Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng

Chương 27: Nỗi phiền muộn.



Những dòng suy nghĩ miên man đưa bà vào giấc ngủ, nhưng đêm đó bà không hề có giấc ngủ ngon như mọi khi. Bà thấy cánh đồng lúa xanh biếc của vùng quê, hai vợ chồng bà đang dắt nhau đi dạo, tay bà đang xoa nhẹ chiếc bụng bầu đã rất lùm xùm rồi.- Hoa này, nếu sinh con gái mình sẽ đặt tên con là Tiểu Ngọc nha, còn con trai thì là Gia Bảo.

- Tên hay quá, con Gái thì là viên Ngọc nhỏ, còn con trai là bảo bối.

- Gái hay trai đều được, chúng ta đã mong chờ rất lâu mới có đứa con này.

- Đúng vậy, chỉ cần con khoẻ mạnh là được rồi.

- Úi, con đạp em, em đau quá.

- Hoa, em có sao không?

- Có lẽ em sắp sinh, á, á, đau.

Bà Hoa giật mình tỉnh dạy trong cơn mê man, ông Long bên cạnh cũng giật mình theo.

- Em sao vậy?

- Em... Không sao, chỉ là giấc mơ thôi.

- Không sao là tốt rồi, có anh ở đây. Ngủ ngon nào.
Bà Hoa nằm trong vòng tay của ông Long nhưng chẳng thể nào ngủ được. Dù rất muốn nói về nỗi trăn trở trong lòng nhưng bà lại sợ nhiều thứ nên không dám nói ra. Bà mong cho thật nhanh đến sáng để có thể điều tra một chút chuyện.

Ngồi trước đống hồ sơ mà buổi sáng bà nhờ năm trăm anh em của bà tìm về, bà bắt đầu tìm hiểu về mẹ con Thương. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng bà vẫn không khỏi bất ngờ. Cùng một địa điểm cùng một thời gian, hai đứa trẻ đã chào đời.

Bà lái xe về thẳng nhà dì Phương, căn nhà của hai dì cháu ở không được rộng rãi nhưng khá gọn gàng, sáng chiều dì đẩy xe ra đầu hẻm bán hủ tiếu, giờ này dì cũng nghỉ ngơi sau khi bán xong buổi sáng, người làm giúp dì dọn dẹp ly chén.

Phương khá bất ngờ trước sự xuất hiện của bà Hoa, bà Hoa cũng biết tự nhiên mình tới nhà người ta như vậy sẽ là không hay nhưng bà không thể giữ nổi bình tĩnh.
- Có thể cho chị vô nhà nói chuyện một chút được không?

- Dạ, chị vô nhà chơi ạ.

Chị Phương lấy nước mời bà Hoa uống, sau đó ngồi xuống đối diện bà Hoa. Bà Hoa cầm ly nước uống rồi nói.

- Chị biết là tự dưng tới đây sẽ làm em hoang mang, nhưng thật sự chị không biết phải làm sao mới tìm đến em.

- Có chuyện gì vậy chị?

- Nghe chị kể một câu chuyện nha.

- Dạ.

Bà Hoa bắt đầu kể câu chuyện của chín năm về trước, khi bà mang thai đứa con đầu lòng sau gần trục năm chờ đợi mới được ông trời ban cho. Cách ngày dự sinh khoảng một tháng, bà có về quê thăm bố mẹ, khi đang cùng chồng đi dạo trên cánh đồng, cùng nhau nghĩ tên cho con, thì bà bỗng đau bụng. Trong lúc cấp bách chồng bà đưa bà đến trạm y tế xã gần đó để sinh con. Lúc đó cũng có một người ở đó sinh cùng với bà, hai đứa trẻ đều là con gái.
Sau đó thì hai đứa trẻ được giao cho hai người mẹ, bà lúc đó cũng chỉ mải vui mừng bên chồng con nên chả nhớ gì đến ngày hôm đó. Nhưng chín năm sau, số phận đã trêu ngươi bà.

Bà ngưng câu chuyện lại một chút, chị Phương sốt ruột hỏi.

- Rồi sao nữa ạ?

- Em còn nhớ ngày Thương với Ngọc xảy ra chuyện không? Máu của em khớp với Ngọc, của chị khớp với Thương, chị đã cố suy nghĩ đó là sự trùng hợp, nhưng sau đó, chị nhận ra Thương có cái bớt giống của chị.

Bà Hoa nói rồi mở chiếc cúc áo ra, vết bớt trên ngực lộ ra, cùng một vị trí và hình dạng giống của Thương. Phương có hơi ngại một chút nhưng đấy không phải vấn đề cô quan tâm lúc này, cái đang cuốn cô vào là câu chuyện bà Hoa đang kể.

- Ý chị là ...

- Chị đã thu thập hồ sơ, Thương chính là đứa trẻ sinh ra ngày hôm ấy, có lẽ, là bị trao nhầm con... Chị cũng mong nó chỉ là trùng hợp, nhưng chị vẫn muốn làm xét nghiệm, không thì chị sẽ trăn trở đến chết.
Phương nghe những gì bà Hoa kể thì cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng bản thân cô lúc này có nỗi phiền muộn không khác gì bà cả, hai người đồng ý xét nghiệm ADN.