Lời Nguyền Oan

Chương 37: Hiểm nguy



Sau một hồi lâu chờ đợi thì cánh cửa gỗ đen bóng cũ kĩ kia đã từ từ hé mở lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông quái dị. Đó chính là Lão Bạc, chủ nhân của phiên chợ âm dương, với đôi bàn tay run rẩy gầy gò. Trên người lão mặc bộ đồ cũ kĩ chẳng chịt những vết khâu vá trông chắc khác gì một mớ bùi nhúi khổng lồ mà người ta dùng để nhóm lửa cả. Khuôn mặt lão thì nhem nhuốc hốc hác, hai con mắt thì trợn tròn lồi hẳn lên khiến cho Sương Nguyệt có chút sợ hãi mà nhất thời không thể nói được gì cả

Mấy người là ai thế? Tìm ta có chuyện gì? - Ông lão thều thào cất giọng hỏiChúng tôi đến đây là muốn xin giao dịch một số chuyện với ông - Ngũ Ca lên tiếngNghe thấy câu nói ấy, gương mặt ông lão đột nhiên trở nên hốt hoảng vẻ gấp gáp. Liếc con mắt ngó trước ngó sau đảo qua một vòng sân như đang tìm kiếm gì đấy, ông lão mới nhẹ nhàng mở cửa trịnh trọng mới cả nhóm vào:

- Giao dịch thì ta từ từ hăng bàn luận. Xin mời các vị vào trong làm chén trà chén rượu cho ấm bụng.

Lời nói vừa dứt, mọi người ai nấy đều nhanh chân bước vào như để tìm kiếm hơi ấm giữa rừng đêm âm u mịt mù sương khói. Vừa đặt chân vào đến bên trong, một mùi ẩm ướt cùng với mùi bụi bặm xông lên khiến ai nấy nhất thời đều ho sặc sụa. Nhìn kĩ lại thì mới thấy xung quanh căn nhà treo đầy những bùa chú chi chít cùng với một vài bộ phận như sừng, đầu, xương...của động vật khiến nơi đây trở nên quỷ dị một các lạ thường. Giữa nhà thì đặt một chiếc chõng tre cũ kĩ với một vài cuốn sách cũ kĩ lộn xộn chồng thành đống bên trên. Lão Bạc nở một nụ cười thật tươi rồi lọ mọ tới chỗ góc nhà phía dưới chân bàn thờ mà lấy ra một chiếc hũ đất nung nho nhỏ được bịt kín bằng tấm vải trắng. Với tay sâu hơn vào dưới gầm kệ lão còn mò mắm lấy thêm được hai chiếc bát mẻ tàn tạ không khác gì bộ đồ của lão. Đặt những thứ đấy lên trên chõng, Lão Bạc vừa run run cẩn thận bày biện mọi thứ vừa lắp bắp nói:

Hà hà thứ lỗi nhé, nhà tôi chỉ có mỗi mấy thứ này thôi, mọi người chịu khó dùng tạmRồi lão dùng hết sức tháo tấm vải trắng bọc nơi hũ rượu ra, nâng lên phía trước mặt rồi hít hà một hơi thật sâu.Rượu vừa được rót ra bát, mặt mọi người ai nấy đều cứng đờ tái méc. Không giống như những loại rượu bình thường khác đều mang màu trắng đùng đục hoặc màu vàng ươm từ những loại thảo dược quý, thì thứ đồ uống này của lão lại là một thứ nước đen sì như mực tàu pha chút sắc đỏ tươi như máu. Hơn thế nữa nếu nhìn kĩ vào trong bát ta còn có thể thấy một vài miếng móng tay người nổi lềnh phềnh ở trên bề mặt. Mọi người không ai bảo ai đều đồng loạt im lặng như tờ trước thứ đồ uống ghê rợn ấy

- Sao đấy ở đây không ai uống được rượu à. Thế thì tiếc quá, loại rượu này vô cùng quý hiếm đấy. Ta phải sưu tập đủ bảy bảy bốn chín xương bàn tay và nhiều loại thảo dược khác thì mới ủ được đấy.

