Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 96



“Vẫn chưa có tin tức gì của Đội y tế A39 sao?”

“Vẫn chưa.” Tống Vũ Kha rút tai nghe xuống, “Chắc chắn đã đi vào vùng không có sóng.”

Lục Hách Dương nhẹ cau mày: “Có tiến triển gì tức thông báo cho tôi.”

“Unknown.”

Về việc sao Lục Hách Dương lại quan tâm đến đội y tế ở chiến khu phía Tây như vậy, có thể Tống Vũ Kha đã xác định lý do, vì Hứa Tắc ở trong vương miện đó. Theo vấn đề mà Tống Vũ Kha biết được, lúc đầu Hứa Tắc sông ở bệnh viện trung tâm chiến khu, nơi vẫn được xem là tương đối an toàn. Thế nhưng khi chiến sự trở nên nghiêm trọng hơn, chính Hứa Tắc đã chủ động xin ra tiền tuyến.

Sau khi ở tiền tuyến chưa đầy một tuần, khoảng thời gian tám giờ tối hôm kia, sau một cuộc không tập(*)thì bệnh viện dã chiến đã trở thành một đống đổ nát, đội quân y A39 của Hứa Tắc cũng mất tín hiệu trên bản đồ quân sự. Sáng nay, các kênh thông tin lớn đã bắt đầu đưa tin về vụ mất tích, hầu hết đều nhắc đến chuyện bác sĩ trẻ trong đội ngũ vừa giành được huy hiệu danh dự “Bác sĩ tương lai”.

(*) không có tập tin: tập tin trên không.

Vừa bước ra khỏi phòng chỉ huy thì điện thoại reo, người được gọi là Hạ Uý. Lục Hách Dương bắt máy nhưng đầu bên kia lại truyền đến giọng nói của Trì Gia Hàn.

“Thượng tá.” Trì Gia Hàn có một cảm giác Biến loạn “bình tĩnh”, “Anh có tin tức gì về Hứa Tắc chưa?”

“Vẫn chưa.”

Trì Gia Hàn im lặng một lúc rồi nói: “Vài năm trước Hứa Tắc đã tự nguyện ký đồng ý sơ cứu của đội hành động y tế, nếu nguồn lực y tế tại chiến khu chưa đủ thì cậu ấy sẽ là buổi đầu tiên đến thư viện.”

“Trước đây tôi cảm thấy rằng cậu ấy đã ở trong trạng thái "sẽ cố gắng sống tốt nhưng nếu như sắp chết cũng không sao", nhưng bây giờ cậu đã trở lại thì có thể mọi chuyện sẽ không giống vậy.” Trì Gia Hàn nói, “Nếu cậu hiểu rõ vấn đề đến đâu rồi thì có thể báo tôi càng sớm càng tốt được không?”

“Được.” Lục Hách Dương đồng ý với cậu.

Trước khi điện thoại, Lục Hách Dương nghe thấy Hạ Uý liên tục hỏi Trì Gia Hàn: “Cái gì không giống? Tại sao lại không giống? Là sao vậy?”

Lục Hách Dương đã có lúc mở máy liên lạc lên gọi cho La Tuyến.

“Hách Dương à, có chuyện gì sao?”

“Tu lệnh, mười phút nữa tôi sẽ gửi yêu cầu xin lệnh điều động chi viện chiến khu phía Tây, hãy cẩn thận ký tên.”

“Thời gian trước vừa mới kiểm tra lại xong, đã xử lý tay nhanh như vậy rồi à?” La Tuyến "chác" một tiếng, “Tình hình chiến khu phía Tây tương đối nghiêm trọng nhưng không đến trình độ phải điều động cấp cậu tới chi viện đâu, không thích hợp lắm.”

“Đã biết rõ, tôi sẽ đi theo hình thức của mình với tư cách là nhiệm vụ phi công khai, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc bố trí tác chiến của chiến khu phía Tây.”

“Tôi nghe ra rồi, chuyến đi này nhất định không đi không được đúng không?” La Tuyến suy nghĩ một chút, nói: “Anh tự xem mà làm, trước khi đi nhớ phải sắp xếp chút việc ở cơ cứ.”

