Lời Nguyền Của Anh Trai

Chương 3: Ảo ảnh



Từ hồi bé cho đến bây giờ, chưa lần nào tôi được tiếp xúc với bất kì một hiện tượng tâm linh nào. Nếu tôi cho một cái gì đó là phi lý thì lập tức bố tôi sẽ chẹp miệng mà phán ngay:

- Vớ vẩn!

Nhưng quả thực với giấc mơ mà tôi đã từng mơ cùng với sự trùng hợp từ việc một cuốn sách bị rơi khỏi kệ tới hai lần ngay trước mặt khiến tôi phải đặt một dấu chấm hỏi cực lớn: Liệu đây chỉ đơn thuần là trùng hợp hay ông trời như đang báo trước cho tôi biết điều gì?

Nếu câu chuyện này hoàn toàn không liên quan tới tôi mà là một người khác thì đó là ai? Tôi chợt nghĩ đến Phương Di vì ngôi nhà trong giấc mơ của tôi hệt như ngôi nhà của nó. Đó là một ngôi nhà với lối kiến trúc và nội thất cổ điển kiểu phương Tây, cụ thể hơn là châu Âu với lò sưởi, sàn nhà bằng gỗ, ban công lớn phía trên và các đồ trang trí mang nét huyền bí, tinh xảo.

Tôi đem thắc mắc của mình hỏi thầy Phúc trước tiên. Vì thầy cũng là người trong ngôi nhà này nên chắc sẽ biết. Mà có điều khi tôi nhắc tới dòng chữ "Hurt me", thầy lặng người một lúc rồi mới nói:

"Những con số và dòng chữ trong cuộc đời này đều sinh ra là có mục đích cả. Như khi ta nhìn vào giá trị của nó, có những số vô giá trị như số 0 cũng mang mục đích của nó là mô tả về cái" không có gì ", và khi mở rộng tập số tới vô hạn thì nó là trung gian của tất cả các số. Điều đó có nghĩa rằng không nên coi thường sự tồn tại của bất cứ thứ gì.."

Tôi ngẩn người sau câu nói mang đầy triết tính và hàm ý của thầy. Một đứa đam mê hội họa và lười đọc sách như tôi chắc chẳng bao giờ có thể hiểu được từng khung bậc ý nghĩa của những điều mà người từng trải đời truyền lại. Vậy nên tôi không biết cụ thể thầy đã chứng kiến điều đó hay chưa, và nếu đã chứng kiến thì thầy nói vậy là có ý gì?

Hệt như ông ngoại mình, khi được hỏi về dòng chữ và vụ ngập nhà, Phương Di cũng không bày tỏ cảm xúc gì rõ ràng cả. Nó chỉ nhìn tôi bằng con mắt bí ẩn và nói:

- Mơ thì chỉ là mơ thôi!

Tôi không tin chuyện giấc mơ mà mình gặp chỉ là phù phiếm. Tôi rất muốn biết tất cả những bí mật trong căn nhà của Phương Di cũng như tại sao lại có sự tích về vụ ngập kia. Vậy nên tôi đã đến nhà Phương Di để tìm hiểu tất cả trong lúc cả nó và thầy Phúc đều không có nhà.

Đó lại là một hôm mưa tầm tã. Tôi đứng đợi cho thầy Phúc ra khỏi nhà để mua vài bao thuốc lá hay thứ gì đó rồi mới cầm ô đi vào. Di "bà nội" nhìn thấy tôi, nó ngạc nhiên:

- Hôm nay cậu có lịch học à?

- À.. ờ.. tao đến học!

Tôi nói dối Di để nó không nghi ngờ gì về cuộc "thăm dò" này của tôi. Thậm chí tôi còn tiếp tục nói dối nó:

- Thầy bảo mày đến xưởng vẽ thầy gặp có việc.

Con bé tin tôi sái cổ. Nó không mảy may nghi ngờ gì về lời nói của tôi dù thời tiết bên ngoài đang có mưa. Nó đội cái mũ nồi mà ngày ngày vẫn đội đi, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Nó nhờ tôi trông nhà hộ nó.

