Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 13



Tôi...

Kỷ Tuân bị chặn ở trong phòng nhất thời tắt tiếng.

Mười mấy phút trước vừa mới cảm thấy chính mình số may, mọi thứ đều đến thuận lợi như vậy, đấy xem, người không thể đắc ý, bây giờ có chuyện rồi đó?

Anh nhanh chóng nhìn qua phòng ở một lượt.

Trần nhà không có đèn chùm, buồng tắm cùng phòng ngủ liền nhau, chỉ cách một tầng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng; cho dù không có thủy tinh trong suốt, chỉ cần có người đẩy cửa đi vào, cái gì cũng đều nhìn thấy, không đủ trốn.

Có lẽ chân chính có thể giấu người cũng chỉ có ——

Kỷ Tuân nhìn lên cửa sổ phía trên máy điều hòa, anh trầm ngâm một giây, thu tầm mắt lại.

Thôi, không đến nỗi.

Tầng 18 đấy, thật sự sẽ chết.

Âm thanh ngoài cửa không có dừng lại, dưới sự chào đón quá mức ân cần của bên dịch vụ quản lí nhà đất, Kỷ Tuân nghe thấy Đàm Minh Cửu "Ừ ừ" qua loa cho xong chuyện, còn có tiếng bước chân không nhanh không chậm, nửa giây bước một lần.


Là Hoắc Nhiễm Nhân.

Không cần cân nhắc nhiều, Kỷ Tuân lập tức xác nhận.

Chỉ có Hoắc Nhiễm Nhân, mới bước đi cũng giống như động vật ăn thịt đang săn mồi như vậy.

Trong lúc cấp bách, anh đành phải lắc mình trốn vào trong tủ treo quần áo trống rỗng của phòng ngủ.

Anh mới vừa đóng tủ lại, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, xuyên qua khe tủ còn chừa lại, anh nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

Hoắc Nhiễm Nhân ngồi xổm xuống trước, liếc mắt nhìn sàn nhà.

Cậu ấy đang nhìn dấu giày.

Kỷ Tuân nghĩ.

Người bước vào sàn nhà lót đầy tro bụi, đương nhiên sẽ để lại vết chân, nhưng sau khi vào cửa anh lại theo thói quen nắm giữ bố cục nội thất trước, ở trong phòng đi tới đi lui một vòng, có dấu chân cả khi tiến vào lẫn ra ngoài, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không có cách nào dựa vào dấu chân mà phán đoán ra cái gì —— ngoại trừ phán đoán có người từng tiến vào, nam giới, chiều cao 187, cân nặng 64kg, đi giày thể thao, đặc trưng của dấu chân người bình thường.


Không bao lâu, Hoắc Nhiễm Nhân đứng lên, còn nghiêng đầu.

Là công tắc trên vách tường.

Hoắc Nhiễm Nhân chú ý tới trên công tắc trên vách tường đã được ấn xuống, tiếp theo cậu ấy sẽ đi xem đèn ở đầu giường, sau đó cậu sẽ ý thức được...

Kỷ Tuân hơi nghiến răng, sau phút suy tư ngắn ngủi, anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay cử động như bay, gửi tin nhắn cho Đàm Minh Cửu:

"Nói cho cậu một việc quan trọng, có liên quan đến vụ án—— "

Cửa tủ hé một khe mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào, Kỷ Tuân run tay một cái, không gõ nổi chữ nữa.

"Trên đất có vàng sao?" Giọng nói lành lạnh của Hoắc Nhiễm Nhân vang lên.

"... Không." Kỷ Tuân.

"Vậy sao anh không ngẩng đầu lên?" Hoắc Nhiễm Nhân cười hỏi, hơi chanh chua một chút, pha trộn ý trào phúng, còn có giọng mũi lười biếng, "Đang chơi trò tôi không nhìn thấy anh, anh không nhìn thấy tôi sao?"


Nói xong, cậu duỗi tay ra, lấy đi điện thoại di động của Kỷ Tuân.

Ngay lập tức, Kỷ Tuân nhớ lại lúc mới gặp Hoắc Nhiễm Nhân.

Chàng trai giống như cocktail, vừa mê hoặc, lại vừa mãnh liệt.