“Tôi sẽ lập tức mở cuộc họp để bàn giao, cảm ơn tư lệnh.”

“Cẩn thận, chú ý an toàn.”

Sáu giờ tối, Lục Hách Dương được cơ sở quân sự của Bộ Chỉ huy chiến khu phía Tây nhưng không phải đi một mình, Tống Vũ Kha cũng đi cùng anh.

Tống Vũ Kha rất ít khi quyết định quyết tâm hành động với Lục Hách Dương nhưng lần này cậu ta lại vô cùng lo lắng cho tình trạng cấp trên mình. Kể từ khi nhận được tin đội y tế mất liên lạc, Tống Vũ Kha đã không chỉ một lần nói với Lục Hách Dương rằng thời gian mất liên lạc dài nhất lúc Hứa Tắc đi làm nhiệm vụ chi viện trước đó từng là nửa tháng rồi cơ. Thực tế không có thể là Lục Hách Dương như không lọt vào tai.

Sau khi vào trung tâm chỉ huy, Lục Hách Dương hoàn toàn thực hiện lời hứa không ảnh hưởng đến bố trí tác chiến của chiến khu phía Tây mà chỉ đặt những câu hỏi về đội y tế A39, vị trí chính xác nơi biến mất, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ trong vòng 200km xung quanh khu vực, cuối cùng đã khoanh vùng được một số khu vực tín hiệu bị tổn hại nghiêm trọng.

Toàn bộ phòng chỉ huy đều ở trong trạng thái "chờ thượng tá phát biểu ý kiến ​​tác chiến" nhưng Lục Hách Dương đã rời đi ngay sau khi biết được tình hình. Còn Tống Vũ Kha thì sẽ chậm lại một bước.

“Này, không phải chứ Tiểu Tống, thượng tá mà đi sao?”

Tống Vũ Kha nóng lòng muốn đáp ứng Lục Hách Dương nên chỉ có thể có chính thức giải thích: “Lần này thượng tá không tham gia bố trí tác chiến.”

“Đi từ xa đến đây trong đêm để làm gì?”

“Chủ yếu là… vì đội y tế A39.”

“Cửu thượng tá đến tìm đội y tế? Đừng đùa nữa!”

Tống Vũ Kha cười khổ: “Tôi cũng hy vọng là nói đùa.”

Lúc cậu ta chạy ra khỏi tòa nhà chỉ huy thì Lục Hách Dương đã ngồi trên ghế lái của chiếc xe quân dụng, không có tài xế cũng không có binh lính đi cùng, Tống Vũ Kha hỏi: “Làm sao mà bọn họ đồng ý bạn chọn lái xe của mình như thế nào?”

Lục Hách Dương khởi động xe, trả lời: “Vì tôi nói là tôi chỉ đi ăn ở nhà ăn cách đây 100 mét thôi.”

“Chứ thực tế thì?”

“Tìm người.” Lục Hách Dương mở bản đồ, đánh dấu điểm đến là một bệnh viện ở khu vực mất sóng gần đây nhất.

Lái xe trên chiến trường là một cách kín đáo và ít thu hút sự chú ý hơn so với tay lái máy bay trực thăng, không mang theo bất kỳ binh lính nào, sau khi tìm thấy đội y tế mới thông báo cho bộ chỉ huy phái người đến tiếp theo, đó là cách tốt nhất để giảm tiêu hao nhân lực và tài nguyên của chiến khu. Mọi quyết định của Lục Hách Dương đều nhìn nhận là hợp lý và có cơ sở, nhưng khi kết hợp lại tạo ra cho Tống Vũ Kha cảm thấy vô cùng hoang đường.

Ngẫm lại thì loại chuyện hoang đường này đã có từ lâu rồi, kể từ năm tuyết khi Lục Hách Dương cố gắng kiểm tra trượt.

“Thượng tá.” Tống Vũ Kha nhắc tới lần thứ năm, “Trước đó bác sĩ Hứa nhiều nhất đã từng mất liên lạc nửa tháng, vấn đề này cũng tương tự như vậy, hiện tại đội tìm kiếm vẫn luôn lục kiểm soát, thế cho nên—”

Cuối cùng Lục Hách Dương cũng có chút phản ứng với câu nói này, nói: “Trước đây là tôi không biết.”

