Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 83



Hứa tốc độ trôi qua vài giây, sau đó mới phản ánh lại. Bởi vì tiện ích mở hộc bảo vệ trong xe của người khác là không lịch sự, cậu chỉ có thể đưa bảo cao su cho Lục Hách Dương.

Kỳ lạ là lúc này tâm trạng Hứa Tắc lại không dao động mấy, Hứa Tắc rất bình tĩnh mà chấp nhận chuyện này. vốn dĩ chính là chuyện bình thường, hợp lý và không thuộc phạm vi mình có thể hỏi nhiều và nghiên cứu.

“Tôi không làm gì cả?” Lục Hách Dương hỏi.

Hứa Tắc không nhìn anh, mơ hồ hỏi ngược lại: “Bàn thì nên để ở đâu?”

Lục Hách Dương nhìn bạn một hồi phục, sau đó mở lòng bàn tay: “Đưa cho tôi vậy.”

Đặt đồ vào tay Lục Hách Dương, Hứa Tắc Im lặng dây chuyền an toàn. Cậu cảm thấy có lẽ mình nên nói gì đó, tự nhiên nói một câu nói đùa giữa các alpha với nhau, cho thấy nó không dị thường, nhưng đối với cậu mà nói thật sự rất khó.

Các giác quan bắt đầu trở nên chậm văn, Hứa tắc cúi nhìn tay mình mơ người. Nhìn một lúc, cậu tăng dần nhận ra rằng xe vẫn chưa khởi động.

Hứa Tắc có hơi khó hiểu thông đầu lên nhìn Lục Hách Dương, lại phát hiện Lục Hách Dương đang nhìn mình. Đèn trong xe không bóng mắt, màu vàng ấm áp chiếu xuống lông mi của Lục Hách Dương, Hứa Tắc cứng đờ quay đầu đi.

“Đang nghĩ gì thế?” Lục Hách Dương khởi động xe, đồng thời hỏi.

“Không có gì cả.” Hứa Tắc chuyển đầu.

Luống vòng ra khỏi bãi đậu xe, sau khi lái được một đoạn, Lục Hách Dương đột nhiên nói: “Hạn huy chương trình dùng hết rồi à?” Anh quay đầu nhìn Hứa Tắc rồi lại nhìn đường đi, “Giá trị thành thật của bác sĩ Hứa có vẻ rất thơm nhỉ, đáng tiếc hôm nay tôi không mang theo thẻ.”

Phải nghĩ rằng một lúc nào đó bạn có thể hiểu được ý nghĩa dưới lời nói của Lục Hách Dương, lại liên tưởng đến câu nói “cậu hoàn toàn không biết diễn kịch, cậu cũng được giấu những gì trước mặt cậu ta cả” của Trì Gia Hàn, Hứa Tắc cảm thấy hối hận. Nếu như không nhìn thấy bao cao su, không nhỏ nó lên thì tốt rồi.

“Tôi đang nghĩ sẽ đi xem phim gì.” Hứa Tắc trả lời. Tuy rằng một giây trước mới khẩn trương nói tới chuyện này nhưng cũng đã nghĩ rồi, không tính là không thành thật.

Nghe được câu này, Lục Hách Dương lại nhìn Hứa Tắc rồi mới trả lời: “Tôi cũng không biết, đến đó rồi xem xem.”

“Được.”

Hai mươi phút sau, đến bên ngoài bãi chiếu phim cho khách trên ô tô, là một đồng cỏ rộng bên hồ. Phòng bán vé giống như một trạm thu phí trên đường cao tốc, nhân viên nhìn vào xe, xác nhận số lượng rồi đưa ra hai vé.

Tiếp tục đi vào trong, tổng cộng có ba màn hình lớn, trên bãi cỏ có nhiều vật nuôi hơn, đầu xe hướng về nhiều hướng khác nhau. Lục Hách Dương lái xe đến màn hình bên phải rồi dừng lại.

Lục Hách Dương đưa vé xem phim cho Hứa Tắc, thấy cậu bé sử dụng sốt thì hỏi: “Đã xem rồi à?”

Cách hỏi này có nghĩa là anh gần như đã mong đợi, Hứa Tắc chỉ có thể gật đầu: “Ừm, tháng trước đã từng xem.”

