Máu tung tóe trong phòng giam số 8 thật sự rất nhiều, cho nên việc lau chùi khá khó khăn, chưa kể những vết máu đông cứng trên sàn, lau ba bốn lần cũng không thể lau sạch, sơn tường thì càng mệt hơn, bởi vì trên tường không có chỗ nào không dính máu.
Khi Mạnh Kình sơn trần nhà, cô phải kéo giường ngủ đến giữa phòng, sau đó đặt ghế lên mới với tới.
Khi cô quét sơn trắng, sơn vô tình nhỏ xuống, rơi xuống đầu chàng trai mặc áo xanh.
Anh chàng áo xanh vốn định giúp đỡ: “...... Tôi ở đây có phải rất vướng víu không?”
“Không tệ,” Mạnh Kình di chuyển cọ quét sơn để che hàng chữ nhỏ cạnh bóng đèn, cô thuận miệng khích lệ: “Ít ra anh lau sàn rất năng suất.”
“Ờ, cảm ơn nhá.”
Mạnh Kình không nói thêm gì nữa.
Cô đã tìm thấy manh mối mà mình muốn tìm trên trần nhà, mặc dù gợi ý này vẫn lập lờ nước đôi như trước:
【Đó là vật liệu tuyệt vời có thể tôi luyện bất cứ vũ khí nào.】
……
Trong bữa trưa, Địch Tử Uyên và Mạnh Kình vốn định ngồi bàn hai người, kết quả Nhan Vi xuất hiện giữa chừng, sau đó kéo bọn họ ngồi vào bàn bốn người.
Bởi vì nhà ăn còn nhiều chỗ không có người ngồi nên bàn này chỉ có ba người bọn họ.
Nhan Vi nóng lòng muốn trao đổi với bọn họ: “Chẳng phải chúng ta là chiến hữu tạm thời sau? Sau này dùng bữa nhớ ngồi chung với nhau, để tiện thảo luận và trao đổi manh mối!”
Nói thì nói như thế, nhưng thật ra không ai nói chấp nhận cô ấy là chiến hữu tạm thời, cùng lắm chỉ thỏa thuận miệng rằng sẽ thông báo cho nhau nếu nghiên cứu xong gợi ý trên bảng đen.
Cô ấy nhớ chuyện này rất rõ ràng.
Mạnh Kình dùng đũa gắp bắp cải xào trong khay, vừa gắp vừa lười biếng nhìn Nhan Vi.
“Cô Nhan có phát hiện gì mới sao? Cô nghĩ ra cách sắp xếp và kết hợp gợi ý bảng đen rồi à?”
Nhan Vi phấn khích vỗ đùi: “Đúng thế, tôi nghĩ ra rồi!”
“Vậy cô nói nhỏ thôi, đừng để cả nhà ăn nghe thấy.”
“...... Tôi nói cho hai người biết nhé.” Nhan Vi hạ giọng xuống, giơ tay che một bên miệng, thần thần bí bí nói: “Ý nghĩa của bảng đen, sau khi dịch xong không sai biệt lắm chính là: Số chẵn đứng trước số lẻ đứng sau, cộng số đầu tiên (*) với nhau, nếu không có số hàng chục thì thêm số 0.”
(*) Thủ vị (首位: vị trí đầu tiên), Thủ vĩ (首尾: đầu đuôi), Thu vĩ (收尾: phần cuối cùng), bính âm đều là shouwei. Nếu chọn ‘đầu tiên’ hoặc ‘cuối cùng’ thì ‘264735’ đều sẽ chuyển thành ‘090909’. Còn nếu chọn ‘đầu đuôi’ thì sẽ là ‘070911’. Bởi vì gợi ý có cụm từ ‘chẵn trước’ và ‘lẻ sau’, trong trường hợp shouwei là ‘đầu tiên’ hoặc ‘cuối cùng’ thì dù lẻ trước chẵn sau, kết quả vẫn sẽ là ‘090909’, cho nên shouwei phải là ‘đầu đuôi’. Nói chung, nếu người chơi không phân tích kỹ thì sẽ dễ sai, giống như Nhan Vi.