Có nghĩa là nếu như biết thì cũng sẽ giống như bây giờ.

Tống Vũ Kha tĩnh, mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Cậu ta đã có thể tưởng tượng được tín hiệu của Lục Hách Dương tăng dần biến mất khỏi bản đồ, La Tuyến sẽ hạn chế dù đồng ý đơn xin lần này.

Trời đã về đêm, chiếc xe chạy ra ngoài Bộ Chỉ huy chiến khu phía Tây trong bóng tối tĩnh mịch.

“Chú bác sĩ, mì là cho bà nội ăn ạ?” Cô bé chỉ cao đến cơ đùi của alpha đầu lên hỏi.

“Còn cho con một bát nhỏ nữa.” Hứa hướng người qua, tránh cho nước canh bắn lên người cô bé.

“Cám ơn chú thích!” Tiểu Hòa cầm lấy chiếc áo trắng muốt của Hứa Tắc, “Chú ơi, sao tối qua chú không ngủ?”

“Chú ý phải canh gác, nếu có nguy hiểm sẽ cảnh báo cho mọi người biết.”

Vụ không tập đêm hôm nay xảy ra khi cả đội đang trên đường ra ngoài để đón thương binh, xe y tế xuất phát chưa được vài phút thì một vài máy bay chiến đấu đã bay vút lên trời và thả súng xuống. Bọn họ vừa quay lại đã thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ bệnh viện dã chiến nên chỉ có thể chuyển hướng đi về vị trí có thể ẩn đi. Tiếng ném bom liên tục không ngừng, toàn bộ tín hiệu trong khu vực đều được phát ra, xe chạy gần nửa đêm cuối cùng đã đạt được thị trấn nhỏ này.

Hầu hết cư dân đều đã được sơ tán và để lại một thành phố yên tĩnh chưa bị tàn phá. Nhóm Hứa Tắc mang theo một vài công dân thương mại khi nhóm họ gặp trên đường đến bệnh viện trong thành phố, làm sạch một số phòng bệnh nên tạm thời thu thập những người bị thương ở đây.

Bên dưới truyền lầu đến tiếng xe ô tô, Tiểu Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù nhìn từ trên cao cũng không tìm thấy gì: “Chú ý và dì về rồi ạ?”

“Chắc chắn là vậy.” Hứa nói Tắc.

Khó có thể đoán được là sẽ mất liên lạc với bệnh viện bảo lâu nên hai ngày này các đồng nghiệp vẫn liên tục thay đổi phiên bản ngoài thu thập vật tư và kết nối lại tín hiệu.

Hứa Tắc cho mì vào hộp giữ nhiệt rồi khóa lại, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Hoà: “Có muốn buông không?”

Không biết vì sao Tiểu Hòa lại bận rộn như vậy, vừa phải lên lầu bị trượt chân nên Hứa Tắc lo lắng khi xuống lầu nó sẽ lại ngã lần nữa.

Tiểu Hòa vòng tay qua cổ Hứa Tắc rồi được thải lên bằng một tay. Hứa Tắc cầm hộp cơm, xoay người trong tiếng thông báo "Máy bay cửa cánh vù vù vù" của Tiểu Hòa và đi về phía cửa bếp, lúc ngước mắt lên đột nhiên nhìn thấy một alpha,phong cách người rất cao, vì ngược sáng nên không xác định được mặt.

Không cần thiết phải nhìn mặt thì Hứa Tắc cũng có thể vừa nhìn là nhận ra đối phương.

“Là phi công thật đấy!” Tiểu Hòa chỉ vào alpha đang mặc trang phục chiến không quân, kinh ngạc nói.

Hứa Tắc ôm Tiểu Hoà bất động tại chỗ, mãi cho đến khi Lục Hách Dương đi tới trước mặt cậu thì cậu mới chậm rãi phản ứng lại một chút, mở miệng gọi anh: “Thượng tá.”

Lục Hách Dương nhìn Hứa Tắc vài giây rồi cầm lấy hộp cơm trong tay cậu, nói: “Đi thôi.”

