Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 58



“Sao lại xuống đây rồi?” Lục Hách Dương cầm cặp sách trên ghế phó lái, đóng cửa xe lại, “Ở trong nhà đợi anh là được rồi, bên ngoài không an toàn.”

Chức năng ngôn ngữ của Hứa Tắc tạm thời bị mất đi, chỉ gật đầu, trên khuôn mặt của Lục Hách Dương dường như có những đường nét vô hình, kiên quyết bắt lấy ánh mắt của cậu.

“Đi lên đi.” Lục Hách Dương rất tự nhiên đưa tay ra sau lưng Hứa Tắc, nửa đường thì dừng lại, cuối cùng chỉ vỗ Hứa Tắc lưng hai cái.

Quá trình lên lầu rất yên tĩnh, tay Hứa Tắc buông thõng bên hông, thỉnh thoảng chạm vào mu bàn tay của Lục Hách Dương. Hứa Tắc cảm thấy tất cả giác quan của mình dường như đều tập trung trên cánh tay đang chạm vào Lục Hách Dương, trên cơ thể chỉ còn lại một trái tim đang đập.

Trong hành lang không có đèn, cánh cửa tối đen như mực, bình thường Hứa Tắc có thể thuận lợi mở cửa trong bóng tối nhưng hôm nay cậu cố gắng rất lâu vẫn không cắm được chìa vào ổ. Lục Hách Dương ở bên cạnh yên lặng nhìn nửa phút, cuối cùng mở đèn pin trên điện thoại, chiếu lên, nắm tay Hứa Tắc cắm chìa khoá vào ổ.

“Đừng căng thẳng.” Giọng nói của Lục Hách Dương nghe giống như đang cười, nói, “Anh không phải người xấu.”

“…” Hứa Tắc yên lặng đẩy cửa ra, muốn giữ cửa cho Lục Hách Dương đi vào lại bị Lục Hách Dương đè lên vai, đẩy cậu vào nhà rồi tự mình vòng tay ra sau đóng cửa lại.

Tay Lục Hách Dương vừa đóng cửa vừa cởi mũ, cùng lúc đó, Hứa Tắc xoay người đi tới trước mặt anh nửa bước, vươn tay ra ôm lấy anh.

Ngay thời khắc này đây, Hứa Tắc đột nhiên hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của việc “xác định quan hệ” là gì.

Là bỏ qua suy nghĩ và do dự để đòi hỏi và trao đi những cái ôm, là có thể chủ động một cách danh chính ngôn thuận — cậu vốn dĩ đã là một người thiếu đi loại dũng khí như vậy.

Lục Hách Dương sửng sốt nửa giây, sau đó đóng cửa lại, một tay cởi mũ ném lên trên tủ bên cạnh, một tay đặt ở bên cổ Hứa Tắc, ngón tay cái chống lên cằm, nâng đầu Hứa Tắc lên, hôn lên khoé môi cậu một cái rồi nhìn cậu không nói gì.

Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến cho yết hầu của Hứa Tắc thắt lại, cậu nín thở tiến lên, hôn lên môi dưới của Lục Hách Dương, vẫn là nụ hôn nhẹ không có kỹ xảo hay kết cấu gì. Lục Hách Dương hơi hé miệng, chạm vào đầu lưỡi của Hứa Tắc, có thể cảm nhận được hơi thở của Hứa Tắc hơi run lên, hai tay càng ôm chặt hơn. Từ lúc gặp lại đến giờ, Hứa Tắc vẫn chưa nói một câu gì nhưng mỗi một cử chỉ đều giống như đã nói ra rồi.

“Mượn phòng tắm nhà em một lát.” Vạt áo bị Hứa Tắc vô thức nắm lấy khiến cổ áo thiếu chút nữa mắc vào cổ họng Lục Hách Dương. Anh và Hứa Tắc tách ra một chút, kéo cổ áo về vị trí ban đầu, nói: “Huấn luyện xong mới tắm sơ đã lên máy bay rồi, muốn tắm lại.”

Thời gian hôn có hơi ngắn, Hứa Tắc liếm khóe miệng, gật đầu, một lát sau mới nói: “Anh cắt tóc rồi.”