“Ồ?”
“Nhưng bây giờ tôi chỉ tìm được 264, tôi đoán đây là một nửa chẵn của mật mã, nửa lẻ vẫn chưa tìm được, tôi phải nghĩ cách mới được.”
Cô ấy rất thành thật, đoán được gợi ý lập tức tuân theo thỏa thuận chia sẻ với hai người, hoàn toàn không có ý định giấu giếm.
Cô ấy thật lòng nghĩ rằng bọn họ đáng tin cậy, muốn trở thành đồng đội của bọn họ.
Địch Tử Uyên muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự, anh không dám tự ý quyết định, cho nên chỉ hướng ánh mắt dò hỏi về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình không nhìn anh, nhưng cũng hiểu ý của anh, cô trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói với Nhan Vi.
“Thật không dám giấu giếm, chúng tôi đã tìm được nửa lẻ kia rồi.”
Nhan Vi đang nhai bắp cải đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tìm được rồi à? Là số mấy?”
Mạnh Kình im lặng ra dấu với cô ấy 7, 3, 5.
Hiện tại đã đủ sáu số, giải mật mã không hề khó, Nhan Vi chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Hai người giỏi quá, chúng ta quả thật là đồng đội trời chọn mà!”
“Có lẽ vậy.”
“Đúng rồi, nội dung lao động sáng nay của tôi là dọn dẹp ký túc xá của giám ngục.” Nhan Vi nói: “Phòng rất bẩn và bừa bộn, không có gì đặc biệt cả, nhưng kẻ gian không tay trắng mà đi, tôi trộm một cái dùi cui điện của bọn chúng. Chẳng phải anh Địch không có vũ khí sao, đêm nay tôi mang cho anh, anh ráng dùng nhá.”
Địch Tử Uyên kinh ngạc: “Cô còn nghĩ đến tôi à? Cảm ơn nhé.”
“Không cần cảm ơn, ba người chúng ta hợp tác chân thành, cơ hội qua cửa mới cao.” Cô ấy tràn đầy phấn khởi hỏi: “Sáng nay hai người chọn mục lao động gì vậy? Có phát hiện gì mới không?”
Địch Tử Uyên nhìn Mạnh Kình, thấy Mạnh Kình gật đầu, anh mới yên tâm nói thật.
“Sáng nay tôi dọn dẹp phòng giam số 40, phát hiện một dòng chữ trên trần nhà.”
“Chữ gì?”
“ ‘Đó là vật liệu tuyệt vời có thể tôi luyện bất cứ vũ khí nào’. ”
Mạnh Kình liếc anh: “Đây cũng là gợi ý trong phòng giam số 8.”
“Thật à? Vậy gợi ý trong mỗi phòng bị hành quyết đều giống nhau sao?”
“Có lẽ cùng ngày mới giống, chẳng hạn như hôm qua là gợi ý khác.”
Nhan Vi thắc mắc: “Mấy câu này có nghĩa là gì nhỉ? Hai người có manh mối gì không?”
“Đọc riêng từng câu thì không rõ nghĩa lắm, cần phải kết hợp với các gợi ý khác mới hiểu được.”
“Nhưng tôi đâu có gợi ý nào khác đâu.”
“Tôi có.” Mạnh Kình nói: “Một câu nữa là ‘Người đã khuất nhận được tế phẩm, có thể moi tim tự chứng’.”
Người đã khuất nhận được tế phẩm, có thể moi tim tự chứng, đó là vật liệu tuyệt vời có thể tôi luyện bất cứ vũ khí nào.
Đi theo Mạnh Kình lâu, đầu óc của Địch Tử Uyên càng ngày càng linh hoạt, anh phản ứng ngay lập tức, nên mau chóng giải thích.
“Người chơi bị hành quyết và quỷ quái phụ trách hành quyết có cùng kiểu chết, cho nên bọn họ chính là tế phẩm của quỷ. Còn quỷ quái hành quyết người chơi tức là đã nhận tế phẩm, chúng nó có thể moi tim tự chứng.”