Trong quảng đường đi đến phòng bệnh, Tiểu Hoà nằm trên vai Hứa Tắc nhìn sườn mặt của Lục Hách Dương, cuối cùng lấy hết có thể đảm bảo anh: “Chú ơi, chú lái máy bay tới đây ạ?”

“Lái máy bay nguy hiểm lắm.” Lục Hách Dương nói: “Chú đi bộ tới đây.”

Tiểu Hòa có tin hay không thì không biết nhưng dù sao thì Hứa Tắc cũng tin, cậu lập tức hỏi: “Tại sao?”

Lục Hách Dương đi qua phía bên chiếc xe quân dụng đang đậu bên ngoài tòa nhà bệnh viện, quay đầu hỏi Hứa Tắc: “Thật sự không nhìn thấy à?”

“…”

Nội dung của Tiểu Hòa bị thương ở chân trong quá trình sơ đồ nên hiện tại chỉ có thể nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng. Hứa Tắc bà ủng hộ ngồi dậy dựa vào đầu giường, trao bát đũa cho bà, còn giúp Tiểu Hòa làm một chiếc bàn ăn nhỏ bên cạnh giường.

Trong hoàn cảnh này có thể đồng thời nhìn thấy bác sĩ và quân nhân là một việc làm người ta vô cùng tâm trí. Bà nội của Tiểu Hòa hỏi Lục Hách Dương: “Bạn đến đón chúng tôi sao?”

“Đúng vậy, mọi người sẽ được chuyển đến bệnh viện trung tâm quân khu rất nhanh đây thôi.”

Trước khi rời khỏi phòng bệnh, Hứa Tắc quay đầu lại, bà nội vẫn đang cầm bát mì không động mà chỉ cười nhìn Tiểu Hòa ăn mì. Tiểu Hòa ăn được hai mảnh thì ngồi bình tỉnh nhỏ giọng nói: “Bà nội, chú phi công nói chú ấy đi bộ tới đây nhưng con thấy xe đậu ngay trước cửa.”

“Chắc chắn là chú ấy nói đùa với con thôi.”

Cửa sổ kính cuối hành lang phủ một tầng Bụi dày, ánh mặt trời mơ hồ tham chiếu vào, Hứa Tắc mở cửa sổ ra một chút.

Sau khi chia tay Lục Hách Dương vào hôm nay, Hứa Tắc thường xuyên rơi vào nghi ngờ, nghi ngờ việc Lục Hách Dương khôi phục trí nhớ là do mình mơ thiết bị ra, nhưng may mắn thay còn có chứng cứ là bông hoa dành riêng cho cặp sách, mặc dù cuối cùng nó cũng đã có rồi.

Bây giờ lại càng tốt hơn, chỉ cần nhìn vào mắt Lục Hách Dương thì Hứa Tắc đã có thể được một giải yên tâm.

Chỉ là trong đôi mắt kia có tia máu đỏ rất rõ, Hứa Tắc nhìn ngó ngoằn ngoèo mặt của Lục Hách Dương, quan sát được dưới mắt anh có vết xước đen nhàn nhạt, còn có một ít chà ria mép trên nền. Đường như cậu bé chưa từng thấy phong cách này của Lục Hách Dương.

Toàn bộ hành lang vắng lặng không có người khác. Hứa Tắc lại gần Lục Hách Dương một chút, đưa tay ra mặt anh: “Gần đây nhiều việc lắm sao?”

“Chỉ làm một việc thôi, có điều hơi khó một chút nên không nghỉ yên được tốt.”

“Đã giải quyết được chưa?”

Lục Hách Dương ôm eo Hứa Tắc, thư thả lên vai cậu: “Ừm, giải quyết rồi.”

Thật ra cậu còn muốn hỏi có phải Lục Hách Dương được điều động đến chiến khu phía Tây chi viện hay không, tại sao không mang theo binh lính nào, làm sao biết mình ở đây… Nhưng Lục Hách Dương có vẻ thật sự mệt mỏi nên Hứa Tắc không tiếp tục đặt câu hỏi nữa.

“Trì Gia Hàn nói rằng em đã đồng ý thuận tình của nhóm hành động y tế.”