Trong phòng khách không bật đèn, Lục Hách Dương không biết Hứa Tắc làm sao phát hiện được bởi vì chỉ cắt ngắn một chút mà thôi. Anh “ừm” một tiếng, nói đùa: “Vậy nên mới đội mũ.”

Hứa Tắc muốn nói là cắt ngắn rồi vẫn đẹp nhưng vẫn chỉ nghĩ trong lòng. Cậu buông tay ra, vào nhà tắm bật đèn. Lục Hách Dương lấy quần áo để thay từ trong cặp sách ra, đi vào phòng tắm rồi thuận miệng hỏi: “Em tắm chưa?”

“Tắm rồi.” Tựa như sợ Lục Hách Dương đụng phải đồ lung tung, Hứa Tắc bật bóng đèn sáng nhất lên. Cậu đi đến bên bồn rửa dành ra một lối đi, tranh thủ từng phút từng giây quan sát khuôn mặt của Lúc Hách Dương.

“Thế này là định nhìn anh tắm hả?” Lục Hách Dương để quần áo đúng chỗ, quay đầu lại nhìn Hứa Tắc.

Trong mắt anh có gì đó khác thường, có cảm giác sắc bén như súng nhắm vào mục tiêu sau khi trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Hứa Tắc có cảm giác mình giống như bia tập bắn, bị bắn trúng ngay hồng tâm.

Trong lúc Hứa Tắc còn đang ngẩn người, Lục Hách Dương giơ tay c.ởi quần áo, nói: “Vậy tắm với anh đi.”

Từ trong gương, Lục Hách Dương nhìn thấy lỗ tai của Hứa Tắc đỏ bừng. Đợi đến khi anh cởi áo xong, Hứa Tắc đã đi đến cửa, nhanh chóng đóng cửa lại.

Lục Hách Dương mỉm cười, tắt bóng đèn tiêu thụ điện đi, bật một ngọn đèn mờ lên. Anh lấy dầu gội đầu trên kệ, chắc là loại mà Hứa Tắc vẫn dùng, chai nhựa vỏ mềm, mở ra thì ngửi thấy mùi thơm rẻ tiền nhưng điều kỳ lạ là khi ở trên người Hứa Tắc, có lẽ là do hoà với mùi pheromone nên trở nên rất thơm.

Thật ra Hứa Tắc đã đứng bất động bên ngoài phòng tắm khá lâu, từ nắm cửa như thể mọc ra một sợi dây thừng dài, vươn ra để buộc lấy cổ cậu, chờ đợi Lục Hách Dương mở cửa ra để cởi bỏ nút thắt.

Cuối cùng, sau khi nhận ra rằng như vậy quá biế.n thái, Hứa Tắc mới quay trở về phòng.

Tờ giấy nháp được trải ra trên bàn, bởi vì Hứa Tắc cảm thấy rằng Lục Hách Dương có thể sẽ gọi vào buổi tối, vậy nên lúc nào cũng để bốn câu hỏi trước mặt mình. Hứa Tắc ngồi xuống, bắt đầu học thuộc lòng các câu hỏi, lúc nào cậu cũng học thuộc các điểm kiến ​​​​thức và bài khoá một cách trôi chảy và nhanh chóng, nhưng chỉ bốn câu này thôi mà gập ghềnh trắc trở, làm thế nào cũng không nhớ được. Hiện tại Hứa Tắc cực kỳ không tập trung nhưng vẫn rất cố chấp, còn nhất định phải nhớ đến không sai một chữ.

Lúc Lục Hách Dương bước vào, Hứa Tắc vẫn còn đang chiến đấu với sức tập trung của mình, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lập tức kéo một xấp bài kiểm tra để chồng lên tờ giấy nháp rồi đứng dậy.

“Đang xem gì vậy?” Lục Hách Dương đi tới lau tóc, ngồi xuống ghế.

“…Bài kiểm tra.”

“Bài kiểm tra.” Lục Hách Dương lặp lại câu trả lời của Hứa Tắc, sau đó đặt một tay lên tờ đề thi, bả vai của Hứa Tắc căng thẳng, đã chuẩn bị từ bỏ giãy giụa nhưng Lục Hách Dương cũng không nhấc tờ đề thi lên mà lại hỏi, “Sao có thể lừa anh được chứ?”