Là một bộ phim hành động tội phạm, được bệnh viện phát vé cho, lúc đó Hứa Tắc vừa hoàn thành một dự án thí nghiệm nên Trì Gia Hàn đã hẹn cậu cùng đi xem, đó là lần đầu tiên hai người cùng đi xem phim với nhau sau nhiều năm quen biết như vậy.

“Cùng bạn sao?” Lục Hách Dương vừa đưa ra điều chỉnh tần số vừa phải.

“Đúng vậy, cùng một người.” Hứa Tắc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi đi mua đồ uống.”

“Đi cùng đi.” Điều chỉnh xong tần số, trong xe vang lên âm thanh mở đầu bộ phim, Lục Hách Dương Đưa cửa xe ra.

Là một gian hàng được cải tạo từ một chiếc xe buýt cỡ nhỏ, omega buộc tóc đuôi ngựa bên cửa sổ, nở nụ cười ngọt ngào chào đón: “ Chào hai vị! Nước ép trà sữa nước suối, bánh ngọt gà rán chiên giòn, xem xem cần gì ạ?”

“Uống gì cơ?” Lục Hách Dương hỏi.

Hứa Tắc sáng tạo cách anh bốn mươi centimet nói: “Nước ép bưởi, những thứ khác tôi không cần đâu.”

“Hai ly nước ép bưởi.”

“Được rồi! Xin chờ một lát!”

Lúc omega đang gọt bưởi lấy nước, Lục Hách Dương nhìn về phía sau cô: “Hoa là để bán sao?”

“Đúng vậy!” Omega bước sang một bên, để hiển thị một mức giá Ba tầng đặt ở một vách ngăn trong xe. Lúc đầu cô không thể xác định quan hệ giữa hai alpha này nên không chào bán hoa, bây giờ nghe Lục Hách Dương hỏi, omega tìm giới thiệu: “Bên cạnh mỗi bó hoa đều có bảng tên, có thể mua lẻ hoặc kết hợp với những bông hoa khác.”

“Hoa cát tường(*).” Lục Hách Dương nhìn lướt qua giá để hoa nhanh chóng lựa chọn.

(*) hoa cát tường đây nha, khum ngờ anh Lục cũng tặng hoa nhìn sen đá =))))

“ Được, xin hỏi muốn bao bông bao nhiêu ạ?”

“17 bông.” Lục Hách Dương nói xong thì cúi đầu nhìn máy liên lạc, đánh chữ trả lời tin nhắn.

“Đã xong, chờ một khoảnh khắc!” Omega cắm ống hút vào hai ly nước bưởi, xoay người đếm 17 bông cát hoa Tường trắng từ trên giá, cắt mấy lá bạch đàn để trang trí, dùng một tấm nền màu trắng sữa bó lại toàn bộ bó hoa.

Bàn tay của omega rất thông minh, động tác vừa nhẹ nhàng thư giãn, bó hoa cát Tường được trang trí đơn giản mà bắt mắt. Omega dùng kéo cắt bỏ phần thừa của băng băng màu xanh lục, sau đó trực tiếp cầm bó hoa đưa đến trước mặt Hứa Tắc: “Tối nay hai vị trải qua thời gian vui vẻ nhé!”

Cả quá trình Hứa Tắc vẫn luôn làm người ngoài cuộc Im lặng quan sát, bó nhìn hoa thuộc về một người khác. Khi bó hoa được đưa đến trước mặt, Hứa Tắc quay đầu lại, phát hiện hai tay Lục Hách Dương đã cầm nước ép bưởi, không cầm được hoa nên Hứa Tắc giúp anh nhận bó hoa. Cậu dùng một động tác giống như “bưng”, sau đó đi bộ trở lại cùng Lục Hách Dương.

Trở lại trong xe, Lục Hách Dương đặt nước ép bưởi ở giữa lái, còn Hứa Tắc vẫn bưng hoa đứng ngoài xe.

“Sao vậy?”

Hứa Tắc có hơi khó xử lý: “Hoa nên để ở đâu?”

Bó hoa này không quá lớn cũng không quá nặng, chỉ cần đặt lên đùi là được, Lục Hách Dương hỏi cậu: “Cầm có bất tiện không?”

“ Hiện tại tôi có thể cầm cự được.” Hứa Tắc thật sự lo lắng cho số phận tương lai của bó hoa này, “Nhưng lát nữa một anh lái xe về chỉ có thể đặt lên phòng ngồi, một vài bông có thể sẽ bị đập.”