“Ừm, ký sau khi tốt nghiệp đại học.” Hứa Tắc mong rằng nhất định là vì Trì Gia Hàn lo lắng cho mình mới liên lạc với Lục Hách Dương. Cậu nói: “Lúc đó rất mê tín, cảm thấy nếu mình có thể cứu được nhiều người hơn thì bà ngoại sẽ khỏi bệnh.”

Sau đó nhạt cười một tiếng: “Mặc dù sau này bà ngoại vẫn qua đời.”

Lục Hách Dương đầu lên nhìn cậu.

Bốn năm sau ca ngợi thuật thư họa phổi, tim của Diệp Vân Hoa bắt đầu có vấn đề, dưới sự sắp xếp của Hoàng Lệ Linh, bà đã được chuyển đến Bệnh viện 195 để điều trị. Hai năm sau, Hứa Tắc mới hoàn thành một năm học thì Diệp Vân Hoa qua đời.

Vào buổi sáng ngày ra đi, tinh thần của bà tốt một cách đáng kinh ngạc, ăn rất nhiều, nói rất nhiều và vẫn chờ Hứa Tắc đến gặp bà. Sau khi nhìn thấy Hứa Tắc, Diệp Vân Hoa ngửi tay cậu vui vẻ nói: “Viện Viện sắp đón tôi, tôi sắp xếp một phòng tốt rồi.”

Hứa Tắc không thể diễn tả tâm trạng của mình lúc đó, cậu chỉ biết rằng mình nhất định nở một nụ cười rất khó coi. Cậu hỏi Diệp Vân Hoa: “Bà ngoại, con có thể ôm bà được không?”

Diệp Vân Hoa chưa trả lời thì Hứa Tắc đã nhẹ nhàng ôm bà. Bị căn bệnh giày bướm đã hơn mười năm, Diệp Vân Hoa đã gầy đi rất nhiều, ôm trong lòng chỉ còn lại một xương cột người giống như một cây cổ thụ khô thằn lằn, không còn là bà ngoại có thể cõng Hứa Tắc trên một quãng đường dài khi còn là một đứa trẻ nữa.

Bào lưng Hứa Tắc: “Đứa trẻ con, cậu bé là một trẻ con, bé quan nhà tôi lớn lên cũng phải giống cậu mới được.”

Đã bị bà ngoại lãng quên nhưng đồng thời vẫn được bà ngoại yêu thương. Hứa Tắc, nghĩ mặc dù tinh thần của bà ngoại thiếu táo nhưng vẫn luôn nhớ đến cậu, nên mới có thể chống đỡ lâu như vậy.

Đêm muộn hôm đó, Diệp Vân Hoa bình an vô sự ra đi.

Từ khi nhận được giấy báo tử cho đến khi hoàn thành tang lễ cho Diệp Vân Hoa, Hứa Tắc vẫn giữ phong cách như thường lệ, không khóc lóc xé rách gan cũng không mất ăn mất ngủ, việc học và làm việc vẫn diễn ra và không bị sai sót.

Khoảng một tuần sau đó, tầm chín giờ tối, nghĩ đến ngày hôm sau phải đến trường nên không kịp đến bệnh viện, Hứa Tắc đứng đi rửa cây trái, định rửa xong sẽ gửi đến phòng bệnh của bà ngoại để sáng mai có thể ăn ngay.

Rửa trái cây được một nửa thì một quả lê thơm từ trên bồn lăn xuống, Hứa Tắc tắt vòi nước quàng xuống nhỏ, lúc đó thì muộn nhiên nhận ra, bà ngoại đã đi rồi.

Hứa tắc tắc lê lên, một tay chống bồn rửa đứng dậy. Cậu bé vòi nước đang rửa trái cây lại, trong tiếng nước kêu róc rách, nước mắt đã không ngừng chuyển tiếp, cuối cùng nhỏ xuống cánh tay, mềm vào chiếc áo trắng và để lại những thứ nước không thể nhìn thấy.

Đêm đó Hứa Tắc nằm mơ, vẫn là cảnh tượng buổi sáng khai giảng năm lớp hai, cậu đứng một mình trước cổng trường, nhìn thấy cha mẹ và bà ngoại là nhăn mặt tay với mình, sau đó xoay người đi về phía một vùng ánh sáng rực rỡ đến tối mắt.

