Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 67



Thứ sáu, Hứa Tắc về nhà ăn tối rồi giải đề hai tiếng, chín giờ tối, cậu đứng dậy dậy ra ngoài. Ở cửa hành lang chờ một lúc, một vệ sĩ không biết từ đâu đi ra hỏi cậu: “Muốn ra ngoài sao?”

Hứa Tắc gật đầu: “Tôi tự đi đã được rồi.”

“Xin lỗi, không được.” Vệ sĩ quyết định xác nhận “Đi đâu vậy?”

Bởi vì biết không được giấu, Hứa Tắc chỉ có thể thành thật trả lời: “Phía Tây thành phố.”

Vốn tưởng rằng mình sẽ bị ngăn lại nhưng vệ sĩ chỉ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Đến bãi đậu xe, ba vệ sĩ cùng Hứa Tắc xuống xe, sau đó chia nhau ra đi vào câu lạc bộ, trong chớp mắt Hứa Tắc đã không tìm thấy bọn họ.

Mặc dù đang mũm mĩm nhưng Hứa Tắc vẫn được nhân viên phục vụ omega ở lễ tân nhận ra, đối phương phương tiện với cậu, dùng khẩu hình gọi một tiếng “Số 17”. Hứa Tắc đi tới, omega kéo cậu hát một bên: “Làm sao cậu lại đột nhiên tới đây vậy?”

Còn chưa trả lời, một tên rượu đã mất hiển thị nói một câu “Cút đi xa một chút”, một alpha thiết bị đá bay như rác, đúng lúc phải Hứa Tắc.

Hứa Tắc lập tức kéo alpha ra sau lưng, đồng thời gian tay còn lại đón nắm đấm mà tên nói rượu đang tung ra, nhất thời hát một bên. Cách cậu dùng lực rõ ràng là rất chuyên nghiệp, hai mắt dưới vành mũ hiện lên một tia cảnh báo, tên gọi Súc kia tức giận hậu một, hậu lầu bầu bỏ đi.

“Số 17?” Alpha từ đằng sau đi ra, là Tiểu Phong. Nó tự nhiên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Có chút chuyện, bây giờ cậu có thời gian không?”

“Có chứ, có chứ.” Tiểu Phong thư trả lời.

Hứa Tắc Lên đầu, xoay người nhẹ giọng nói với phục vụ: “Tôi đi trước đây.”

“Ừm.” Omega chú ý cậu, “Cậu cẩn thận chút.”

Quảng cáo

“Được.”

“Em nghe nói anh phá hợp đồng với đại boss, bây giờ anh tới đây rất nguy hiểm.” Tiểu Phong đi tới bên lề Hứa Tắc, giọng điệu lo lắng, “Em cảm thấy vừa rồi nhất định có người chú ý tới anh rồi, nhất định sẽ báo cáo với đại sếp.”

Hứa Tắc chỉ hỏi: “Ông chủ Thiệu của sòng bạc gần đây có đến không?”

“À ông chủ Thiệu hả, gã thường xuyên tới đây, vì phải giúp đại boss để ý các khu vực khác. Anh cũng biết câu lạc bộ càng ngày càng hoang tàn, nghe nói sau này có khả năng sống sót, bây giờ mọi người đều tranh thủ lửa tiền.”

“Bàn cậu thì sao?”

“Vẫn thế thôi, bán thuốc lá này, thuốc này, phục vụ khách chơi poker. Nếu câu lạc bộ thực sự lắng xuống thì em sẽ đi nơi khác, nói không cần cũng không cần giả làm alpha nữa.” Bây giờ Tiểu Phong như mới cảm thấy đau, xoa bóp xương hông bị đá, “Vẫn phải cảm ơn anh vì đã giúp em chuyện bình xịt pheromone.”

“Không sao.” Hứa Nói Tắc.

Tiểu Phong năm mười lăm tuổi, là một đứa trẻ theo đúng nghĩa, từ khi mười tuổi đã tự mình ra ngoài kiếm sống, chịu đựng được đá, bị đánh và bị xúc mà gian nan sống qua ngày. Mùa thu năm, do nồng độ pheromone bẩm sinh thấp, thời kỳ dậy thì còn không được bổ sung các chất dinh dưỡng phù hợp, Tiểu Phong đã thoái hóa trở thành beta, phải nhờ vào Hứa Tắc giúp nó liên hệ được có bình xịt pheromone thích hợp, nhưng vẫn giúp giữ bí mật.