Lúc này, tính tò mò của tôi mới trỗi dậy. Đúng như kế hoạch, tôi đi vào căn bếp của nhà Di xem thử. Trên mặt bếp vẫn còn vương lại chút vụn bánh mì trông còn mới như vừa cắt hồi sáng. Cạnh đống vụn bánh là một chai rượu vang mà ai đó quên cất vào tủ trạn, mùi rượu vẫn còn nồng át hết mùi mưa ngoài kia.

Quay sang chiếc bàn ăn kê giữa nhà, tôi giật mình khi thấy thầy Phúc đã ngồi ở đó tự bao giờ. Thầy đang nhâm nhi ổ bánh mì, tay phải cầm ly rượu vang. Mặt thầy hơi cúi xuống như muốn che giấu thứ cảm xúc ảo thực mà tôi không biết phải diễn tả làm sao nữa.

Vài phút trước rõ ràng tôi thấy thầy đang cầm ô đi đâu đó, vậy mà thật kì lạ là bây giờ thầy đã xuất hiện ở đây, lại còn cầm sẵn ổ bánh mì và ly rượu như có một sự sắp đặt. Nhưng tôi bắt mình không được phép nghi ngờ mà chỉ cho rằng thầy đã đi ra sau khu vườn và quay trở lại đây ngồi, chỉ vậy thôi!

Tôi mạnh bạo tiến gần tới thầy Phúc. Thấy tôi, thầy chỉ tôi ngồi xuống và rót cho tôi một ly rượu vang. Rượu rót gần đầy ly khiến tôi hơi khó chịu. Tôi giơ tay ngăn lại:

- Em không uống được đâu thầy ơi!

Thầy nhìn tôi tỏ vẻ bực:

- Cậu đã 20 tuổi rồi đấy!

Đó là ly rượu miễn cưỡng nhất trong cuộc đời tôi. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ dám động vào bia rượu, kể cả là rượu vang. Đi chơi với bạn bè thì tôi toàn gọi ca cao hoặc trà, hoặc nước hoa quả. Ngay tới nước có ga tôi cũng không dám uống. Nhưng vì nể thầy mà tôi đành tu hết ly rượu. Tôi không biết cách người ta uống nó như nào.

Thầy Phúc bắt đầu gợi chuyện cho tôi:

- Tôi đã nghe các thầy trong khoa kể về tài vẽ của em rồi. Nghe nói em có thể vẽ bằng rượu vang hả?

Tôi không muốn từ chối, cũng không biết phải nói như nào cho xong chuyện cả. Tôi biết thầy đang gợi ý cho tôi thể hiện nó vì sẵn tiện có rượu vang ở trên bàn. Vậy nên tôi bắt đầu lấy lý do:

- Dạ.. nhưng mà vẽ như vậy.. tốn.. rượu vang lắm ạ!

- Không thành vấn đề!

- Nhưng.. em không mang theo giấy!

- Tôi có giấy vẽ cho em!

Đến nước này thì tôi đã bó tay. Tôi cúi xuống như không muốn làm theo lời thầy yêu cầu.

- Nếu em làm, tôi sẽ thưởng cho em thêm 1 điểm quá trình!

Một điểm hay kể cả nửa điểm quá trình môn đại số tuyến tính đối với tôi lúc này cũng đều quan trọng cả. Tôi đã lận đận suốt năm lần vì nó. Nếu có thêm một điểm nữa trong lần này, nhất định điểm thi của tôi dù thấp cách mấy cũng sẽ được kéo lên cho qua môn. Vậy nên tôi không ngần ngại ngay mà bắt tay vào vẽ cho thầy, quên luôn việc khám phá ngôi nhà ở trước mắt.

Tôi ngồi tỉ mẩn vẽ từng chi tiết trên khuôn mặt của thầy Phúc bằng chiếc cọ vẽ và ít rượu vang còn lại ở trong ly. Đã lâu lắm rồi tôi mới thử sức với rượu vang, vậy nên tay hơi run một chút nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh. Thầy ngồi gần chiếc tủ bếp, khuôn mặt hơi nghiêng về phía cửa, cơ mặt giãn ra hết cỡ để tôi có thể phác họa một cách rõ nét nhất.