Bởi vì được gói tương đối đơn giản nên rất dễ bị dồn dập thì sẽ không đẹp nữa, đi tặng người khác sẽ trở nên không đủ hoàn mỹ.

Lục Hách Dương nhìn cậu một lát, cúi người mở cửa pháp lái, nói: “Bạn lên xe trước đi.”

“Được.” Hứa Tắc bưng hoa cẩn thận ngồi vào.

Ánh sáng từ màn hình lớn soi vào trong xe, phim đã bắt đầu chiếu nhưng Lục Hách Dương kích nhỏ âm lượng, sau đó nói: “Anh cảm thấy hoa là quà cho ai?”

Hứa Tắc nhìn màn hình lớn nhưng thực sự không nhìn vào bất kỳ hình ảnh nào. Cậu nói: “Tôi không biết.”

“Nếu như được tặng cho cậu thì sao?”

Hứa tắc nhẹ cau mày, không biết là mờ hay bối rối. Nếu thời gian quay ngược lại, cũng không cần lâu lắm, chỉ cần quay lại thời điểm trước khi bọn họ bước ra khỏi nhà hàng, nếu lúc đó Lục Hách Dương tặng cho cậu một bó hoa thì Hứa Tắc nhất định sẽ nhận, nhất định nghĩa sẽ rất vui.

“Có thể không tặng quà cho tôi không?” Cuối cùng Hứa Tắc trả lời như vậy.

Ngay cả từ chối dùng loại câu hỏi này để hỏi ý kiến, Lục Hách Dương Dương cười, mở máy liên lạc đưa ra cho Hứa Tắc.

Máy liên lạc quân sự ngoại trừ người sử dụng thì không ai khác được sử dụng hoặc kiểm tra vì bất kỳ lý do gì. Đây là kỷ luật được viết trong quy định của quân đội, Hứa Hứa Tắc không thể đưa tay ra nhận, chỉ có thể nhìn Lục Hách Dương.

“Nếu người khác phát hiện tôi cho bạn xem, là chủ sở hữu máy liên lạc thì tôi cũng sẽ bị giam lại.” Lục Hách Dương nhạt nhạt nói, “Nói không nhẹ là phòng tạm giam đối diện với bạn.”

Đã nhận được sự đảm bảo của bạn tù tương lai, Hứa Tắc không còn làm dự phòng nữa, nhận lấy máy liên lạc. Đối tượng của cuộc đối thoại trên trang là Tống Vũ Kha.

“Lướt lên trên.”

Hứa Tắc nghe thời gian trôi qua một chút, thoáng đến thời gian đại khái là lúc mua nước ép bưởi, thấy Lục Hách Dương gửi một biển số xe qua đó: Kiểm tra xem lần trước ai dùng xe này.

Tống Vũ Kha: Unknown.

Nửa phút sau, Tống Vũ Kha: Là Thượng uý Lưu của Cục Thông tin, lúc lái xe về đã khá dư nên hôm nay chưa kịp nhất yên tĩnh, đáng lẽ chiều tối nay phải đi rửa xe nhưng lại lái xe ra ngoài ra, đã xảy ra vấn đề gì rồi?

Lục Hách Dương: Bảo cao su trong xe là chuyện gì đây?

Tống Vũ Kha: Tôi hỏi một chút.

Lại nửa phút sau, Tống Vũ Kha: [Hình ảnh]

Tống Vũ Kha: Thượng tá, đây là viết chép nhận phòng khách sạn mà Thượng uý Lưu vừa cung cấp, anh ấy nói bao cao su là hôm nay không cẩn thận làm rơi trên xe, bọn họ không làm gì trên xe quân dụng cả.

Tống Vũ Kha: Thượng tá, Thượng uý Lưu nói anh ấy sẽ gửi cho bạn một bản báo cáo ngay.

Lục Hách Dương: Không cần.

Tống Vũ Kha: Vâng, đã rõ.

Đối thoại kết thúc, Hứa Tắc tắt máy liên lạc, dùng mu bàn tay lau trên bề mặt để phòng để lại dấu vân tay của mình. Cậu trả lại máy liên lạc cho Lục Hách Dương, không nói một lời, kiểu dáng chưa đáp ứng phản hồi.

