[Kết thúc có một trận có tiền thưởng, có đến không?]
Sau khi trở về từ viện điều dưỡng, như có thể biết được Diệp Vân Hoa đã đổi sang một loại thuốc khác cám tiền hơn, quản lý sàn đấu quyền anh gửi một tin nhắn cho Hứa Tắc.
Trong vài tháng không đến câu lạc bộ, Hứa Tắc đã hơn một lần nhận được lời mời thi đấu, và lần nào cũng là một câu trả lời đơn giản “Không đến nữa”.
Hứa Tắc vẫn chờ đợi, chờ đợi khi nào Đường Phi Dịch cầm hợp đồng đến làm cái chụp cậu quay lại thi đấu, nhưng có vẻ như cậu đã quá quan trọng đồng đó rồi. Có lẽ trong mắt người khác, ký kết công việc chỉ là một hình thức. Sàn đấu quyền anh không bao giờ thiếu những võ sĩ sẵn sàng bán mạng để kiếm tiền, Hứa Tắc không muốn đánh thì vẫn luôn có người lao vào tranh giành đi lên.
Điểm khác biệt là ở chỗ, giá của một võ sĩ giỏi là rất cao, chỉ có Hứa Tắc là không tính toán thù lao, số tiền tiết kiệm được tự nhiên sẽ vào túi quản lý nên chỉ mong sao có thể sắp xếp thêm một số trận đấu cho Hứa Tắc. Hơn nữa, Hứa Tắc còn là một alpha cấp S, từ thủ đoạn cho đến kỹ thuật mà nói đều là cái hái ra tiền.
hôm nay Hứa Tắc đã xem tin nhắn mời này rất lâu, cuối cùng vẫn trả lời: Không đến nữa.
Sau đó, cậu tìm số điện thoại của quản lý Lá sửa xe rồi gọi sang.
“Alo, Hứa Tắc?”
“Quản lý, gần đây ca từ thứ sáu bảy giờ tối đến hai giờ sáng còn thiếu người?”
“Ca đêm hả? Ban ngày cậu phải đi học mà còn làm ca đêm, có chịu nổi không?”
“Tôi không có vấn đề gì cả.”
“Có thể sắp xếp cho cậu, nhưng cậu cũng biết vấn đề của ca đêm rồi, nói là hai giờ tan ca nhưng nếu sau hai giờ có sự cố mà người ta liên lạc với cậu, cậu nhất định phải lập tức đến trường hiện tại, làm không tốt thì chính là cả đêm không ngủ được.”
“Đúng, tôi biết.” Hứa Tắc nói: “Cám ơn chú.”
Hai ngày nay Hạ Uý đến nhà bác và nhà Hạ Dư đều không gặp người, tối nay cuối cùng đã chặn được Hạ Dư ở biệt thự Hồ Nham.
Công tác giữ bí mật của biệt thự Hồ Nham cực kỳ tốt, mỗi phòng đều có lối ra vào riêng, Hạ Uý luôn cảm thấy nơi này giống như một mê cung. Sau khi ăn đủ món tráng miệng trái cây trong phòng riêng, nhận được tin bên cạnh Hạ Dư tàn bạo, Hạ Uý lái xe đến, chặn xe Hạ Dư ở một góc thích hợp trong bãi đậu xe.
“Lại đổi xe à?” Hạ Dư tạm biệt bạn bè, đứng ở rìa xe của Hạ Uý, cười nói.
“Lên đi.” Hạ Uý anh một cái.
Hạ Dư ra hiệu cho tài xế, sau đó lên xe của Hạ Uý.
Lười tính toán việc Hạ Dư chơi trò trốn tìm với mình, Hạ Uý đi thẳng vào vấn đề: “Sao anh lại chơi chung với Đường Phi Dịch?”
“Thằng nhỏ này, quan tâm cái này làm gì?”
“Trước đây có người tìm thấy anh ở câu lạc bộ phía Tây thành phố, ngày anh trai Trì Gia Hàn kết hôn, em nhìn thấy anh và Đường Phi Dịch, còn có cả Nguỵ Lăng Châu hút thuốc cùng nhau.” Hạ Uý cau mày, “Tại sao lại muốn hợp tác với Đường Phi Dịch, tiền từ công ty gia đình còn chưa đủ để anh kiếm sao?”