Bỗng tôi vừa quan sát rồi cúi xuống vẽ thì đột nhiên bức tranh trên giấy đã không còn hiện lên khuôn mặt thầy nữa mà thay vào đó là dòng chữ "Hurt me" màu đỏ bằng đúng thứ rượu vang vừa rồi. Tôi giật mình nhìn lên chỗ thầy ngồi. Dòng chữ đó xuất hiện ngay ở trên tủ bếp như có thứ ma lực nào điều khiển, chẳng khác nào dòng chữ trong giấc mơ của tôi!

Tôi ngã khỏi ghế, suýt nữa làm đổ ly rượu vang trên bàn. Cú ngã của tôi làm thầy cũng bất ngờ theo. Thầy rời khỏi ghế và đi tới chỗ tôi, nhìn tôi mà hỏi:

- Em bị làm sao vậy?

Lúc này, tôi mới nhìn lại tờ giấy vừa bị rơi xuống đất, đồng thời tia mắt lên chỗ tủ bếp vừa rồi. Dòng chữ "Hurt me" ở cả hai nơi đã biến mất và thay vào đó là khuôn mặt của thầy Phúc trong bức tranh bằng rượu vang của tôi. Tôi đứng dậy và đáp lại thầy:

- Dạ không có gì ạ!

Kể từ hôm đó, ngày nào tới nhà Di, tôi cũng gặp ảo ảnh ít nhất hai tới ba lần. Có hôm nhà bị cúp điện, tôi còn nhìn thấy một bóng người ngồi vắt vẻo trên cửa sổ nhưng không thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Đến khi tôi lại gần thì bóng người đó biến mất, kéo theo hàng trăm câu hỏi trong đầu tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ma. Tuy nó không làm hại gì đến tôi nhưng mang cho tôi một nỗi ám ảnh chẳng khác nào giấc mơ quỷ quái đợt nào. Tôi ám ảnh tới nỗi từng lên tiếng xin thầy cho đến thư viện học, nhưng thầy nhất quyết không đồng ý. Vậy là tôi đành chịu đựng số phận học thêm trong một căn nhà ma quái!

- Nè Di! Nhà mày có ma đó! Tìm cách bắt chúng lại đi!

- Cậu bị hâm hả? Cậu bảo nhà ai có ma cơ chứ?

- Tao bảo nhà mày đó! Nhà mày có ma!

Từ ngày bị ám ảnh bởi dòng chữ "Hurt me" xuất hiện bất cứ nơi nào trong nhà Di, tôi đã không còn nghi ngờ gì trực giác của mình nữa. Sách vở, giấc mơ, rồi cả ảo ảnh đã mách bảo với tôi rằng chắc chắn trong nhà nó đã từng xảy ra một vụ chết người nào đó mà linh hồn của người chết vẫn còn đeo bám khắp cả ngôi nhà. Tôi không dám nói điều này cho thầy Phúc biết vì sợ thầy sẽ la mắng tôi, nhưng riêng Phương Di là bạn của tôi nên tôi phải nói cho nó biết. Nếu không nói ra điều đó, cả tôi với nó đều không được yên ổn!

- Cậu xem nhiều phim kinh dị quá rồi! Bớt suy diễn lại đi!

- Gì chứ? Tao chưa từng xem phim kinh dị bao giờ, nhưng nhà mày mới là cái trường quay phim kinh dị ấy!

Hồi tôi nói câu đó với Di, bỗng cánh cửa chớp nhà nó tự động đập lên một tiếng khiến cả tôi và nó giật mình. Tôi tròn mắt đứng bất động nhìn cánh cửa, còn Di thì đi đóng nó lại. Cài then cửa chắc chắn rồi, nó quay ra nói với tôi:

- Mùa này mưa nhiều nên gió đập "ác" quá! Chắc tớ phải bảo ông ngoại kiếm cái gì chèn cửa lại mới được!

Tôi không biết phải nói cái gì thêm cả. Nếu tôi nói ra hết những gì mình đã chứng kiến cho Di nghe thì nó sẽ nghĩ tôi là một đứa nhu nhược, một đứa con trai mà nhát gan hơn cả con gái. Vậy nên tôi chỉ giữ điều đó trong lòng cho tới khi tìm được bằng chứng đầy đủ!