“ Hiện tại có thể nhận được chưa?” Lục Hách Dương hỏi.

Hứa Tắc vẫn giữ tư thế bưng hoa, cậu cần thời gian để tiêu hóa hai sự thật "bao cao su là của người khác" và "hoa là quà tặng cho mình". Một lúc sau cậu mới hỏi: “Tại sao lại tặng hoa cho tôi?”

“Bởi vì bác sĩ Hứa cùng tôi xem phim mà cậu đã xem.”

“Không sao.” Hứa Tắc rất tin tưởng lý do này, “Bộ phim này rất hấp dẫn, xem lại lần nữa cũng được.”

“Không biết lắm, tôi đã hòa nhịp với xã hội rất lâu rồi.” Lục Hách Dương cầm nước bưởi ép lên một cách nhẹ nhàng rồi lại đặt xuống.

Thật ra Hứa Tắc cũng không rõ, là Trì Gia Hàn đã phổ thông cho cậu lúc đi xem phim.

Hứa Tắc cẩn thận đặt bó hoa nằm ngang lên đùi, cẩn thận chỉnh lại giấy gói và những bông hoa bên dưới, cố gắng hết sức để họ không bị dồn dập. Sau đó, cậu do dự một lát rồi hỏi: “Ở chiến khu lâu ngày có phải là kiệt chán lắm không?”

“Có chút.” Lục Hách Dương nhìn màn hình, “Cho nên hiểu cho Thượng uý Lưu một chút, hy vọng cậu đừng để ý.”

“Không để ý.” Lần này Hứa Tắc đã hiểu được ý tứ của Lục Hách Dương rất nhanh, cậu cầm ly nước ép bưởi lên.

Một vài giây sau, Lục Hách Dương đương nhiên quay đầu nhìn bên lái xe, sau đó nhìn Hứa Tắc. Ánh sáng từ màn hình nhấp nháy khi cảnh phim thay đổi, sáng lên một bên anh. Lục Hách Dương gọi Hứa Tắc: “Bác sĩ Hứa.”

Ống hút vào hoa văn, Hứa Tắc một cái. Không biết là có chuyện gì, bạn “Ừm?” a tiếng.

“Ly this hình như là của tôi.” Lục Hách Dương nhắc nhở cậu.

Hứa Tắc sửng sốt, nhìn nước ép bưởi trong tay, sau một hồi chết Yên tĩnh, cậu hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Đừng bộc lộ cảm xúc như vậy, không phải chuyện gì nghiêm trọng.” Lục Hách Dương đưa tay về phía cậu, “Đưa cho tôi đi.”

“Tôi đã xong rồi.” Hứa Tắc không nhúc nhích, bổ sung, “Ống hút.”

“Cắn rồi cũng là của tôi.”

Hứa Tắc cảm thấy Lục Hách Dương đang cười nhưng trên mặt lại không có nụ cười nào. Cái ly này tuyệt đối không nên đưa lại cho Lục Hách Dương, Hứa Tắc cầm nước bưởi ép chuyển sang một bên, cách xa đầu ngón tay của Lục Hách Dương một chút. Cậu nói: “Đế ly của tôi chưa uống, cậu uống đi.”

“Được.” Lục Hách Dương thu tay lại, cầm ly khác lên.

Tiết dịch trong phim rất nhanh, sau khi qua một phần ba nội dung, đối với Hứa Tắc mà nói đã là một bộ phim hoàn toàn mới, bởi vì lúc đó xem phim với Trì Gia Hàn, vì quá mệt mỏi nên cậu đã ngủ quên chiếu.

Nhân vật chính phát hiện người yêu quý của mình mất tích, thoáng mạng gọi điện cho đối phương, trong tiếng ồn ào thì tung hộp và tủ để tìm một bức thư quan trọng, cuối cùng đổ sập lớn. Lần này Hứa Tắc xem rất nguy hiểm.

Cửa sổ xe đang mở, sóng gió cuối mùa hè thổi vào cuộn lên mùi hoa cát Tường nhàn nhạt. Tay Lục Hách Dương trượt qua ly nước, ánh mắt dừng lại trên màn hình, đột nhiên hỏi: “Điện thoại không gọi được, cậu vẫn sẽ tiếp tục gọi chứ?”