Nhan Vi bối rối: “Mấu chốt là làm sao để chúng moi tim tự chứng.”
“Có lẽ không phải chúng moi tim tự chứng, mà là chúng ta có thể moi tim của chúng.”
“Moi tim của chúng? Dùng bạo lực moi hả?”
“Chắc phải cố gắng moi rồi.” Mạnh Kình cũng đưa ra những kiến giải tương tự về vấn đề này: “Tế phẩm xuất hiện, có nghĩa là người chơi đã đạt được quyền hạn giết quỷ quái tương ứng, cho nên chúng ta có thể moi tim của chúng.”
“Chỉ dùng dao phay với dùi cui điện moi thôi à?”
“Đúng vậy, thành công hay không, phải xem bản lĩnh của chúng ta.”
“Nhưng tại sao phải moi tim ra nhỉ?”
Mạnh Kình cười mà như không cười: “Có phải tối qua cô Nhan không nghiêm túc nghe giảng không?”
“Tôi làm gì có thời gian nghe giảng.” Nhan Vi cạn lời: “Cha nội ngẫu nhiên cùng nhóm với tôi đầu óc không xài được, tay cũng chả được tích sự gì, cho nên tranh ghép hình là do một mình tôi ghép, tôi vốn không giỏi trò này lắm, mắt chỉ lo tập trung tìm mảnh ghép thôi.”
“Vậy tối nay phân nhóm, cô phải cảnh giác cao độ nhé.”
“Khoan nói chuyện này đã. Kể cho tôi nghe những gì hai người nghe tối qua đi nhé? Tôi cứ nghĩ trưởng ngục nói khùng nói điên để cản trở chúng ta ghép mảnh ghép thôi chứ.”
Mạnh Kình ra hiệu với Địch Tử Uyên: “Anh giải thích cho cô Nhan hiểu đi.”
Địch Tử Uyên nhớ lại: “Hôm qua lúc lên lớp, trưởng ngục nói rằng tiền thân của nhà tù này là một bãi tha ma, có một bầy quái vật lang thang ở đây, chỉ có rèn vũ khí mới có thể tiêu diệt được quái vật.”
Nhan Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Có nghĩa là chúng ta cần phải moi tim của quái vật để rèn vũ khí? Nhưng mà, dùng trái tim của chúng để giết chính chúng, có phải quá vô lý không?”
Mạnh Kình hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy quái vật mà chúng ta biết chính là quái vật thật sự của bãi tha ma trước đây sao?”
“......” Nhan Vi hơi ngớ ra trong giây lát: “Sao rối loạn ngôn ngữ quá vậy? Tôi không hiểu lắm.”
“Cô không nhận ra rằng không có bức ảnh nào của giám ngục gương mẫu dán trên hành lang giống với những giám ngục đang quản lý chúng ta sao?”
“A……”
“Hơn nữa, trưởng ngục, người đã giảng bài cho chúng ta hôm qua, hoàn toàn không phải trưởng ngục thật.”
“......”
“Trái lại, quỷ quái đêm qua giết người chơi số 8, đặc điểm giống hệt trưởng ngục thật.”
*
Về phần nội dung lao động buổi chiều, Mạnh Kình chọn 【Đánh bóng và mài giũa】trông có vẻ bình thường, theo kinh nghiệm trước đây, lựa chọn càng bình thường càng dễ có vấn đề, cô cũng rất tò mò muốn biết mình sẽ đánh bóng mài giũa thứ gì.
Sau khi đến nơi, cô đã biết đó là gì.
Là chặt xương của một thi thể, rửa sạch sau đó dùng giấy nhám để đánh bóng, rồi mài thành trường mâu.
Ý tưởng biến thái như thế, rốt cuộc là ai nghĩ ra vậy?
Buồn cười hơn nữa là, không biết có phải mục này thoạt trông có vẻ nhẹ nhàng hay không, tổng cộng cần sáu người, vậy mà có đến năm cô gái bao gồm cả Mạnh Kình, còn lại một người……
Đó là anh chàng áo xanh sáng nay lau sàn và sơn tường với Mạnh Kình.
