho cậu, thật là người đối xử với cậu tốt nhất ở hiện tại.Hương pheromone quen thuộc cùng với mùi thuốc lá tạo ra một cảm giác an toàn cho Từ Duyên, cậu tựa lên ngực Hạ Đình mặc cho hắn bế mình ra khỏi bệnh viện.

Từ nhỏ Từ Thanh Hải đã dạy cậu phải tri ân báo đáp, Từ Duyên nghe lời thế là bèn cười với Hạ Đình, cực kỳ, cực kỳ chân thành mà thì thầm với hắn: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn anh, Hạ Đình.”

—Hết 9—