Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 74



Tiếng ù tai đã sử dụng phần lớn thính giác, rõ ràng là trạng thái không thể suy nghĩ được gì nhưng cơ cơ lại phản ứng theo bản năng, Hứa tắc tắc tay ra: “Xin trích.” Nói ra khỏi miệng xong mới phát hiện giọng nói có vẻ như không giống mình.

Bàn tay của Lục Hách Dương rất lớn, khô nhanh và mạnh mẽ, bắt tay với Hứa Tắc một lúc, lúc tách ra phần da ở lòng bàn tay của cả hai có cọ xát rất nhẹ, Hứa Tắc cảm được nhận mặt trong ngón tay và xin bàn tay của Lục Hách Dương được phủ bởi một lớp chai mờ.

Bàn tay kia có hơi lạnh, giống như biểu cảm của Lục Hách Dương, lễ phép nhưng không mang theo bất kỳ ấm áp nào.

“Y tá nói với tôi trưởng khoa Châu đang xem, bảo tôi tìm hiểu với cậu về tình trạng của tướng quân Trần.”

Giọng nói còn trầm hơn so với trong ký ức, Hứa Tắc nhìn mũi sống của Lục Hách Dương, né tránh hai mắt nhìn nhau ở một mức độ nào đó. Cậu cố gắng trả lời một cách bình tĩnh: “Chẩn đoán là hội chứng rối loạn sinh tuỷ(*), hiện tại chưa xuất hiện trùng lặp nhiễm trùng hoặc bằng chứng gì đó, thuộc nhóm có khả năng xảy ra thấp, cần phải khảo sát thêm vài ngày.”

(*) Hội chứng rối loạn sinh tủy (Hội chứng rối loạn sinh tủy – MDS) là một nhóm các rối loạn do tế bào máu hình thành thành không bình thường hoặc không hoạt động gây ra.

“Được.” Lục Hách Dương nhìn đồng hồ, “Y tá nói tướng quân Trần đang nghỉ yên, tôi còn một cuộc họp, trước đây không làm phiền ông ấy nữa, cảm ơn bác sĩ Hứa.”

“Không có gì cả.” Hứa Nói Tắc.

Lục Hách Dương gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Hứa Tắc một lúc sau đó lại đi về phía thang máy.

Vừa đúng lúc máy số 4 mở ra, một trung bình mặc định trang phục huấn luyện tương tự chạy ra: “Thượng tá, bên phòng trưng bày đang tiện rồi.”

“Biết rồi.”

Lục Hách Dương đi vào thang máy số 4, trung uý cũng đi theo, cửa đóng lại, tiếng hai người trò chuyện bị ngăn cách ở bên trong nên không nghe thấy nữa.

Nửa phút sau, Hứa Tắc cúi đầu mở điện thoại, nhấn nút gửi, sau đó chậm rãi đi đến hướng dẫn y tá rồi đưa ra đơn cho y tá.

“Sao chép lại vị trí này.” Y tá vuốt lại tờ giấy đã sẵn sàng đến nhàu nhĩ, cười nói, “Lần đầu thấy tài liệu trong tay bác sĩ Hứa nhăn thành thế này.”

Hứa Tắc muốn nói xin lỗi nhưng chỉ mỉm cười, cậu biết mình cười mạnh mẽ là rất miễn cưỡng lại nhưng khó coi, bởi vì biểu cảm của y tá trở nên niềm phóng, hỏi cậu: “Sao vậy?”

“Không sao.” Cây bút trên vũng không biết đã đến đâu rồi, Hứa Tắc lấy một cây mới từ thanh tinh bút trên bàn, kẹp vào khung túi rồi nói: “Tôi đến phòng sinh thiết xương trước đây.”

“Ừm, được.”

Trong nhà vệ sinh dành riêng cho bác sĩ và y tá luôn không có ai, Hứa Tắc trước bồn rửa tay, cất kính ra, mở vòi nước, dùng tay trái rửa mặt, cậu nhìn dòng nước trôi không ngừng đến cống, cuối cùng cùng cảm giác tỉnh táo hơn một chút.