Im lặng ngắn ngủi, Kỷ Tuân tựa như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, còn thuận thế nhấc lên cánh tay, tránh khỏi động tác của Hoắc Nhiễm Nhân, cười nói: "Hoắc đội làm gì, nhìn tư thế này, lẽ nào muốn vây tôi vào tủ sao?"

Bàn tay đang duỗi ra của Hoắc Nhiễm Nhân khựng lại giữa không trung.

Kỷ Tuân vẫn còn đang ba hoa chích chòe: "Ban ngày ban mặt, sáng sủa càn khôn, không phải thời gian làm việc này, mấu chốt là Đàm Minh Cửu còn ở bên ngoài, vạn nhất hắn đột nhiên tiến vào nhìn thấy chúng ta đang long tranh hổ đấu trong hộc tủ này, va chạm gây gổ, vậy thì khó coi rồi, cậu nói xem đúng không —— "
Môi anh đột nhiên bị ngón tay cái của Hoắc Nhiễm Nhân đè lại, bốn ngón kia trói lấy cổ anh, khống chế cả người anh trên vách tủ quần áo, ánh sáng đột nhiên trở nên tối tăm, Hoắc Nhiễm Nhân dựa sát vào.

Lần này, hai người thật sự mặt dán vào mặt, chen chúc trong một cái hộc tủ nho nhỏ.

"Nói linh tinh nhiều quá." Hoắc Nhiễm Nhân, "Kỷ Tuân, đột nhập chỗ ở trộm cắp có tội gì, chắc không cần tôi đến nói cho anh đâu nhỉ?"

"Đột nhập chỗ ở... Cùng đột nhập chỗ ở trộm cắp... Tội danh khác nhau mà." Hoắc Nhiễm Nhân dùng sức bịt lại, mà Kỷ Tuân vẫn kiên cường dùng khí âm nói chuyện, "Tôi nhiều nhất tính là xâm phạm chỗ ở... Phê bình giáo dục một trận..."

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân một lát, lại bước về trước một chút. Cậu một tay khống chế được cổ Kỷ Tuân, Kỷ Tuân không chịu khống chế xoay chuyển nửa bên đầu, nghe thấy một tiếng cười nhẹ, vang lên sau tai mình.
Theo tiếng cười truyền tới còn có hơi thở của Hoắc Nhiễm Nhân.

Luồng khí vừa có quy luật vừa rất mạnh mẽ phả vào gáy Kỷ Tuân, khiến anh cảm nhận được căng thẳng như bị động vật ăn thịt nhìn chằm chằm, da gà da vịt cũng nổi hết cả lên.

Không chỉ như vậy.

Một giây sau, Kỷ Tuân cảm giác túi quần của chính mình bị vành ra, một bàn tay duỗi vào.

Là tay của Hoắc Nhiễm Nhân.

Vải vóc mỏng manh không cách hết được độ ấm cùng đường nét của lòng bàn tay, nhiệt độ cùng hơi thở của Hoắc Nhiễm Nhân tạo thành hai thái cực, Kỷ Tuân cảm giác giống như có một khối băng thả vào túi quần của mình.

Anh bị lạnh đến run rẩy.

Run rẩy qua đi, anh lại cảm nhận được trong túi nặng hơn một chút, có đồ vật bỏ vào.

"Hiện tại trong túi anh có đồ vật rồi."

Hoắc Nhiễm Nhân dán vào sau lỗ tai Kỷ Tuân. Kỷ Tuân không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, chỉ có thể nghe thấy lạnh lẽo sắc bén như ẩn như hiện xen lẫn trong không khí.
"Chỉ cần vật như vậy không phải là của anh, vậy nó chính là chứng cứ phạm tội về việc anh đột nhập chỗ ở. Bên ngoài Đàm Minh Cửu chính là nhân chứng. Người cùng tang vật đều lấy được, chứng cứ phạm tội xác thực, anh còn có gì muốn nói?"

"Có. Tôi cảm thấy, một cảnh sát nhân dân tốt không thể làm ra chuyện khác người này được." Thân thể tâm lý song song bị áp bức, trong một tấc bị khống chế, Kỷ Tuân ngay cả hô hấp cũng trở nên chầm chậm.