Phản ứng đầu tiên là Lục Hách Dương đang thảo luận về tình tiết của bộ phim, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì chắc như không thế. Hứa Tắc thoát khỏi cốt truyện, vẫn nhìn màn hình, cậu im lặng mất một lúc rồi trả lời: “Nếu là người quan trọng thì sẽ.”

Một người hỏi một người trả lời kết thúc, trong xe lại im lặng.

Bộ phim kết thúc, phần credit đang chạy, Lục Hách Dương đặt nước ép bưởi xuống. Tay anh vừa đặt lên cần số thì nghe tiếng micro không biết từ đâu truyền tới bên ngoài: “Rất vui vì mọi người đến đây cùng nhau xem hết bộ phim này, theo quy định cũ, cuối cùng sẽ là tiết mục Kiss Cam của chúng ta. Mọi người hãy tiếp tục nhìn vào màn hình nha, ai được chọn sẽ có cách nhận được vé miễn phí tối nay!”

Mọi người đang hấp dẫn hoan hô, Hứa Tắc không biết Kiss Cam là gì, cậu nhìn màn hình, trên đó đã đổi thành cảnh quay thời gian thực của bãi chiếu phim, hàng sơn móng ô tô đang bóng sáng đèn, vừa cần nhiệt màn trình diễn hoành tráng.

Hình ảnh được chia thành ba, là ba máy ảnh từ ba hướng khác nhau, sau đó ống kính phóng to rồi phóng to lại. Một chùm ánh sáng tiêu điểm bất ngờ được chiếu vào mặt, Hứa Tắc được chiếu đến ánh phải nhạt mắt, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của mình và Lục Hách Dương.

Hứa Tắc cảm thấy lung tung, không hiểu mình cần phải làm gì, cậu hỏi Lục Hách Dương: “Là sao vậy?”

Lục Hách Dương không nhìn cậu mà chỉ hếch, ra hiệu cho Hứa Tắc tiếp tục nhìn vào màn hình.

Những chiếc xe xung quanh nhấp nháy hai lần, tiếng gầm không ngừng vang lên, Hứa Tắc lại nhìn màn hình, bạn cho rằng mình đã nhìn nhầm, trong hai khung hình còn lại, mở giả được ống kính quay đã bắt đầu hoàng hôn nhau rồi.

Vô số bong bóng tình yêu màu hồng bay lên từ màn hình, trong khi Hứa Tắc và Lục Hách Dương đang ngồi ngay ngắn giữa hai cặp đôi đang hôn nhau nồng nhiệt, nhìn vô cùng không ăn trận.

"ĐƯỢC RỒI! Chúng tôi có thể thấy rằng nhóm thứ nhất và thứ ba đã hoàn thành xuất sắc, nhưng hai vị trong nhóm thứ hai có vẻ nhẹ nhàng, mọi người có thể động viên nhóm họ một chút không!”

Tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo ngày càng lớn, Hứa Tắc không cảm thấy chán, bây giờ cậu chỉ muốn mau chóng tìm ra MC đang trốn ở đâu, thương lượng với đối phương một chút để người đó bỏ qua nhóm thứ hai.

Cửa sổ xe thiết Lục Hách Dương đóng lại, tạp âm thanh trầm cách ở bên ngoài, lỗi tai Hứa Tắc cảm thấy được xoa dịu, bạn nghĩ có lẽ là Lục Hách Dương muốn lái xe đi luôn nên định dây an toàn, còn chưa đạt tới đã nghe thấy Lục Hách Dương gọi cậu: “Bác sĩ Hứa.”

Giọng nói của Lục Hách Dương làm cho những người khác trở nên xa xôi, Hứa Tắc quay lại, nhìn thấy Lục Hách Dương cũng đang nghiêng đầu qua, mặt phải ẩn trong bóng tối, mặt trái được ánh đèn tiêu điểm chiếu sáng. Một khuôn mặt với các đường sáng tối đan xen, là ngũ quan và tướng mạo dù đặt dưới bất kỳ ánh sáng nào cũng không thể tìm thấy phúc điểm.

“Có để ý không?” Lục Hách Dương hỏi, tự nhiên như lúc trước hỏi Hứa Tắc có muốn cùng xem phim không, chỉ là ánh mắt vẫn không thấy rõ ràng.