“Ngày đời này có ai chê tiền nhiều đâu.” Hạ Dư lấy một liều thuốc ra, lại nhớ tới Hạ Uý không thích mùi thuốc lá, anh chỉ tẩm thuốc rồi độc.
“Anh Gmail vào việc kinh doanh không sạch sẽ, làm sao bác trai có thể giao công ty cho anh đây?”
Sắc mặt Hạ Dư có hơi tối lại, cường sức mạnh thuốc trong tay: “Người bên ngoài không biết cũng không sao, em còn biết sao?”
“Em đã tìm thấy người kế hoạch nào ở trong tập đoàn mấy năm mà chưa nắm được quyền thực sự?” Hạ hạ lạnh lùng nói, “Anh cũng muốn sạch sẽ nhưng trong lòng ba anh chỉ có một người con trai lớn đang nghiên cứu ở nước ngoài không chịu trở về kế thừa gia sản, anh ấy còn kéo dài thời gian không chịu giao quyền cho anh, suy phải là anh trai anh đang hồi tâm chuyển ý sao.”
Hạ Uý im lặng vài giây mới nói: “Mặc kệ thế nào anh cũng là con trai của bác, không thể chọn anh bất cứ thứ gì được.”
“Những thứ nhỏ xíu ông ấy cho anh đã không để vào mắt nữa rồi.” Hạ Dư chém thuốc nghiền ra ngoài cửa sổ xe, ngày lông, “Tiểu Uý, không phải ai cũng giống như em đâu, được cha mẹ chiều bạch lớn lên, vui thì chơi xe rồi yêu đương, không vui có thể đến một đảo nhỏ nghỉ dưỡng.”
“Trong số con cháu của nhà họ Hạ, em với anh là quan hệ tốt nhất và thật nhất, nhưng chúng ta thật sự không phải người cùng một đường. Có biết tại sao Trì Gia Hàn từ chối em không, bởi vì một omega lớn lên trong một gia đình như thế cũng không phải người cùng một đường với em. Em chỉ hợp để nói chuyện với những thiên kim công tử giàu có vô ưu vô lo giống như em thôi.”
Nếu là người khác nói ra những lời này thì Hạ Uý đã bảo vệ phương pháp đi, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn oxy vào con đường trước, trên mặt không có biểu cảm gì.
“ Nói những lời này không phải là muốn em phải thay đổi gì hết, anh hy vọng em sẽ mãi mãi không có phiền não. Thế nhưng đừng chỉ đứng ở góc nhìn của mình mà nghĩ về người khác, vô ích.” Hạ Dư thở dài một hơi, “Dừng xe đi.”
Đã không cần phải nói thêm gì nữa, Hạ Uý đạp phanh lại bên đường.
“Còn nữa, bảo cậu bạn Võ sĩ của em tránh xa Đường Phi Dịch ra, đừng bao giờ quay lại câu lạc bộ nữa.” Hạ Dư đóng cửa xe lại, “Lái xe chậm thôi, trên đường cẩn thận.”
Hạ Uý không trả lời, khởi động xe rời đi.
Hai ngày nay Lục Hách Dương không đến trường, chỉ đến bể bơi trước bài kiểm tra chính thức đầu tiên của tiết học thở hôm nay. Lúc anh ra khỏi phòng thay đồ để đến nhà thi chiến, học sinh cấp S của hai lớp đã xếp hàng chuẩn bị khởi động và kiểm tra, Cố Quân Trì cũng đến, Hạ Uý đang nói chuyện với chải, Hứa Tắc phía sau hai người họ.
Vừa đi xuống bậc thềm, Lục Hách Dương đã bắt gặp ánh mắt của Hứa Tắc, bởi vì Hứa Tắc vẫn nhìn về phía cửa ra vào, đương nhiên là đang chờ ai đó, tìm ai đó.
Cậu và Lục Hách Dương nhìn nhau vài giây, quay đầu đi, một lúc sau quay lại thì thấy Lục Hách Dương đứng ở cuối hàng.