Nhuh khắc tỉnh dậy giấc mơ, Hứa Tắc đã hoàn toàn tin rằng sẽ có một thế giới khác. Ở thế giới đó, cô ngoại của cậu bé đã hồi phục trí nhớ và có cơ thể khỏe mạnh, gặp những đứa con gái luôn nhớ mong, không còn đau đớn cũng không còn cô đơn.

“Lúc này thiết lập lại mê tín một lần nữa.” Hứa Tắc nói, “Bà ngoại vẫn luôn ở trong phòng bệnh nên em không muốn đặt tro cốt của bà trong nhà tang lễ mà đã mua một ngôi mộ trong nghĩa trang.”

Những ý nghĩa trang có vị trí tốt ở thủ đô không dễ mua được, chuyện này cũng được Hoàng Lệ Linh giúp đỡ.

Nhưng ở thời niên thiếu với hai bàn tay trắng, nếu không phải là Lục Hách Dương vì cậu mời một bác sĩ tim mạch hàng đầu, nếu không phải là Lục Hách Dương gửi vào tài khoản bệnh viện hơn hai trăm vạn thì việc điều giá trị chưa được chứng minh có lợi như vậy. Trong sinh mệnh kéo dài thêm sáu năm đó của bà ngoại, Lục Hách Dương là một nhân vật đóng vai trò quan trọng.

Tiếng bước chân vàng lên, trước khi bóng dáng của đối phương xuất hiện ở đầu bên kia hành lang thì Hứa Tắc đã lùi về phía sau một bước, eo cậu tách ra khỏi tay của Lục Hách Dương.

Lục Hách Dương nhìn bạn một cái.

“Thượng tá!” Tống Vũ Kha chạy tới, chào Hứa Tắc: “Bác sĩ Hứa, cuối cùng cũng tìm được anh rồi.”

“Ước chừng phải mất khoảng hai tiếng.” Cậu ta báo cáo với Lục Hách Dương, lại nói: “Hay là bạn lên xe ngủ một lát đi?”

"Do not need." Lục Hách Dương nói: “Đi thêm một vòng nữa xem có cư dân nào chưa đáp sơ tán không.”

Nói xong, Lục Hách Dương đưa tay lên vuốt ve sau gáy Hứa Tắc như một lời nói đặc biệt nhưng Hứa Tắc lại cứng đờ, sự chú ý đặt lên người Tống Vũ Kha, Sợ rằng cậu ta sẽ phát hiện ra đầu mối.

“Bác sĩ Hứa.” Lục Hách Dương gọi cậu.

“Hửm?” Hứa Tắc quay lại, không biết tại sao.

Tuy nhiên Lục Hách Dương lại không nói gì nữa mà đi ra ngoài cùng Tống Vũ Kha.

Hơn mười giờ khi mặt trời vừa ló dạng, bầu trời lộ ra một màu xanh trong veo, các xe y tế và đội tìm kiếm cứu nạn lần đến nơi để chuyển những người bị thương đi.

Một thành viên chiến trường sau khi kết thúc công việc quay phim đính kèm đã hỏi Lục Hách Dương: “Thượng tá, tôi có thể chụp được một bức ảnh của bạn không? Sử dụng để sao chép lại.”

Lục Hách Dương nhìn về một hướng khác, nói: “Chờ một chút.”

Hứa Tắc Tiểu Hòa lên xe y tế, lúc quay lại tìm Lục Hách Dương thì tình cờ bắt ánh mắt của anh. Lục Hách Dương mạ tay với cậu, Hứa Tắc lập bước tới, hỏi: “Sao vậy?”

“Chụp ảnh.” Lục Hách Dương nhìn viên phóng viên, “Hai người cùng nhau có được không?”

“Dương nhiên.” Phóng viên lùi lại mấy bước tìm vị trí đẹp, nói với Hứa Tắc nhưng chưa kịp phản ứng: “Nào, nhìn ống kính.”

Trên bãi cỏ trước bệnh viện đã bị chiến tranh tàn phá, gió đang thổi, ánh nắng rất nhẹ tham chiếu lên người bọn họ, Hứa Tắc mặc một chiếc áo blouse trắng đã không nhìn ra màu sắc, Lục Hách Dương ôm vai bạn chụp lại bức ảnh chung đầu tiên của họ.