“Phải đánh đòn thôi.” Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Tắc, “Đưa tay ra.”

Hứa Tắc không chút phản kháng đưa lòng bàn tay ra trước mặt Lục Hách Dương, tim đập nhanh hơn, không phải vì căng thẳng mà là mong đợi vô cớ.

Nhưng Lục Hách Dương chỉ tượng trưng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cậu một cái, ​​sau đó nắm tay cậu và kéo người ngồi lên đùi mình.

“Không phải trước đây đã nói rồi sao, muốn biết cái gì có thể hỏi anh, anh sẽ trả lời.” Lục Hách Dương vuốt ve sau gáy Hứa Tắc, hẳn là vừa mới gội đầu nên rất mát và mềm, giống như nước chảy qua các ngón tay —— loại dầu gội đầu rẻ tiền nhất lại có thể gội ra chất tóc tốt đến như vậy, alpha này thật sự rất dễ nuôi.

“1.” Hứa Tắc do dự một lát, bắt đầu đọc thuộc lòng các câu hỏi trên giấy nháp, “Anh nói mục tiêu không phải anh ta, vậy thì là ai?”

“Là một vệ sĩ, Đường Phi Dịch từng có mâu thuẫn với ông ấy cho nên phái người bắt cóc alpha bên cạnh em để dụ ông ấy xuất hiện.”

Hứa Tắc suy nghĩ một lát, viện điều dưỡng của bà ngoại có an ninh rất tốt, ra vào quản lý rất nghiêm ngặt cho nên ra tay từ phía mình là dễ dàng nhất, Đường Phi Dịch đã thành công.

“Còn nữa không?” Lục Hách Dương hỏi.

“2.” Vẻ mặt Hứa Tắc nghiêm túc như học thuộc lòng bài khoá, “Bố trí vệ sĩ cho em và bà ngoại có tốn kém lắm không, có thể hay không nói cho em hết bao nhiêu tiền…”

Đọc đến đây, Hứa Tắc mới phát hiện ra là không đúng, nguyên văn là “Có thể nói cho em biết hết bao nhiêu tiền không?”, thuộc sai rồi, cậu vừa nói xong đã dừng lại, sau đó lại không chắc chắn thêm vào một từ chỉ ngữ khí giống như nguyên văn: “…không?”

“Mới tập nói à?” Đầu ngón tay của Lục Hách Dương trượt xuống từ sau gáy Hứa Tắc, ấn lên sống lưng và eo cậu, “Nút điều chỉnh chức năng ngôn ngữ ở đâu?”

Hứa Tắc nắm lấy tay anh, quay đầu che giấu đi sự xấu hổ nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Có thể nói cho em biết không?”

“Bảo vệ em và bà ngoại em thật ra đối với vệ sĩ mà nói là nhiệm vụ có tính nguy hiểm thấp nhất. Bình thường cho dù có nhàn rỗi bọn họ cũng sẽ nhận được tiền, cho nên sẽ không phát sinh thêm phí tổn, việc này em không cần lo lắng.”

Thấy Hứa Tắc vẫn hơi nhíu mày, Lục Hách Dương chuyển đề tài: “Còn nữa không?”

“Ò… 3.” Hứa Tắc dừng lại một lát, không phải là vì không đọc ra được mà là không biết có thể hỏi hay không.

“Hỏi đi, hỏi xong rồi thì đi ngủ, anh có hơi buồn ngủ.” Lục Hách Dương tựa trán lên vai Hứa Tắc.

Hứa Tắc xoay người, một tay vòng qua eo Lục Hách Dương, ngửi thấy trên tóc anh có mùi giống như của mình thì có chút an tâm. Cậu hỏi: “Hạ Uý nói anh không nhớ chuyện thời thơ ấu nữa rồi, là vì sao vậy?”