Hứa Tắc lau mắt rồi đứng thẳng dậy, lấy khăn giấy từ chiếc máy bên cạnh để lau khô mặt. Sau đó, cậu rút bàn tay phải vẫn luôn đặt trong túi áo blouse trắng ra, những ngón tay ở trong trạng thái cuộn lại như thể đang cầm thứ gì đó, cả bàn tay có cảm giác tê tê nhẹ nhàng, vẫn còn lưu lại cảm giác tiếp theo căng thẳng.

Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại tiếng nước tí tách chưa xác định, Yên tĩnh một hồi, Hứa Tắc đi đầu đi tới gần, mã hóa nửa mặt vào hai tay, Khứ mùi pheromone thuộc về một alpha khác vẫn chưa biến mất trong lòng bàn tay tay.

“Chủ tịch và nhiều lệnh tư vấn đã đến rồi.” Bước vào thị trường chính, Tống Vũ Kha nhìn lướt qua thông tin, có chút đau khổ.

“Sao lại lo lắng vậy?” Lục Hách Dương vừa đi kiểm tra tin tức trong máy liên lạc, “Không có ai say cậu đâu.”

“Sợ thượng tá anh đây là bọn họ nói ấy.” Tống Vũ Kha căng thẳng, “Tuy nhiên sáng sớm chúng ta mới hạ cánh, lại huấn luyện đến tận sáng nhưng thời gian quả thật quá eo hẹp.”

Trên con đường xây dựng chính thức nhận được tướng quân Trần phải nhập viện, thuộc hạ nói qua điện thoại rằng cơ sở tướng quân tạm thời không gặp nguy hiểm gì nhưng Lục Hách Dương vẫn bảo Tống Vũ Kha đổi hướng đến bệnh viện quân đội Đội, nhất phải tự mình hỏi bác sĩ mới Yên tâm.

“Không đến đã được rồi.” Đến cửa phòng trưng bày, Lục Hách Dương cầm sổ biên soạn và bút do ban tổ chức cuộc họp đưa ra, nói với Tống Vũ Kha: “Anh trở về xe nghỉ đi.”

Nhân viên công tác mở cửa cho anh, Lục Hách Dương bước vào phòng trưng bày.

Cuộc hội thảo đặc biệt này là để điều chỉnh một số đội ngũ trở về thủ đô trong thời gian liên tục chiến tranh ở chiến khu phía Nam, tiến hành sắp xếp một số bố trí quân sự và nhiệm vụ tác chiến, số lượng người tham gia ít nhưng tinh nhuệ, một vài vị trí lệnh còn chút ít thì giờ để tham dự, tư vấn sao Tống Vũ Kha luôn nơm nớp lo sợ sẽ đến cuối cùng.

May mắn thay, Lục Hách Dương không phải là người đến cuối cùng, bàn hội nghị vẫn còn ít chỗ trống. Thời gian của cuộc thi chưa được sắp xếp khoa học, nhiều sĩ quan đều đến từ sáng sớm, sau đó phải giám sát đội ngũ tiến hành luyện tập thích nghi, còn cả những người từ nhiều nơi khác chạy đến nên tránh đến không đáp ứng.

Từ lúc Lục Hách Dương bước vào phòng trưng bày, ánh mắt của mọi người đều đặn bước về phía anh, không chỉ vì anh là người duy nhất mặc quần huấn luyện đến cuộc thi, mà với tư cách là thượng trẻ nhất trong liên minh, mặc dù có nhiều chiến tích nhưng Lục Hách Dương chưa bao giờ nhận bất kỳ danh hiệu và phỏng vấn công khai nào, rất hiếm khi tìm thấy hình ảnh và thông tin của anh.

Quân hàm của một phi công không quân có liên quan đến thời gian bay, ở độ tuổi này đã được phong quân hàm thượng tá, chỉ cần sử dụng một phép tính sơ bộ là có thể biết Lục Hách Dương đã bay trên bầu trời bảo lâu, đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ chiến tranh.