Mười giây sau, Hứa Tắc bước ra từ giữa hàng, xếp hàng sau Lục Hách Dương và trở thành người cuối cùng trong hàng.
“Sao vậy?” Lục Hách Dương câu hỏi nửa vời.
“…” Hứa Tắc cảm thấy trong mắt Lục Hách Dương hình như có một chút ý cười, có cảm giác như đã biết còn cố hỏi. Cậu không nói gì, cúi đầu, biết ý đồ của mình chắc chắn đã bại lộ rồi.
Lục Hách Dương hướng ra sau nắm lấy cổ Hứa Tắc, kéo cậu đến bên rìa nói: “Đứng ở đây đi.”
Hứa Tắc tiến lên một bước cạnh Lục Hách Dương. Lục Hách Dương buông cổ tay Hứa Tắc ra, ngón tay trượt xuống lòng bàn tay của Hứa Tắc, móc lấy ngón tay áp út và ngón tay út của cậu.
Những người khác đang trò chuyện vui đùa, Hứa Tắc và Lục Hách Dương lặng yên ở phía sau đám đông, trở thành một phần cách ly bên ngoài.
“Ơ, Hứa Tắc đâu?” Hạ Uý đang nói chuyện thì quay lại, phát hiện không thấy Hứa Tắc nữa, tẩy nghiêng người ra ngoài nhìn về sau, “Sao lại đứng tuốt phía sau rồi, Hách Dương đến lúc nào vậy?”
“Lúc đó cậu không biết.” Cố Quân Trì trả lời.
Hạ Uý suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không phải cậu đang nói nhảm đấy chứ?”
Sau bài kiểm tra 50 mét tự làm là 200 mét hợp, Hứa Tắc và Lục Hách Dương ở nhóm cuối cùng, hầu hết các học sinh trước đó đã trở về phòng thay đồ.
Thành tích bơi lội của Lục Hách Dương lần này rất xuất sắc, có lẽ đã được rèn luyện thể chất với cường độ cao trong trường quân đội, lúc về đích đã nhanh hơn người đứng thứ hai là Hứa Tắc gần hai giây. Sau khi chạm vào thành bể, Lục Hách Dương đang định nổi lên thì tay anh bất ngờ bị túm lại, anh nhìn xuống nước về hướng bên trái, nhìn thấy Hứa Tắc đang lướt tay còn lại để chạm vào thành, sau đó bay về phía anh.
Trợ giảng đang viết lại kết quả, những chiếc nhẫn pháo màu đỏ và vàng mô-đun đưa theo làn sóng nước gió động, Hứa Tắc như một con cá trốn dưới biển, vừa nhẹ nhàng vừa lướt sóng đến phòng Lục Hách Dương, mượn sự che chắn sóng nước và phao phao, hôn lên miệng Lục Hách Dương.
Trong tai là tiếng nước dâng, trộn lẫn với tiếng đập vừa nhanh vừa nặng nền, cùng với cảm giác thở nhẹ do thở thở nước trong não. Hứa Tắc cho rằng sau đây mình có thể sẽ không bao giờ có được vũ khí như trong khoảnh khắc khắc này nữa.
Cậu nhìn thấy sau khi Lục Hách Dương có hơi kinh ngạc thì vừa cười vừa phun ra bọt nước với cậu, sau đó mấp máy môi nói vài câu.
Quá căng thẳng, không có thời gian để phản ứng, Hứa Tắc vẫn chưa hiểu rõ là nói điều gì đã nắm lấy tay triệu hồi lên mặt nước. Một lần nữa, hãy giải quyết thở không khí, những giọng nói ồn ào từ bốn phương tám hướng vây lại, bọn họ trở về thực tại.
Hạ Uý ở phòng tắm tắm và thay quần xong đi ra thì Hứa Tắc và Lục Hách Dương mới hoàn thành bài kiểm tra. Hứa Tắc đang ngồi trên yên dài, Lục Hách Dương đứng trước mặt cậu dựa vào tủ quần áo quây một chai nước cứu.