Beta bẩm sinh là chuyện bình thường, nhưng từ alpha thoái hoá thành beta, Tiểu Phong biết rằng mình sẽ bị nguy hiểm đến hại, bằng cách nào đó người khác dùng để nhục mình lại còn nhiều hơn, đặc biệt là ở đây.

Tiểu Phong cảm thấy Số 17 là người tốt nhất trong câu lạc bộ.

Vì vậy ban đầu khi nghe được tin đồng giữa Số 17 và đại boss, Tiểu Phong thậm chí còn có chút vui mừng, bởi vì như vậy thì Số 17 sẽ không được sắp xếp chiến đấu những trận nguy hiểm, cũng sẽ không phải bán mạng kiếm tiền. Nhưng sự thật đã chứng minh, Số 17 không được đại boss bao nuôi mà vẫn ở trong lồng bát giác chém rất nhiều máu và bị thương nặng.

Sòng bạc có hai tầng, tầng 1 là nơi bình thường mà mọi người có thể ra vào, tầng 2 là khu VIP, không chỉ dùng để đánh bạc mà còn là phòng tiếp khách để bàn bạc công việc. Tiểu Phong lấy từ trong túi ra một con chip và đưa cho Hứa Tắc: “Đứng tay không người khác sẽ nhìn đấy.”

"Cảm ơn." Hứa Tắc tìm một bàn đánh bạc, trước đây cậu từng làm việc bán thời gian với tư cách là người chia bài, biết trò chơi nào là an toàn nhất, điều quan trọng nhất là vị trí hiện tại có thể thấy được người ra vào.

Sau khi chơi vài ván, số chip trong tay cậu đã tăng gấp bốn năm lần, Hứa Tắc liên tục nhìn lên đường vào, những người như Đường Phi Dịch thường đến câu lạc bộ từ chín giờ trăng đến mười giờ.

Chưa đến hai phút, một người bước vào sòng bạc. Ngay khi kết thúc vòng chơi, Hứa Tắc bỏ tất cả các con chip trên bàn vào một hộp rồi đưa cho Tiểu Phong. Tiểu Phong vẫn chìm trong kỹ thuật chiến đấu bạc thành của Hứa Tắc, vô thức ôm cái hộp. Hứa Tắc lên nhìn đường vào, người bước vào không chỉ có Thiệu Bằng mà còn có một alpha không xa lạ —— Hạ Dư.

Cậu và Hạ Dư chưa gặp nhau được mấy lần, lần đầu là khi Hạ Uý đưa Hạ Dư đến xem thi đấu và muốn ký đồng với cậu, sau đó là lúc Hứa Tắc vô tình nhìn thấy Hạ Dư đi cùng Đường Phi Dịch đến câu lạc bộ. Cách đây một thời gian, Hứa Tắc nghe Hạ Uý nhắc tới, nói rằng Hạ Dư bị hui khỏi công ty rồi biến mất.

Hứa Tắc quay lại, thấy Tiểu Phong đang chăm sóc người của nhóm Thiệu Bằng, không biết là đang nhìn ai.

“Quen biết sao?” Hứa Tắc hỏi.

Tiểu Phong chậm nửa nhịp, trả lời: “Ò … người đó, người đó là Hạ tổng, đến đây một thời gian rồi, vô địch vận động chuyển hàng hóa. Ông chủ Thiệu rất đề phòng anh ấy, do thế lực hiện tại của Hạ tổng sắp vượt qua rồi.” Dừng lại một chút, Tiểu Phong nói: “Nhưng em cảm thấy con người Hạ tổng rất tốt, anh ấy đã giúp đỡ em một vài lần.”

Ánh mắt của Hứa Tắc dừng lại trên khuôn mặt của Thiệu Bằng cho đến khi cờ lên lầu. Hạ Dư không đi lên, bởi vì sau khi bước vào cửa, lúc vô thức nhìn về phía Hứa Tắc lại giật mình như thể đã nhận ra rồi.

Anh đi tới, đánh bạo thuốc vào Phản tàn trên mép bàn đánh bạc, Độc nhìn số chip trong tay Tiểu Phong, cười nói: “Thắng nhiều như vậy à?”