Nơi anh ở nhiều nhất là phòng chỉ huy của căn cứ, người lái máy bay chiến đấu và bầu trời đầy thuốc súng, chứ không phải hiển thị giao diện tại phòng đại hội đại hội, nghi lễ và tiệc chúc mừng. Theo thời gian, sự xuất hiện của anh đã trở thành một ẩn giấu.

Đi đến chỗ ngồi, Lục Hách Dương hành lễ với các sĩ quan cấp cao theo thông lệ, các lệnh gõ đầu với anh. Lục Thừa Dự ngồi giữa các vị trí tư lệnh, thờ ơ làm mỏng, vừa may Lục Hách Dương không cần sự chấp thuận của các quan phủ Chính phủ Liên minh mới có thể ngồi xuống. Anh ngồi xuống chỗ của mình rồi bắt đầu đọc tài liệu.

Lục Hách Dương được bổ sung tạm thời quản lý căn cứ bay quân sự ở phía Tây thành phố, căn cứ này đã được hoàn thành thành công sau 4 năm và được sử dụng để giám sát không phận, huấn luyện bay, hạ cánh và đỗ máy bay chiến đấu, vận động vật tư quân sự.

Sau khi thi đấu, tư lệnh Bộ Chỉ huy Chiến đấu Không quân của chiến khu phía Nam là La Tuyến hẹn Lục Hách Dương ra nói chuyện riêng.

“Từ năm thứ hai đại học cậu đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi, nhân lần này liên tục chiến tranh thì dừng lại nghỉ ngơi một chút.” La Tuyến béo túc nói, “Ở trong chiến khu nhiều năm như vậy, không chỉ có cậu mà cả đội dưới tay cậu, cả tâm lý và sinh lý đều cần xoa dịu và điều tiết lại.”

“Unknown.” Lục Hách Dương nói.

“Tiếp quản căn cứ phía Tây thành phố là trụ cột lớn, có được chọn hay không, rất nhiều người vẫn đang theo dõi, đừng để tôi thất vọng. Chờ khi tăng thăng chuẩn tướng(*)thì tôi đã có thể yên tâm về nghỉ rồi.”

(*) chuẩn tướng: cấp bậc quân hàm nhỏ hơn thiếu tướng nhưng cao hơn cấp tá.

Lục Hách Dương cười nói: “Vẫn còn sớm.”

“Lại nói vẫn còn sớm, giới thiệu cho cậu omega cậu cũng nói vẫn còn sớm.” La Tuyến thú vai Lục Hách Dương, nhìn anh từ trên xuống dưới, không được cười nói: “Thằng nhóc thú, cao lớn như vậy, sớm biết qua mười tám tuổi còn cao lên một khúc thì ban đầu tôi đã nghiêm trọng Cân nhắc có nên thu nhận cậu hay không rồi.”

Lục Hách Dương cười, chào theo kiểu quân đội với La Tuyến.

Lúc nghe thấy các y tá thảo luận về câu chuyện buổi sáng có một vị thượng tá không quân đột nhiên xuất hiện sau đó lại đi rất nhanh, Trì Gia Hàn chỉ muốn thở dài.

Chiều, cậu đi đến tầng 7. Hứa Tắc vừa ra khỏi phòng kỹ thuật, khử trùng, thay quần áo và chuẩn bị quay lại trường học.

Hứa Tắc nhìn như mọi thứ đều bình thường, hỏi Trì Gia Hàn: “Sao vậy?”

“Không có gì cả.” Trì Gia Hàn đứng ở phòng thay quần áo của alpha, nhìn Hứa Tắc sắp xếp sản phẩm sau đó đóng tủ lại. Cậu hỏi, “Có đáp ứng không? Nếu không thì tôi sẽ cho cậu lái xe nhé?”

“Vẫn đáp ứng.” Hứa Tắc đi ra ngoài, “Giờ tan sở đường, ngồi tàu điện sẽ nhanh hơn.”

Trì Gia Hàn nhìn cậu một hồi, sau đó gật đầu: “Bàn tôi đi lên trước đây, lát nữa tôi cũng sẽ về trường.”

“Được.”