Ánh chiều tà từ cửa sổ trên cao chiếu vào một góc ngoặt đúng lúc lên người Hứa Tắc và Lục Hách Dương, cả phòng thay đồ dòng nước sáng vàng ấm áp. Hạ Uý thấy Hứa Tắc liên tục ngoảnh đầu nhìn Lục Hách Dương, ánh mắt và biểu cảm đều cực kỳ chuyên luận, Yên tĩnh và loằng ngoằng, còn Lục Hách Dương sau khi cú sản chai xong thì thẳng dậy tiến tiến lên một bước, đưa nước vào miệng Hứa Tắc.
Hứa tắc tắc lên miệng miệng, hai quấn lấy nửa miệng chai, tia sáng ra vạch trên cổ cậu không ngừng lên xuống theo chuyển động của hầu hầu, giống như sóng biển cung trên bề mặt đại dương lúc hoàng hôn. Hai mắt của Hứa Tắc vẫn nhìn thẳng vào Lục Hách Dương mà không rời đi dù chỉ một giây.
Hạ Uý lấy người một lúc, sau đó khăn lau tóc rồi lại lau mắt. Giác giác của bạn thấy cảnh tượng này thực sự quá vô lý nhưng cũng không thể miêu tả cụ thể vô lý ở đâu. By vì việc Lục Hách Dương và Hứa Tắc trở thành bạn bè ngân sách đã là một chuyện không bình thường nhưng cũng đã xảy ra rồi, bằng chứng rằng trong mắt Lục Hách Dương, Hứa Tắc chứng minh là một người bạn đặc biệt, còn đút nước cho người bạn đặc biệt có vẻ như trở lại nên hợp lý.
“Còn chưa tắm nữa à?” Hạ Uý đi vào phòng thay quần áo, không hiểu sao Đánh lại có giác giác như bị ép vào một không gian nào đó, đánh bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên ở đây hay không.
“Ừm.” Lục Hách Dương Mượt một cái, lại nhìn Hứa Tắc, “Đi thay đồ đi.”
Hứa Tắc tiến đầu, dậy dậy đi mở tủ quần áo, sau đó hai người đi vào phòng tắm. Không lâu sau, Cố Quân Trì thay xong quần áo đi vào, chải đầu rồi đi lấy túi thể thao. Hạ Uý vừa nói vừa sắp xếp đồ: “Tôi cảm thấy có chút kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?” Cố Quân Trì cũng không hưng phấn lên, “Kỳ quái không biết vì sao có thể mang cái đầu này sống đến bây giờ?”
“Xì——” vốn hoàng tâm tình Hạ Uý đã không tốt, Ném khăn tắm, “Miệng cậu sao độc như vậy, lần trước tôi thấy cậu và omega kia một lần trước một sau ra khỏi phòng dụng cụ, cậu bé vừa đi vừa, là cậu gây ra à? Phải là cậu đánh cậu ấy không, đợi lúc nào tôi sẽ nói chuyện với ông nội Cố.”
Cố Quân Trì quay lại, lạnh lùng nhìn.
“Nhìn cái gì thế!” Hạ Uý hô to, “Mọi người cũng đừng mơ sống dễ chịu!”
Cố Quân Trì luôn bỏ qua những cuộc cãi vã cấp thấp như vậy, ngồi ngồi trên bật điện thoại lên, Hạ Uý lam bẩm sinh một vài câu rồi ngồi xuống nghịch điện thoại.
Hứa tắm xong đi ra trước, Hạ Uý vừa chơi game vừa quay sang hỏi cậu: “Hách Dương vẫn chưa xong à?”
“Đang thay quần áo.” Hứa Tắc trả lời, mặt và cổ có hơi đỏ lên vì nước.
Nửa phút sau, Lục Hách Dương trở về phòng thay quần áo thu vũ đồ, bốn người cùng nhau đi ra ngoài. Lục Hách Dương đột nhiên nói: “Hứa Tắc, cậu(*) có đuôi này.”
(*) ở tình huống có người thứ ba vẫn giữ hô cậu – tôi nha
Phía sau phải như bị kéo một cái, Hứa Tắc không hiểu gì quay đầu nhìn, phát hiện dây rút quần thể thao của mình đang bị Lục Hách Dương kéo, cậu mặc quần ngược rồi.
