Trần Linh và Âu Vương đang ngồi trong phòng khám của bác sĩ Nguyễn. Họ vừa nhận được kết quả xét nghiệm ADN mà họ không thể tin nổi. Họ là chị em ruột. Họ có cùng một người cha, đó là ông Trần Văn Hùng. Họ là kết quả của một cuộc tình vụng trộm giữa ông và một người phụ nữ khác. Ông đã giấu kín sự thật này suốt bao năm nay.
Họ cảm thấy như bị đánh sấp mặt. Họ không biết phải nói gì, phải làm gì. Họ chỉ biết nhìn vào mắt nhau với vẻ hoảng hốt và đau đớn.
Bác sĩ Nguyễn nhìn vào hồ sơ của họ và nói với họ:
Tôi rất xin lỗi vì đã mang đến cho các bạn một tin tức như thế này. Tôi hiểu rằng đây là một cú sốc lớn đối với các bạn. Tôi cũng biết rằng các bạn đang yêu nhau và có ý định kết hôn. Nhưng tôi phải nói rằng các bạn không thể làm như thế được. Các bạn là anh chị em ruột, các bạn không thể có quan hệ tình dục hay sinh con được. Đó là điều bất hợp pháp và bất thiên.
Trần Linh và Âu Vương không muốn tin vào lời nói của bác sĩ. Họ nghĩ rằng có thể có sai sót trong quá trình xét nghiệm. Họ nghĩ rằng có thể có ai đó muốn hãm hại họ. Họ nghĩ rằng có thể có cách nào đó để chứng minh rằng họ không phải là anh chị em ruột.
Họ cùng nhau nói với bác sĩ:
Bác sĩ ơi, xin hãy kiểm tra lại kết quả xét nghiệm cho chúng tôi. Có thể có lỗi trong quá trình lấy mẫu hay phân tích dữ liệu. Có thể có ai đó muốn gây khó dễ cho chúng tôi. Có thể có yếu tố nào đó ảnh hưởng đến kết quả xét nghiệm.
Bác sĩ Nguyễn lắc đầu và nói với họ:
Tôi hiểu cảm xúc của các bạn, nhưng tôi không thể làm gì khác được. Kết quả xét nghiệm là hoàn toàn chính xác và không có sai sót nào. Tôi đã lấy mẫu máu của các bạn và của ông Trần Văn Hùng để so sánh. Tôi đã dùng phương pháp PCR để nhân bản và phân tích ADN của các bạn. Tôi đã dùng máy tính để tính toán tỷ lệ khớp ADN của các bạn. Tất cả đều cho thấy rằng các bạn là anh chị em ruột với xác suất cao nhất.
Trần Linh và Âu Vương cảm thấy như bị đổ một gáo nước lạnh vào người. Họ không còn hy vọng gì nữa. Họ biết rằng họ không thể chối bỏ hay thoát khỏi sự thật này.
Họ cùng nhau ôm nhau và khóc:
Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Chúng ta phải chia tay sao?
Chúng ta phải quên đi tình yêu của nhau sao?
Họ cùng nhau run rẩy và rung động:
Chúng ta không muốn chia tay.
Chúng ta không muốn quên đi tình yêu của nhau.
Chúng ta không muốn sống mà thiếu nhau.
Sau khi biết được sự thật, Trần Linh và Âu Vương đã quyết định chia tay nhau. Họ biết rằng họ không thể yêu nhau nữa. Họ biết rằng họ không thể sống bên nhau nữa. Họ biết rằng họ phải tôn trọng luật lệ và đạo đức.
Họ cùng nhau ra sân bay. Họ cùng nhau ôm nhau lần cuối. Họ cùng nhau nói lời tạm biệt.
Trần Linh nói với Âu Vương:
Chị yêu em. Chị sẽ luôn yêu em. Chị sẽ không bao giờ quên.
Âu Vương nói với Trần Linh: .
Em yêu chị. Em sẽ luôn yêu chị. Em sẽ cố gắng quên chị
Âu Vương lên máy bay. Âu Vương đi nước ngoài du học. Âu Vương theo đuổi ước mơ trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Âu Vương muốn quên đi Trần Linh. Âu Vương muốn quên đi tình yêu của mình.
Trong khi đó, ba Trần Linh vẫn chưa về nhà và biết được tình hình của con gái mình. Ông vẫn ở công ty và làm việc quá sức. Ông không muốn đối diện với sự thật khủng khiếp mà ông đã gây ra cho con gái mình. Ông không muốn nhìn thấy con gái mình khổ sở và đau khổ. Ông không muốn nghe thấy con gái mình khóc lóc và van xin.
Ông chọnim lặng.
Sau khi điều trị xong, Trần Linh cũng không về nhà mà đi du lịch khắp nơi. Cô muốn tìm kiếm niềm vui và ý nghĩa cho cuộc sống của mình. Cô muốn phát triển tài năng và đam mê của mình. Cô muốn trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng.
Cô cũng muốn quên đi Âu Vương. Cô cũng muốn quên đi tình yêu của cô.
Cô chọn câm lặng.
5 năm sau, Trần Linh đã trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới nghệ thuật. Cô đã có nhiều tác phẩm được trưng bày và được khen ngợi khắp thế giới. Cô đã có một cuộc sống giàu có và sang trọng.
Nhưng cô vẫn chưa quên được Âu Vương. Cô vẫn chưa quên được tình yêu của cô.
Cô vẫn còn câm lặng.
Một ngày, cô có một chuyến về Việt Nam để tham gia một hội nghị của công ty mà cô làm việc. Cô có dịp ghé thăm bảo tàng mỹ thuật quốc gia, nơi cô và Âu Vương đã từng gặp nhau lần đầu tiên.
Cô không ngờ rằng, ở đó, cô lại gặp lại Âu Vương.
Âu Vương cũng đã trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới nghệ thuật. Cô cũng đã có nhiều tác phẩm được trưng bày và được khen ngợi khắp thế giới. Cô cũng đã có một cuộc sống giàu có và sang trọng.
Nhưng cô vẫn chưa quên được Trần Linh. Cô vẫn chưa quên được tình yêu của mình.
Cô vẫn còn câm lặng.
Hai người nhìn nhau trong im lặng.
Hai người cảm nhận được những rung động trong tim.