Hứa Tắc bất động nhìn anh, nói "để ý" với Lục Hách Dương là chuyện cậu không biết làm, nhưng nếu nói "không để ý", xét từ quan hệ hiện tại giữa cậu và Lục Hách Dương mà nói, là sai và không.

"Để ý" và "không để ý" đều không thể nói, phải làm thế nào ở đây, Hứa Tắc không nghĩ ra, vậy nên đã chọn cách lừa mình lừa người, cậu lắc đầu.

Như một giấc mơ mờ ảo và không có thật, Hứa Tắc nhìn thấy Lục Hách Dương tiến lại gần mình một chút. Lục Hách Dương vươn tay nắm lấy gáy Hứa Tắc, kéo cậu đến trước mặt mình, tay còn lại tay cầm ống kính của Hứa Tắc Xuống, sau đó hơi nghiêng đầu, lại đến gần hơn.

Hứa Tắc nghe thấy nhịp tim của mình, lông mi, sống mũi và đôi môi của Lục Hách Dương ở rất gần, gần đến ánh mắt không thể tập trung.

Ánh mắt Lục Hách Dương quét qua khoé miệng Hứa Tắc, rung vào quai hàm của Hứa Tắc, cuối cùng là gửi đầu, má trái của anh cùng má phải của Hứa Tắc nhẹ nhàng phong cách vào nhau.

Thực ra càng giống một cái ôm hơn, chỉ đơn thuần là sự gần gũi của nhiệt độ cơ thể và pheromone. Nhưng bất kể thế nào, từ trong màn hình có thể thấy Lục Hách Dương hôn lên má phải của Hứa Tắc, theo góc máy cũng coi như thành công, công đoạn Hôn Cam miễn cưỡng hoàn thành.

Trước khi ngồi thẳng người dậy lái đi, Lục Hách Dương nói với Hứa Tắc: “Cảm ơn bác sĩ Hứa đã mời tôi xem phim.”

Nhờ sự hợp tác của mình, tối nay chắc chắn đã được xem phim miễn phí, vì vậy theo góc nhìn của Lục Hách Dương mà nói thì mình đã mời anh xem phim rồi. Hứa Tắc chỉ có thể thở ra một hơi: “Không có gì.”

Đường về chỉ có hơn nửa tiếng, mặc dù rất ngắn nhưng nếu lãng phí thì sẽ không có lần sau, Hứa Tắc bị quân phải trở nên nên lắm lời, cậu chủ động hỏi: “Thượng tá còn liên lạc với Trung tá Cố chứ? ”

Có lẽ là hơi kinh ngạc vì Hứa Tắc nhắc tới Cố Quân Trì, Lục Hách Dương chậm đạp phanh, giảm tốc độ: “Anh nói Cố Quân Trì sao?”

“Đúng vậy.”

“Tôi và cậu ấy ở chiến khu khác nhau, liên lạc rất ít.”

“Có phải là Trung tá Cố không thể về thủ đô trong thời gian ngắn không?”

Lục Hách Dương không trả lời trực tiếp mà chỉ cười: “Bác sĩ Hứa và Quân Trì thân nhau lắm sao?”

“Không thân.” Hứa nói Tắc, “Chỉ là… hỏi thôi.”

Hồi cấp ba, Lục Hách Dương từng gửi hơn hai trăm bốn mươi vạn vào tài khoản của Diệp Vân Hoa ở viện điều dưỡng và Bệnh viện số 2 thông qua Cố Quân Trì, sau đó số tiền còn lại được chuyển vào tài khoản Hứa Tắc nghẽn. Những năm này Hứa Tắc vẫn bỏ tiền vào thẻ đó, tiền học bổng, tiền lương và trả lao dự án, hy vọng có một ngày có thể trả lại cả gốc tiền cho Lục Hách Dương.

Nhưng Lục Hách Dương đã không còn nhớ nữa rồi, vì vậy vẫn cần trả lại thông qua Cố Quân Trì. Suy nghĩ của Hứa Tắc Dương là liên lạc với Cố Quân Trì, nhờ đối phương dùng lý do khác để đưa ra khoản tiền này cho Lục Hách Dương mà không cần phải nhắc đến mình. Nhưng Cố Quân Trì thật đã rất lâu không trở lại thủ đô rồi, chỉ có thể hỏi Lục Hách Dương.