“Bởi vì không nhớ được nữa rồi.” Lục Hách Dương ngẩng đầu, cũng không kinh ngạc với sự ba hoa như kèn thổi của Hạ Uý, “Nghe có vẻ nhảm nhí nhưng anh thật sự không nhớ rõ. Có điều tra thử rồi nhưng cũng không tra được manh mối nào.”

“Ừm.” Hứa Tắc gật đầu, câu hỏi cuối cùng là “Còn bao lâu nữa anh mới quay lại?”, rõ ràng là không cần phải hỏi nữa rồi.

“Còn nữa không?”

“Không còn nữa.” Sau khi nhìn Lục Hách Dương hai giây, Hứa Tắc di chuyển tầm mắt, đột nhiên phát hiện phía sau vai Lục Hách Dương, vị trí ngay dưới cổ áo hình như có một vết bầm.

Cậu lập tức tới gần, vạch cổ áo của anh ra một chút, lo lắng hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”

“Không phải nói không còn gì muốn hỏi nữa à?” Chỉ là một vết bầm nhỏ mà thôi, so với vết thương do đánh quyền anh trước đây của Hứa Tắc mà nói là hoàn toàn không đáng để ý. Lục Hách Dương kéo tay Hứa Tắc, “Lúc huấn luyện đều sẽ bị thương một chút.”

Hứa Tắc không nói gì như thể không đồng ý với cách nói này, sau đó bắt đầu nhìn mọi nơi trên người Lục Hách Dương, muốn xem anh còn bị thương chỗ nào nữa không.

“Hẳn là bị quần áo che mất rồi.” Gương mặt Lục Hách Dương có ý cười nhàn nhạt, tỏ vẻ lười biếng hiếm thấy, như thể đã mệt rồi.

—— Theo Hứa Tắc mà nói, đương nhiên là ‘Lục Hách Dương mệt rồi’, chứ không phải ‘Hình như còn có ẩn ý khác’.

“Ở đâu?” Biểu cảm của Hứa Tắc rất nghiêm túc, trong giọng điệu thậm chí còn có mấy phần dỗ dành, “Em xem một chút, bôi ít thuốc, xong việc thì đi ngủ.”

“Không cần xem đâu.” Lục Hách Dương dựa vào trên ghế khuyên cậu.

Càng như vậy Hứa Tắc càng không yên tâm, hỏi: “Muốn xem.”

Không biết vì sao lại ‘xem’ đến trên giường, hơn nữa người cởi quần áo trước còn là Hứa Tắc. Lục Hách Dương nâng một chân của Hứa Tắc lên, sờ từ đùi đến cẳng chân, cuối cùng nắm lấy mắt cá chân cậu hôn lên, nói: “Sao chân lại dài như vậy.”

Hứa Tắc nằm trên gối thở gấp, trong tay nắm chặt vạt áo phông của Lục Hách Dương, còn đang nghĩ đến việc muốn xem vết thương của anh.

“Không có vết thương nào khác đâu, không lừa em, đừng căng thẳng.” Lục Hách Dương an ủi cậu, một tay đặt lên vị trí tim của Hứa Tắc, nơi đó đập rất nhanh cùng với lồ.ng ngực hơi căng lên do hơi thở gấp phập phồng, vừa dẻo dai vừa mạnh mẽ.

“…” Hứa Tắc há miệng, không phát ra âm thanh. Cậu nắm tay Lục Hách Dương, đưa lên miệng hôn lên đầu ngón tay Lục Hách Dương.

Lục Hách Dương vuốt ve cánh môi của Hứa Tắc, sau đó mở tay ra ôm lấy cổ Hứa Tắc.

Anh còn không dùng chút sức lực nào nhưng hơi thở của Hứa Tắc đột nhiên trở nên gấp gáp, hai mắt khép hờ, phảng phất như có nước mắt sắp chảy ra ngoài. Ánh mắt Hứa Tắc không có tiêu cự và rời rạc nhìn Lục Hách Dương, đầu lưỡi hơi nhô ra từ giữa môi, tai và ngực đều đỏ bừng một mảng — đây là biểu cảm chỉ xuất hiện khi cậu đạt đến cao trào.

Lục Hách Dương cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Tắc trong vài giây, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa nặng nề, cuối cùng nhận xét cậu: “Học hư rồi.”