Tiểu Phong có vẻ rất căng thẳng, gắn bắp trả lời: “Là … là bạn giúp em thắng.”

Hạ Dư nhìn về phía Hứa Tắc, Hứa Tắc xoa đầu Tiểu Phong: “Cảm ơn cậu, hôm nay làm phiền thời gian của cậu rồi.”

Tiểu Phong nhạy cảm phản ứng lại: “Ò, vậy em đi trước đây.”

Xung quanh tai rừng rậm, hai người đi đến một lối đi lẩn trốn. Hạ Dư lấy một điếu thuốc ra nhĩ trong miệng, sau đó đưa hộp thuốc lá cho Hứa Tắc, Hứa Tắc lắc đầu, ra hiệu mình không hút thuốc.

“Gần đây Tiểu Uý thế nào rồi?” Hạ dư thổi một hơi thuốc lá hỏi.

Vẫn thích ngủ, nhưng thời gian dành cho việc học nhiều hơn rồi, trạng thái cực kỳ nguy hiểm. Hứa Tắc trả lời: “Vẫn ổn.”

“Nghe nói cậu bé phá vỡ đồng đồng với Đường Phi Dịch, hơn nữa còn chưa bồi thường thiệt hại.” Hạ Dư cười nói, “Tuy rằng loại hợp đồng đó vốn vốn cũng có ý nghĩa lý gì, nhưng làm sao mà cậu vẫn còn một mình tới đây?”

“Tôi cần tiền.” Hứa Tắc giọng nói thấp.

Hạ Dư nhìn cậu một lúc, lại cười: “Ai cũng nói cậu được bao nuôi rồi, hoá ra con trai chủ lại keo kiệt thế à?”

Hứa Tắc không bỏ điều này, xuất bản kết luận này đã sai rồi. Nhưng Hứa Tắc biết tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy, bởi vì con trai của chủ tịch không thể yêu đương với một alpha nghèo khổ, dùng tiền để có được giác giác mới mẻ và kích thích quả thật là một lời giải thích hợp lý hơn.

Xem Hứa Tắc không nói chuyện, Hạ Dư lại hỏi: “Anh cảm thấy đến sòng bạc làm việc thì Đường Phi Dịch sẽ không phát hiện ra cậu sao?”

“Không biết.” Hứa tắc tắc mắt, “Chỉ là đến xem xem có thể làm việc dưới quyền ông chủ Thiệu hay không.”

“Thiệu Bằng?” Hạ Dư có vẻ ngạc nhiên khi đến cảm giác thấy có hơi hoang đường, “Đường Phi Dịch là do ông ta một mình nuôi lớn, loại người này sẽ chỉ độc hơn Đường Phi Dịch, việc gì cũng có thể làm được, tôi khuyên bạn nên bỏ cái suy nghĩ đó đi.”

Hứa Tắc mím môi như đang suy nghĩ, sau vài giây, cậu nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Không có gì phải suy nghĩ hết, cậu còn nhỏ tuổi như vậy, chết ở chỗ này cũng không đáng, sau này đừng tới đây nữa.” Hạ Dư nhìn đồng hồ, “Tôi còn việc, một mình cậu có ra ngoài được không?”

“Được.” Hứa Tắc nói, “Cảm ơn anh.”

“Không có gì cả.” Hạ Dư Mông tay lên, “Đi đây.”

Ra khỏi đường đi, Hứa Tắc cảm thấy có gì không ổn, cậu bắt đầu đi về phía sau thanh, Moi qua đám đông vào nhà vệ sinh, sau đó trực tiếp khóa trái cửa nhà vệ sinh rồi đi về cuối cùng. Hứa Tắc dùng cả hai tay nắm mép cửa sổ trên đầu, một chân đạp vào bồn cầu, ngay khi cả người nhảy ra khỏi cửa sổ, cậu nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh bị đá tung, còn có tiếng la hét và xử lý of alpha đi vào nhà vệ sinh. Hứa Tắc giẫm lên hàng rào và thư giãn nhảy vào con hẻm, vừa chạy vừa gửi tin nhắn cho các bác sĩ, nói với họ rằng mình sẽ đến bãi đậu xe ngay.

Sau khi đợi hơn nửa phút ở góc phố, Hứa Tắc nhìn thấy ba vệ sĩ từ trong tòa nhà đi ra, cậu đi qua và lên xe.