Sau khi Trì Gia Hàn rời đi, Hứa Tắc bước ra ngoài một bước rồi lại dừng lại, quay trở lại phòng thay đồ, đi đến ngăn tủ điện thoại di động bị bỏ lại, đồng thời phát hiện máy liên lạc vẫn chưa tắt. Hứa Tắc tắt máy liên lạc, đóng cửa tủ lại mới thấy khóa vẫn còn cắm ở cửa.

Cậu rất ít khi quên trước quên sau như thế này, hầu như chưa bao giờ.

Hứa lại Tắc đến nhà vệ sinh rửa mặt, chấm công rồi chào tạm biệt y tá. Ba trong số sáu thang máy đang trống, Hứa Tắc ngó đầu lên nhìn, đi qua thang máy trống số 6 gần mình nhất, rồi cuối cùng lại đi thang số 4 ở gần trong góc.

Giữa đường không có ai lên thang máy, rất nhanh đã đến tầng 1. Hứa tắc cúi nhìn xuống đất, cửa chậm rộng mở ra, sau đó, một đôi trợ huấn luyện luyện màu đen và một bộ trang phục chiến đấu màu lam đậm hiện ra trong tầm mắt cậu.

Hứa Tắc sử dụng một chút, cậu nhìn lên từng chút một dọc theo hai chân, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chóp mũi của Lục Hách Dương. Đôi mắt của Lục Hách Dương bị bóng tối của vành mũ che khuất, rất sâu, không thể nhìn thấy hai mắt nhưng Hứa Tắc nhận ra mình đang được nhìn rất chăm chú.

Cậu muốn đi về phía trước nhưng Lục Hách Dương thật sự rất cao, trang phục huấn luyện không quân chỉnh tề như lúc mặc vào buổi sáng, đang cày một cúc áo để lộ ra mời hầu, đứng như thế này trước cửa thang máy như không thể có đường dẫn định nghĩa.

Tống Vũ Kha ở rìa không hiểu gì: “Thượng tá?”

Thượng tá vẫn không có phản ứng, Hứa Tắc cúi đầu đi về phía bên phải. Tay áo hai người nhẹ nhàng vào nhau, trong lúc lướt qua, Lục Hách Dương đột nhiên mở miệng: “Bác sĩ Hứa.”

Giọng nói vang lên ở phía trên tai, Hứa Tắc dừng bước, cậu bé không đầu lên nhìn, cho dù như vậy cũng có thể cảm thấy bị chênh lệch chiều cao giữa hai bên nên hồi cấp ba còn lớn hơn. Cậu muốn hỏi một câu “Có chuyện gì?” Nhưng cổ mọt lại, như vậy Hứa Tắc quay đầu lại, biểu thị rằng mình đang nghe.

“Bác sĩ Hứa cũng tốt nghiệp trường dự bị sao?” Lục Hách Dương hỏi.

Hứa Tắc nhịp gõ đầu: “Ừm.”

“Năm lớp 12 ngồi cùng bàn với Hạ Uý?”

“Đúng.” Môi Hứa Tắc khắc nghiệt, nhịp tim như thể mang theo cả người cùng chấn động.

“Thảo nào trước kia cậu ấy nhắc về cậu với tôi.” Lục Hách Dương nhìn sườn mặt của Hứa Tắc, mặt cười: “Thật trùng hợp.”

“…Đúng vậy.” Hứa ngược trả lời giọng nói chậm.

Lục Hách Dương không nói gì nữa, tránh sang một bên nhường đường rồi bước vào thang máy, Tống Vũ Kha cũng đi vào theo. Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng cửa lại, xuyên qua một khe hở, Tống Vũ Kha nhìn thấy vị bác sĩ Hứa kia cuối cùng cũng động, đi về phía trước.

“ Tại sao cái anh bác sĩ Hứa này lại…” Tống Vũ Kha do dự nói, “Trông có vẻ rất sợ anh.”

“Bàn à?” Lục Hách Dương nâng vành mũ lên, nhìn cửa thang máy đóng chặt, nhạt nhạt nói: “Tôi cũng muốn biết.”