Hứa Tắc sửng sốt, vòng tay ra định thắt dây quần lại, Lục Hách Dương nói: “Tôi làm giúp cậu.” Anh thắt nút dây quần, sau đó Đẩy nhẹ eo Hứa Tắc, “Đã rồi, đi thôi.”
Hạ Uý đang đi về phía trước rằn đầu nhìn hai người họ, cảm giác kỳ quái đó lại nổi lên nhưng lần này Đánh không nói gì, bởi vì nhất định sẽ lại cãi nhau với Cố Quân Trì.
Đến cổng trường, Hạ Uý hỏi Hứa Tắc muốn ngồi xe của ai, Hứa Tắc lắc đầu: “Tôi về nhà trước đây.”
“Tại sao? Cùng ăn cơm đi, bây giờ Hách Dương sáo khi ăn cùng bọn mình được đấy.”
“Buổi tối có một chút công việc.” Nếu ăn tối cùng bọn họ sẽ làm chậm công việc ở lá sửa xe, vì vậy Hứa Tắc nói: “Các cậu ăn đi.”
Cậu nói xong thì nhìn Lục Hách Dương như thể đang chờ mệnh lệnh gì đó. Lục Hách Dương nói với cậu: “Đi đường cẩn thận chút, lần sau cùng ăn cơm.”
“Ừm.” Hứa Tắc túi xách đi về phía bãi đỗ xe.
“Có phải là đi làm thêm không?” Sau khi Hứa Tắc rời đi, Hạ Uý hỏi.
Lục Hách Dương gật đầu, Hứa Tắc đang tiến xe đạp đi ra ở phía sau xa.
“ Dù sao không đến câu lạc bộ nữa là tốt rồi… Nhưng kỳ tuyển sinh sắp bắt đầu rồi, sẽ ảnh hưởng đến việc học chứ? Cậu không định cho Hứa Tắc vay tiền để giải quyết chuyện khẩn cấp, để cậu ấy yên tâm tập sao?”
“Anh ấy sẽ không cần đâu.” Lục Hách Dương nói.
Sẽ không nhận, càng sẽ không chủ động mở miệng, ở phương diện này Hứa Tắc không để lại chỗ cho sự thay đổi. Cậu đã sớm quen rồi, làm quen với công việc tiêu hao sức khỏe và thời gian nghỉ yên của mình để kiếm tiền, đây là mà cậu sống. Hứa Tắc không xem xét các loại lựa chọn khác, những người khác cũng không có lập trường để đánh giá và can thiệp.
Sau khi ăn tối tại khách sạn, Hạ Uý và Cố Quân Trì đến khu giải trí chơi bida, Lục Hách Dương một mình đi vào nhà vệ sinh, có một alpha đang đứng trước bồn rửa tay.
“Đã gần hết, sòng bạc, phòng tập quyền anh, giao dịch tì.nh dục và ma túy bất hợp pháp, đặc biệt là ở phòng tập quyền anh, có người lợi ích một võ sĩ quyền anh để kiểm tra doping, đã gây ra nhiều tai nạn chết người.”
Lục Hách Dương “Ừm” một tiếng: “Chờ thêm một thời gian nữa, chờ đợi khi nhà họ Cố giành được dự án ở phía Tây thành phố.”
“Ngày mai bạn Lục sẽ về nước.” Tưởng Văn nói: “Ông ấy đã chứng minh rồi, chuyện bắt cóc lần trước.”
“Không sao.” Lục Hách Dương rửa tay, “Chú Văn, chú giúp con điều tra một người.”
“Hứa Minh, một cảnh sát của tổng đô đô, đã chết mười năm trước vì rơi xuống núi trong khi làm nhiệm vụ nhưng gia đình không nhìn thấy điều này. Chú giúp tra một chút xem nội dung cụ thể của nhiệm vụ đó là gì, có ai đồng hành động không.”
“Vụ án từ mười năm trước nên có thể sẽ mất đi một thời gian.”
“Đúng.” Lục Hách Dương lau tay, “Không gấp, có manh mối gì cứ nói cho con biết.”