“Không chắc lắm, có lẽ phải mong đợi đến một lần liên tục chiến tranh tiếp theo, chắc chắn sẽ không quá lâu.”

“Ừm.” Hứa Tắc đầu.

Khi lên tầng dưới căn hộ, Hứa Tắc vẫn chưa thể hỏi Lục Hách Dương khi nào sẽ rời khỏi thủ đô. Hải người cùng nhau xuống xe, Hứa Tắc cầm lấy bó hoa cát tường cùng ly nước ép bưởi chưa uống hết, nói với Lục Hách Dương: “Lúc về lái xe cẩn thận.”

“Được.” Lục Hách Dương lấy bao cao su kia ra khỏi túi, đưa cho Hứa Tắc.

Xem Hứa Tắc đơ ra bất động, Lục Hách Dương nói: “Làm phiền giúp tôi thôi đi.”

“…Được.” Hứa Tắc nhận lấy bảo cao su.

“Hứa Tắc?”

Hứa Tắc xoay người lại, thấy Trì Gia Hàn đang bước ra khỏi cửa nhà lớn.

“Muộn như vậy mới về à?” Trì Gia Hàn vừa đi xuống bậc thang vừa nói, “Tôi vừa nghĩ —— ”

Lúc chú ý tới chiếc xe quân dụng kia, Trì Gia Hàn liên tục nói, đến khi nhìn thấy rõ ràng alpha trước mặt Hứa Tắc thì bước chân của Trì Gia Hàn dừng lại.

Khuôn mặt đó đúng là đã rất lâu rất lâu không nhìn thấy rồi, trước đó Trì Gia Hàn còn khó có thể tưởng tượng Lục Hách Dương bây giờ trông như thế nào. Trên thực tế, trong liên minh có rất nhiều sự tồn tại tương tự như Lục Hách Dương, xuất thân từ gia đình quan chức cao cấp, đi học ở trường quân đội, sau khi bọn họ tốt nghiệp thì gia nhập hệ thống chính trị của liên minh, tham gia ra quyết định, phát biểu diễn thuyết, đặt chân vào cả quân sự và chính trị để có được quyền lực tối đa. Trong vòng tròn xung quanh mình, Trì Gia Hàn đã nhìn thấy nhiều người giống như vậy.

Nhưng Lục Hách Dương như vạch ra ranh giới này rất rõ ràng, không có liên hệ nào với giới chính trị. Lần duy nhất anh xuất hiện ở máy quay trong nhiều năm thậm chí vẫn là một sự cố. Phóng viên đang giới thiệu vấn đề sau chiến tranh, máy quay cờ chụp được cảnh Lục Hách Dương hạ cánh máy bay chiến đấu từ xa, cởi mũ bảo hiểm và nói chuyện với binh lính. Alpha cao lớn ở cạnh máy bay chiến đấu, mái tóc chưa cắt có món tiền quay xõa ra trên mày. Trong làn khói vàng của hoàng hôn, khuôn mặt mờ ảo đã mang đến cho những hình ảnh thời sự vốn dĩ bình thường một vẻ đẹp bí ẩn xatt và khó lòng chạm tới.

Phản ứng đầu tiên của Trì Gia Hàn khi đọc tin tức là, Hứa Tắc có thể sẽ dùng USB để đặc biệt lưu lại video này. Ngoại trừ những người tiền rác ra, Hứa Tắc có thể là người tiền rác và vật liệu nhất rồi.

“Sao lại tới đây vậy?” Hứa Tắc hỏi.

“Một người bạn tổ chức sinh nhật, qua cậu bé tụ tập.” Trì Gia Hàn tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt nhìn Lục Hách Dương không quá xem hòa và thân thiện, “Là bạn của cậu sao, không giới thiệu chút à?”

Ở một mức độ nào đó, Hứa Tắc cảm thấy Trì Gia Hàn đôi khi rất giống Hạ Uý, không dễ dàng tự ngắm chế độ.

“Gia Hàn.” Hứa Tắc gọi cậu.

“Đùa thôi.” Trì Gia Hàn cười vô vị, “Thượng tá Lục có lẽ cũng không nhớ tôi nhỉ, Trì Gia Hàn.”

“Chào cậu.” Lục Hách Dương không trả lời chuyện có nhớ Trì Gia Hàn hay không.