Duyên phận này thật sự quá vi diệu.
Thế là anh ta liếc nhìn bộ xương đẫm máu, sau đó nhìn Mạnh Kình đứng bên cạnh, vẻ mặt vừa đau khổ vừa vui mừng.
“Chị ơi, lần này cũng nhờ vào chị đấy!”
“...... Ai là chị của anh?”
Trong góc có sáu con dao bổ củi xếp cạnh nhau, chiếc sau cùn hơn chiếc trước, có một người chơi nữ khá can đảm, cô ta dũng cảm bước bước đầu tiên, nhặt con dao gần nhất lên.
“Đừng lãng phí thời gian, chúng ta nên chặt từ đâu trước đây?”
Một người chơi nữ khác chỉ vẽ: “Có lẽ xương cánh tay dễ chặt hơn đấy?”
“Được!”
Bộ xương chắc hẳn đã được đơn giản tháo rời, hơi lỏng lẻo, nhưng một dao chém xuống của cô ta vẫn không có tác dụng gì, cô ta tức giận dùng lưỡi dao cứa liên tục, vang lên tiếng “két két” rợn người.
“Vô ích thôi! Tôi không đủ sức!”
Mạnh Kình liếc nhìn chàng trai mặc áo xanh: “Sau anh không thử chút đi? Anh nghĩ tôi sẽ chặt giùm anh à?”
Bị nhìn thấu tâm tư, anh chàng áo xanh cười ngượng ngùng: “Chẳng phải tại tôi thấy cô lợi hại sao……”
“Giám ngục quy định mỗi người một cây mâu, có thể là trường mâu cũng có thể là đoản mâu, tôi không rảnh giúp người khác.”
Nói xong cô chọn một cây dao bổ củi thuận mắt, tay trái giữ xương, tay phải giơ lên cao rồi chém xuống, chỉ nghe một tiếng “két”, thậm chí tóc cô còn tung bay lên do nhát chém này.
Lưỡi dao không sắc bén, toàn bộ đều dựa vào lực cánh tay của cô, tương đương trực tiếp đập xuống, nhờ vậy mới có thể tạo ra vết nứt rõ ràng trên xương cánh tay của bộ xương.
Cô ném dao bổ củi xuống, một chân đạp vào tường để mượn lực, hai tay giữ chặt phần đầu và cuối của xương cánh tay, gắng sức bẻ gãy.
Lại thêm một tiếng “két” vang lên, cánh tay phải bị bẻ gãy.
Những người chơi xung quanh: “.....”
Đậu má.
Mạnh Kình không để ý đến phản ứng của bọn họ, cô cầm cánh tay đi sang một bên, bắt đầu chọn đoạn thích hợp nhất, sau khi làm sạch xong thì dùng giấy nhám đánh bóng.
Cô định mài một thanh đoản mâu, chờ lát nữa giấu vào ống quần mang ra ngoài.
Một con dao chặt xương, lại thêm một thanh đoản mâu, bảo hiểm kép, tương đối vững vàng.
Cô cảm thấy lựa chọn lần này của mình không tệ lắm.
……
Sau bữa tối là thời gian học tập, đây là thời điểm dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất.
Lần này vẫn chia nhóm hai người, nhưng ngoài phòng học ban đầu, trên tầng năm còn có thêm ba căn phòng trống được mở ra.
Mạnh Kình và Địch Tử Uyên ngồi cạnh nhau, Địch Tử Uyên nhẹ nhàng thì thầm với cô.
“Kình Kình, sao tôi lại có linh cảm xấu nhỉ?”
Cô gật đầu: “Có lẽ linh cảm của anh đúng đấy.”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn trưởng ngục giả bước về phía bục giảng, vẫn là giọng điệu máy móc trước sau như một vang lên.
“Bốn mươi tù nhân còn lại chia thành hai mươi nhóm, sau khi bốc thăm, cứ năm nhóm một phòng thi đấu, tham gia nội dung tương ứng.”
“Khi trò chơi kết thúc, công bố kết quả, những tù nhân thất bại sẽ bị hành quyết trong đêm.”