Lúc xe chạy trên đường lớn, sắc vật của các vệ sĩ vẫn còn nguy hiểm. Nhóm họ lạc mất Hứa Tắc trên đường đến thanh dưỡng, Hứa Tắc giống như một con cá trong câu lạc bộ, mọi con đường và mọi lối ra đều vô cùng quen thuộc, nhưng loại quen thuộc này đối với họ là một loại nguy hiểm không thể kiểm soát được.

“Xin lỗi.” Hứa Tắc nói: “Lần sau tôi sẽ đi vào một mình, khi nào xong thì đi ra gặp các anh.”

Một vệ sĩ lập tuyên tuyên bố: “Không có lần sau nữa.”

Quá ngày sau, Hứa Tắc bắt đầu bận rộn với việc đăng tuyển sinh và chuyển quyền sở hữu, thứ bảy tuần sau là sinh nhật cậu, sau khi sinh nhật qua đi, nhà có thể chuyển sang tên cậu, Hứa Tắc muốn bán nó càng nhanh càng tốt để thu thập phí thuật thuật ghép bụi cho Diệp Vân Hoa.

Đã có nhiều trường học liên hệ với Hứa Tắc thông qua giáo viên hoặc liên hệ riêng, hy vọng cậu sẽ báo danh, Hứa Tắc không chút làm dự loại trừ các trường nằm ngoài thủ đô. Cậu không có chuyên ngành lớn muốn theo đuổi, cũng không có trường đại học nhất định phải theo học, chỉ vỏn muốn ở lại thành phố này.

Còn lại Hạ Uý, người được xem là một sinh vật khác trong học kỳ này đột nhiên có một lần phát điên. Người phụ nữ đăng ký là mười giờ sáng thứ tư, chín giờ năm cánh quạt đánh lửa lấy máy tính bảng ra để đăng nhập vào hệ thống báo danh, cả ba trường mà trong nhà mời chuyên gia điền hộ cho tay đều bị xóa, cuối cùng đồng thời chỉ báo danh sách được một trường, sau khi nhấp vào nút gửi thì cài đặt tức tắt máy bò ra bàn ngủ an toàn. Chưa đến nửa tiếng sau, hai người bảo vệ đến lớp, không nói một lời áp tải Hạ Uý rời đi.

Hứa Tắc không nói với Hạ Uý rằng mình đã gặp Hạ Dư ở câu lạc bộ bộ, cậu nghĩ Hạ dư chứng là cũng không hy vọng Hạ Uý biết.

Lần trước sau khi từ phía Tây thành phố trở về, Hứa Tắc còn tưởng Lục Hách Dương sẽ nhắn tin hoặc gọi điện hỏi thăm, cậu thậm chí còn bị xong một lý do nghe có vẻ rất hợp lý, âm thầm đọc lòng để tránh thất bại lộ tướng nhưng Lục Hách Dương không tối liên lạc với cậu.

Điều này làm cho Hứa Tắc còn bất an hơn cả việc bị Lục Hách Dương chất vấn, bởi vì có nghĩa là Lục Hách Dương có thể thực sự đã tức giận rồi, hoặc hoàn toàn thất vọng về bạn.

Cuối tuần, Hứa Tắc đến viện điều dưỡng, trạng thái của Diệp Vân Hoa gần đây không được tốt, thường xuyên xuyên bị khó thở và cần phải thở oxy trong thời gian dài nhưng tâm trạng của bà phải như đã bình tĩnh hơn rất nhiều, Yên tâm nằm trên giường bệnh, không còn hỏi bảo giờ Kiều Viện đến đón bà về nhà nữa.

Thứ tư, Hứa Tắc tham gia kỳ khảo khảo của trường đầu tiên. Đây là ngày thứ bảy Hạ Uý không đến trường, cũng là ngày thứ mười sáu cậu bé và Lục Hách Dương cắt liên lạc.

Thứ năm, hôm nay là kỳ khảo sát của Học viện Quân tổng hợp, Hứa Tắc đã được tìm thấy trên trang web chính thức, về phần tại sao cậu lại xem trang web chính thức của Học viện Giáo dục Quân tổng hợp, Đây là thứ duy nhất có liên quan đến Lục Hách Dương mà cậu có thể tìm được.