“Lát nữa đến phòng cậu đi.” Trì Gia Hàn nói chuyện với Hứa Tắc.

“Được.”

Hứa lại Tắc nhìn Lục Hách Dương, sau khi nhìn nhau một lúc, Lục Hách Dương nói: “Tôi đi trước đây.”

“Lái xe cẩn thận.”

“Ừm.” Lục Hách Dương gật đầu với Trì Gia Hàn rồi mở cửa lên xe.

“Đi rồi, đừng nhìn nữa.” Trì Gia Hàn kéo cổ tay Hứa Tắc đi lên tầng thang, “Ánh mắt vừa rồi của cậu quá kỳ rồi đấy.”

“Chờ một chút.” Đi ngang qua thùng rác, Hứa Tắc vứt bao cao su vào đó.

Biểu cảm của Trì Gia Hàn trở nên phức tạp: “Bên lên giường với cậu ta rồi?”

“Không có, được trên xe.”

“Bàn là cậu ta đã lên giường với người khác?”

“Không phải, là sĩ quan khác để lại.”

“Cái này bạn cũng tin?”

“Tin.”

Trì Gia Hàn lộ ra vẻ mặt không thể nghiên cứu, lại nghiêng qua nhìn hoa trong tay Hứa Tắc: “Cậu ta tặng cậu?”

“…Đại loại vậy.”

“Tại sao lại làm đến đồng như hẹn hò vậy? Hứa Tắc, tôi thấy là cậu lại bị bạn ta lừa vào tay thôi.” Trì Gia Hàn nói, “Biết ngôn ngữ của hoa cát tường là gì? Tình yêu vĩnh hằng, tình yêu vô vọng, cậu cảm thấy các cậu là loại nào?”

Hứa Tắc không nói gì, Trì Gia Hàn tiếp: “Anh có biết chị gái của Lục Hách Dương đã mất tích nhiều năm rồi không? Còn cả bạn nữa, cũ của chị gái cậu ta cũng biến mất khỏi thế gian rồi, bây giờ cũng không biết là chết hay sống.”

Con gái chủ tịch, nhà ngoại giao của liên minh, sau một đêm đã biến mất khỏi tầm nhìn của họ, có rất nhiều tin đồn nhưng chân tướng sẽ chỉ được giữ kín hoàn toàn, không ai biết.

“Mặc dù bây giờ không ai có thể quản lý hay động vào Lục Hách Dương, nhưng cậu thì sao, sẽ an toàn đối sao? Khó khăn lắm yên yên ổn sống được vài năm, Hứa Tắc, tỉnh táo khoảnh đi được không?”

Hứa Tắc hiểu nỗi lo lắng của Trì Gia Hàn nhưng không biết dùng cách nào để bảo Trì Gia Hàn đừng lo lắng, bởi vì có vẻ như bất luận có giải thích thế nào thì Trì Gia Hàn cũng sẽ không tin.

Lục Hách Dương đỗ xe bên đường, nghe điện thoại.

“Thượng tá Lục, số điện thoại trước khi bạn đưa cho tôi, tôi đã tra rồi, bởi vì kết quả có chút… có chút đặc biệt, tôi vừa đặc biệt vừa đa phương tiện xác nhận một chút, cho nên hôm nay mới to report with your.”

“Kết quả là gì?”

“Ghi chép cuộc gọi và tin nhắn của số này, có một năm hoàn toàn trống rỗng, là năm bảo đảm tôi kiểm tra.”

“Bị người xóa sao?”

“Hẳn là vậy, mặc dù năm đó không được sử dụng thì số này cũng sẽ không hoàn toàn trống, rất có thể bị người xóa đi.”

“Có thể tra ra là ai làm không?”

“Tôi đã kiểm tra các thao tác liên quan của Bộ Viễn thông trong năm năm qua, không có mối quan hệ nào, vì vậy chắc chắn đã bị xóa năm năm trước. Hơn nữa, nếu như nhận được mệnh lệnh đặc biệt để xóa thì sẽ càng tra không ra.”

Lục Hách Dương không quá kinh ngạc: “Được, tôi biết rồi.”



Tình yêu dành riêng cho em. Anh cảnh giác với thế giới này Nhưng ở trước mặt em, anh sẵn sàng bỏ mọi phòng thủ để ôm em —— Ngôn ngữ hoa cát Tường (không rõ nguồn)