(Cre: Nghệ sĩ @尘塵dust_)

(Cre: Nghệ sĩ @抵坏)

Trở lại bệnh viện trung tâm, Hứa Tắc gọi điện cho Trì Gia Hàn báo bình an, sau đó gọi cho Hoàng Lệ Linh. Hoàng Lệ Linh ở đầu bên kia điện thoại hơn là ngắn ngắt dài, tuyên bố rằng mình sắp hết những gì cũng sẽ nguy hiểm đến thâm hụt.

Hứa Tắc xin lỗi rồi lại xin lỗi, cuối cùng đề xuất muốn quay lại thủ đô một chuyến. Hoàng Lệ Linh sảng khoái đồng ý, lắng nghe bạn nghỉ thật tốt vài ngày.

Bông hoa dành dành kia đã có mặt ở dạng không ra hình, Hứa Tắc vẫn gói lại và bỏ vào cặp sách vì không muốn bỏ nó ở đây lẻ loi một mình, sau đó cậu và Lục Hách Dương cùng bay về thủ đô trên một Chiếc máy bay quân sự.

Cả đoạn đường Tống Vũ Kha đều khổ não, lo lắng Lục Hách Dương sẽ được tư lệnh La chỉ trích nặng nề, lại lo lắng báo cáo hành động lần này của mình phải viết ra sao. Dù thế nào cũng không thể viết là “dưới vấn đề không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, tôi đã lái xe cả đêm cùng tá đi tìm đội y tế”, chuyện này cực kỳ vô lý.

Bất cứ lúc nào cậu ta buồn bã đến không biết thế nào mới tốt, vừa quay đầu lại đều có thể nhìn thấy Lục Hách Dương và Hứa Tắc đang dựa vào nhau yên ổn ngủ bù, hoặc là nhỏ giọng nói chuyện, hoặc là cùng read a report.

Điều này làm cho Tống Vũ đau khổ không hơn.

Trở lại thủ đô đã chiều tối, Hứa Tắc ngồi trong xe, lúc đi ngang qua bệnh viện 195, cậu tưởng rằng Lục Hách Dương sẽ để mình xuống xe nhưng không phải vậy. Lúc đi ngang qua tòa chung cư của Bệnh viện Quân y, cậu tưởng rằng Lục Hách Dương sẽ để mình xuống xe, nhưng lại không phải. Lúc đi ngang qua khu phố cũ, cậu tưởng rằng Lục Hách Dương sẽ để mình xuống xe nhưng vẫn chưa.

Cuối cùng Hứa Tắc Trực tiếp được tặng căn cứ không quân, còn được trao cho cả hai người hành động vào phòng của Lục Hách Dương.

“Tắm rửa rồi ngủ đi, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới.” Lục Hách Dương nói: “Ngủ trên giường, đừng ngủ sofa.”

“Tại sao?” Hứa Tắc quy định ngủ trên sofa nhưng đã bị Lục Hách Dương ngăn cản trước một bước, cậu không hiểu lắm.

Câu trả lời của Lục Hách Dương tương tự như không trả lời, nói: “ Bởi vì giường là dùng ngủ.”

Sau đó Lục Hách Dương rời khỏi phòng trong tiếng thông báo liên tục từ máy liên lạc, Hứa Tắc im lặng một lúc, những công việc nên làm cậu vẫn chưa làm dù chỉ một công việc mà lại mở điện thoại lên, nhìn bức ảnh chụp chung của mình và Lục Hách Dương. Lúc đang trên đường chuyển, cậu bé đã kín đáo nói nhà báo gửi cho mình.

Sau khi xử lý xong đống tài liệu chất đầy trong hai ngày qua, nghĩ đến chuyện sau đó còn có một cuộc họp nên không thích hợp để mặc trang phục chiến phủ bụi bụi sau khi bôn ba, Lục Hách Dương tiếp đến phòng nghỉ trong văn phòng, vào phòng tắm rửa sạch đầu rồi thay trang huấn luyện viên.

Cuộc thi kết thúc lúc chín giờ tối tối, Tống Vũ Kha nhắc nhở Lục Hách Dương hôm nay vẫn còn một lịch trình cuối cùng: “Mười giờ bắt đầu, xuất phát đi giám sát huấn luyện viên.”