Kể từ sau khi báo danh Hứa Tắc đã không đến lá sửa xe nữa, tập trung chuẩn được cho kỳ này. Trong khoảng thời gian gần đây Hứa Tắc đã rút lui khỏi mọi loại chuyện, mơ hồ nhận ra rằng bất kể mục đích của tin nhắn đó rốt cuộc là gì, summ lại tuyệt đối không đơn thuần chỉ là có lòng hảo tâm nói cho bạn biết ẩn tình hình về sự thật của cha mình. Lần trước cậu quay trở lại phía Tây thành phố đã là nửa bước chân vào cam bẫy, nhất định phải dừng lại.

Điện thoại reo lên một tiếng, Hứa Tắc cầm lên xem, màn hình hiển thị “Số 9”, là một số mà Lục Hách Dương đã từng sử dụng. Hứa Tắc ngay lập tức mở khóa và mở tin nhắn, thứ mà Lục Hách Dương gửi đến là một đường link, nội dung viết sau đó chỉ vỏn có ba chữ: Ký tên đi.

Cẩn thận vào đường link, đó là một mẫu chữ ký điện tử cho đơn xin hỗ trợ cấp, sau khi Hứa Tắc xem qua một lần đã ký tên mình lên, sau đó thoát khỏi đường link và gửi lại cho Lục Hách Dương một tin nhắn: Đã ký rồi.

Đợi một lúc không thấy Lục Hách Dương trả lời, Hứa Tắc lấy hết can đảm hỏi: Bây giờ có thể gọi điện cho anh được không?

Vài giây sau, Lục Hách Dương trả lời: Gọi đi.

Nhận được sự cho phép, Hứa Tắc gọi qua, lúc nghe thấy tiếng “Alo” kia, cậu đột nhiên không biết nên nói như thế nào, vốn khôn chưa nghĩ kỹ xem nên nói gì, chỉ là muốn nghe giọng nói của Lục Hách Dương.

“Vẫn luôn huấn luyện kín, không được sử dụng điện thoại.”

Giọng nói của Lục Hách Dương không chút dao động, Hứa Tắc dự đoán là do mệt mỏi. Cậu “ừm” một tiếng, hỏi: “Lần trước anh gọi cho em là có chuyện gì sao?”

Quảng cáo

Đêm đó cậu bé bị nhắn tin ngạc nhiên đến mức không nghĩ được gì, sau khi nhìn thấy lịch sử cuộc gọi với Lục Hách Dương mới phát hiện chỉ có mười giây ngắn ngủi, hoàn toàn là vừa nói máy chưa được nói vài chữ đã có trình tự.

“ Bây giờ mới hỏi không có hơi thở rồi sao?”

Đúng là đã quá khứ, Hứa Tắc vừa định xin lỗi thì Lục Hách Dương đã hỏi lại cậu: “ Bây giờ em gọi điện cho anh là có chuyện gì sao?”

“Không có.” Hứa Tắc trả lời.

“Chắc chắn là không đúng?”

Thực tế là không có, chỉ là muốn nghe giọng nói. Hứa Tắc trả lời một lần nữa: “Chắc chắn.”

“Bàn anh đổi câu hỏi, nửa tháng qua có người nào chưa liên hệ với em, hoặc em đã nhận được tin tức gì chưa biết?”

Hứa Tắc tưởng rằng Lục Hách Dương sẽ hỏi chuyện đến câu lạc bộ nhưng không ngờ rằng Lục Hách Dương lại bỏ qua hành vi mà trực tiếp hỏi về nguyên nhân ban đầu. Những lý do giả đã đọc thuộc lòng nhiều lần bị làm cho hết hiệu lực, Hứa Tắc dừng lại một lúc lâu mới nói: “Hình như không có.”

“Là hình như không có, hay là chắc chắn không có?”

Giọng điệu của Lục Hách Dương vẫn không dao động, không ngâm vàng lo lắng, rất bình tĩnh lại võ nhẫn, không có khoảnh khắc ý tứ hùng hổ người nào, nhưng Hứa Tắc lại cảm thấy căng thẳng như ở trong phòng thẩm vấn nên Lại thở ra trong vô thức.

“Hứa Tắc.” Lúc này Lục Hách Dương lại gọi cậu, “Có thể không nói dối, không giấu mà cho anh một câu trả lời không?”