Càng nói Lão Bạc càng cười ra vẻ hả hê tự hào lắm về cái thứ đồ uống quái quỷ mà lão cho là của hiếm. Giọng cười giòn tan ấy của hắn kết hợp với khung cảnh kì dị trong ngôi nhà khiến cho ai nấy đều rùng mình cảm giác như có luồng tử khí chết chóc đang bủa vây. Thấy không có ai dám đụng vào bát rượu, lão ta bèn cầm lấy một bát, uống ực một hơi rồi còn hà lên một tiếng đầy sáng khoái. Ngũ Ca thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đã mất kiên nhẫn mà hét lên:



- Chúng tôi không đến đây để uống rượu mà là để giao dịch

Nghe câu nói ấy, Lão Bạc thu lại nụ cười hạ bát rượu đang uống giở xuống chõng mà chằm chằm nhìn về phía

Ngũ Ca. Ánh mắt của lão không còn thấy sự niềm nở thân thiện nữa mà lại giống như lúc mới vào khiến người ta có cảm giác ghê rợn lạnh lẽo

Ồ vậy chẳng hay cậu muốn giao dịch gì - Lão ta nghiêng đầu hỏi.Chúng tôi muốn tiến vào âm giới ngay ngày hôm nay.....Câu trả lời của Ngũ Ca khiến cho Lão Bạc có chút kinh ngạc. Lão lại nâng bát lên nhấp lấy một hụm rượu rồi mới chẩm chẩm nói:

- Mấy người muốn tiến vào âm giới thực sự là vì quỷ tân nương đang đứng ở kia đúng không - Vừa nói Lão Bạc vừa chỉ tay về phía ma nữ đang đứng cạnh Sương Nguyệt. Nhưng các ngươi có biết rằng cửa của Quỷ môn quan chỉ mở vào đúng ngày 2/7 âm lịch tức là vào tháng cô hồn hay không? Vả lại các ngươi là người sống nếu xuống dưới đấy không may đụng phải tay sai của địa phủ như Ngưu Mã Diện ( đầu trâu mặt ngựa ) hay Hắc Bạch Vô Thường thì phải làm sao? Đến lúc đấy không chỉ các ngươi bị bắt mà ta cũng sẽ bị phạt bởi đã giúp các ngươi làm ra điều đại kị.

Lời giải thích ấy của Lão Bạc khiến cho Ngũ Ca có chút e ngại. Là một người tu đạo như cậu sao không biết đây là điều đại kị chứ. Người chưa chết đã muốn xuống âm giới không những sẽ khiến cho âm dương nhất thời bị đảo lộn mà còn có thể khiến cho linh hồn người ta mãi mãi bị kẹt lại ở nơi tối tăm lạnh lẽo ấy. Hơn thế nữa, nhất là lúc khai mở cánh cửa kết nối giữa âm với dương không may sẽ có thể tạo ra lỗ hồng cho một số loại yêu ma thoát ra làm hại dương gian. Bản thân cậu có thể không sao nhưng mọi người thì liệu có an toàn? Nghĩ đến đây, Ngũ Ca quay sang chỗ Tần Trương định khuyên cậu ở lại nhưng ngay lập tức đã bị y ngắt lời:

Không sao đâu từ lúc quyết định đi đến đây tôi đã biết chắc đây sẽ là một chuyến đi nguy hiểm rồi. Vì vậy tôi không thể để cậu đi một mình đượcNhưng...Nhiều người đi sẽ càng an toàn hơn mà. Vả lại có hai chúng ta là người tu đạo ở đây chắc chắn sẽ không xảy ra sơ xuất gì - Ông Sở lên tiếng.Đúng vậy chúng ta không thể để huynh đi một mình được - Sương Nguyệt cũng dứt khoát xin đi theo.