Lục Hách Dương đóng mộc bút lại: “Bọn họ không thể tự đi sao?”

“Nhưng… lần trước bạn nói sẽ hướng dẫn đội huấn luyện, bởi vì đã quá lâu không lái máy bay chiến đấu nên vừa đúng lúc có thể khôi phục cảm giác giác tay, bạn còn đặc biệt dây chuyền tôi phải nhớ nhắc nhở bạn.”

“Lần sau đi.” Vẻ mặt của Lục Hách Dương thảnh thơi, “Mấy ngày này tôi không nghỉ yên tốt nên trạng thái không được phép.”

“Ò, đã được xác định, lần sau là ngày mai, ngày tôi lại nhắc nhở.”

Ngồi ô để trở lại ký túc xá, ở một khoảng cách cách xa mét mét, Lục Hách Dương nhìn thấy một người bóng chuyền đang được mong đợi bên bức tường của tòa nhà chung cư. Anh tắt máy liên lạc, dựa vào cơ chế nhìn từ xa.

Hứa Tắc chỉ mặc một chiếc áo len cũ nhạt, mái tóc bù xù làm ngủ. Cách đây không lâu, nhân viên vệ sinh có đến quét lên nên cậu đã đi theo xuống lầu, sau khi xuống lầu mới phát hiện ra mình câu lạc bộ quẻ biết bao nhiêu so với những người đều mặc đồng phục không quân ở xung quanh.

Nhưng không còn cách nào khác, lúc lên xuống thang phải máy quét mặt, cậu không biết nên tìm ai để quét mặt nữa.

Một chiếc ô tô tô đậu cách đó hai mét, Hứa Tắc nhích lại gần bức tường một chút để giảm bớt một chút cảm giác tồn tại của mình.

Lục Hách Dương xuống xe, hỏi cậu: “Đang chơi trốn tìm à?”

“…” Hứa tắc xấu hổ nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, “Thượng tá.”

“Sao lại xuống đây rồi?”

“Nên phiền phức ở trong phòng, có đúng—”

“Không có gì sai cả, đừng tự động kiểm tra.” Lục Hách Dương ấn thang máy, cắt ngang cậu, “Chỉ là hỏi xem xuống lầu có việc gì thôi.”

“Không có việc gì cả.” Hứa Tắc dừng lại một lát nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Đợi anh.”

Thang máy đã được lau sạch sẽ, Hứa Tắc nhìn thấy mái tóc không ra gì của mình trong kính gương, hơn nữa, lúc này cậu mới nhận ra chiếc áo len cũ mình đang mặc đã được rửa đến khối lượng như vậy, chuyển một Một chút đã có thể nhìn thấy hai điểm keo lên trên súng, có vẻ như không cần dùng một phông chữ áo nào.

Hứa Tắc hướng người, muốn xác định xem Lục Hách Dương có nhìn ra không, ánh mắt cô vừa nhẹ nhàng chuyển thì đúng lúc bắt ánh mắt của Lục Hách Dương trong gương, phản xạg phảng như Lục Hách Dương đang đối diện thẳng vào cậu.

Ding—— Tiếng cửa thang máy mở ra đã yêu Hứa Tắc, trước khi ra khỏi thang máy, cậu nghe thấy Lục Hách Dương hỏi: “Em vẫn ngủ sofa đúng không?”

“Làm gì có.” Hứa Tắc không tự trả lời.

Cửa mở ra, Hứa Tắc đi vào, Lục Hách Dương đóng cửa lại.

Lõi khóa phát ra tiếng kêu lách cách, Hứa Tắc định đi theo đuổi vị trí công tắc mà mình không quen thuộc nhưng lại không được, bởi vì tay vừa đưa ra một nửa đã bị bắt.

Sống mũi nhẹ đi, mắt kính thiết bị Lục Hách Dương cầm ra, bàn tay cầm kính mờ lên sau eo Hứa Tắc và dẫn cậu đi về phía trước.

Trước nụ hôn của Lục Hách Dương rơi xuống, Hứa Tắc đã ngang về phía anh theo bản năng.