Hứa Tắc ngược, bốn năm giây sau, cậu nói: “Có thể.”

Lục Hách Dương không nói gì, chờ đợi những lời tiếp theo của Hứa Tắc.

“Lần trước ở khách sạn, bữa tối em nhận được một tin nhắn, trong đó có vài bức ảnh, là về—” Hứa Tắc dừng lại một chút, “Về chuyện của ba em, hình như có liên quan đến một alpha trong câu lạc bộ.”

Không hỏi là liên quan gì, Lục Hách Dương chỉ hỏi: “Em có thể tự điều chỉnh không? dưới điều kiện đảm bảo an toàn, không ảnh hưởng đến lần kiểm tra tiếp theo.”

Tạm dịch quá rõ ràng, Hứa Tắc không phải là không có tự giác nhưng phải như cho đến hiện tại, cảm giác bất lực đó mới dâng lên vô cùng thiết thực. Cậu vuốt khoé mắt, thừa nhận: “Một mình em có thể không có biện pháp… giải quyết.”

“Không sao, gửi ảnh cho anh.” Giọng Lục Hách Dương du đi mấy phần, “Anh sẽ giải quyết.”

Mười giờ tối, Lục Hách Dương và Cố Quân Trì ra khỏi ký túc huấn luyện, lên xe đi đến sân bay. hôm nay kết thúc quá trình kiểm tra sơ bộ của Học viện Quân sự tổng hợp, nghĩa là khóa đào tạo cơ bản đã tạm thời kết thúc, sau đó cần xác định ngành quân sự muốn báo danh, sau đó lại tiến hành đào tạo và check tra.

Sau khi lên xe, Cố Quân Trì đeo tai nghe và bịt mắt nghỉ yên, Lục Hách Dương bật máy tính bảng lên và bắt đầu xem những bức ảnh mà Hứa Tắc gửi cho anh.

Hồ sơ dự án không có vấn đề gì, con dấu của tổng địa phương cũng không có vấn đề gì nhưng Lục Hách Dương luôn cảm thấy có gì không ổn, anh Nữ đến bức ảnh của Thiệu Bằng, là tấm ảnh chụp màn hình trắng từ video giám sát, nhìn hồi lâu, Lục Hách Dương đã nhận ra điều không ổn.

Anh quay lại bức ảnh đầu tiên, thời gian xảy ra sự việc trong hồ sơ cùng ngày với thời gian của giám sát video, không có gì sai sót. Lục Hách Dương quay lại giao diện chính, tìm thấy một thư mục, trước khi mở ra còn hiếm hoi do dự một chút.

Trong thư mục là tài liệu về cả gia đình Hà Nghị mà Tưởng Văn đã gửi trước đó, Lục Hách Dương đọc lướt qua các dòng văn kiện, ngày tổng tuyển cử mười năm trước, vị trí của bất động dưới tên của vợ chồng Hà Nghị—

Quảng cáo

Trước đó về việc ai đã gửi tin nhắn cho Hứa Tắc, Lục Hách Dương có thể đoán được, nhưng bây giờ điều này không phải là điều quan trọng nhất nữa.

Những ngọn đèn ánh sáng cao vót hắt hơi qua cửa sổ, Chiếc xe đang tăng tốc trên đường cao tốc đến sân bay với tốc độ hơn 160km/h. Trong xe yên tĩnh tối om, Lục Hách Dương tắt máy tính bảng, sau khi ngồi yên ở một tư thế mấy phút, anh cầm điện thoại di động ấn số điện thoại cố định trong phòng khách ở nhà.

Bảo mẫu nhanh bắt máy: “Alo, xin chào?”

“Dì, mấy ngày nay dì có lên phòng cho con không?”

“Có, ngày nào cũng sẽ dọn dẹp.”

“Trong phòng con có thêm đồ gì không?”

“Có, mấy ngày sau khi cậu ra nước ngoài, tôi thấy trên bàn làm việc có một túi tài liệu dày cột, có cần gửi cho cậu không?”

pha phản chiếu ánh sáng trắng tinh lọci trên tấm biển treo cao ở đối diện, xẹt qua dưới mắt Lục Hách Dương, anh chậm rãi dựa vào lưng tựa, tìm điểm tựa cho cơ thể, sau đó trả lời: “Không cần đâu, sáng sớm về nhà.”