"Vậy thì thử xem. Xem tôi có phải cảnh sát tốt như ý nghĩa truyền thống hay không, đánh cuộc xem tôi sẽ khác người hay không." Cậu nhấn trọng âm lên hai chữ 'Khác người', lạnh lẽo nguy hiểm lại tràn ngập cân nhắc.

"..."

Hoắc Nhiễm Nhân ở bề ngoài đại khái vẫn là cảnh sát tốt, mà bộ mặt vào buổi tối còn thật rất khó nói.
Kỷ Tuân xem xét thời thế, giơ hai tay lên, tạo ra tư thế đầu hàng.

Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn Kỷ Tuân, buông tay ra, gõ lên cửa tủ, ngữ điệu cũng chuyển sang bình thường: "Nói xem anh tới đây như thế nào, mò được manh mối gì."

Kỷ Tuân duỗi tay sờ vào túi, thế mà lại là móc chìa khóa chính mình không tìm được đã lâu, anh im lặng mấy giây: "Cảm ơn."

Anh bước ra ngoài tủ quần áo, nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Có một suy đoán, Hoắc đội nhất định muốn biết."

"Tiếp tục." Hoắc Nhiễm Nhân nhướng lông mày, thần sắc hờ hững.

"Trước khi Hề Lôi chết, Đường Cảnh Long đã trả nhà thuê. Hắn tại sao lại trả? Bởi vì hắn biết Hề Lôi sẽ không dùng được nơi này nữa."

Kỷ Tuân một mạch nói xong, biểu cảm hờ hững qua loa từ trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân rút đi.

Thần sắc của cậu trở nên thâm trầm.
"Hoắc đội, manh mối quan trọng, bất động sản —— "

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng của Đàm Minh Cửu, Đàm Minh Cửu bước đi vội vã tiến vào phòng ngủ chính, lập tức nhìn thấy Kỷ Tuân đứng bên tủ quần áo, bỗng dưng ngây người, đồng tử mở to.

Kỷ Tuân lên tiếng trước: "Hi."

Tiếng chào này gọi về tâm trí của Đàm Minh Cửu. Hắn ôm ngực hít một hơi thật sâu, từ kẽ răng nhét ra một câu: "... Hi cái bộ ấm chén nhà cậu, cậu thế mà lại ở đây! Cậu vào bằng cách nào?"

Hoắc Nhiễm Nhân ngắt lời Đàm Minh Cửu: "Manh mối quan trọng gì cơ?"

Đàm Minh Cửu lập tức nói: "Là chủ nhà gọi lại. Bên dịch vụ bất động sản mới vừa liên lạc với chủ nhà, chủ nhà đáp lại nói khách trọ đã trả phòng từ ngày mùng 4 tháng này rồi! Ngoài ra, thời điểm Đường Cảnh Long ký hợp đồng thuê nhà, không sử dụng tên của chính mình, mỗi tháng chuyển khoản, cũng không dùng thẻ ngân hàng của hắn!"
Ánh mắt Hoắc Nhiễm Nhân thoáng gợn sóng.

Đàm Minh Cửu thấy Hoắc Nhiễm Nhân không tỏ vẻ bất ngờ, lại nhìn Kỷ Tuân càng không có vẻ bất ngờ, hiểu ra.

"Việc này Kỷ Tuân đã biết rồi ư?"

"Không, vụ thẻ ngân hàng còn không biết đâu." Kỷ Tuân không quá nghiêm túc nói.

"Thế là cậu biết chuyện nhà là của Đường Cảnh Long rồi?" Đàm Minh Cửu không buông tha, "Làm sao cậu biết được, cậu lẻn vào bên dịch vụ bất động sản? Không đúng, phía dịch vụ bất động sản cũng không biết tình huống cụ thể của phòng này; cậu quen chủ nhà? Cho nên chủ nhà cho cậu chìa khóa, cậu lấy chìa khóa mở cửa? Chủ nhà kia chắc không phải đọc giả của cậu đấy chứ?"

"Trí tưởng tượng còn rất phong phú. Nếu như tôi là Arthur Conan hay Agatha, ngược lại có khả năng này. Đáng tiếc tôi chính là một tác giả nhỏ bé tầm thường không có gì mới lạ." Kỷ Tuân cạn lời, "Đây là kiến thức cơ bản —— "
"Lại là cái chữ này!" Đàm Minh Cửu ai oán một tiếng, "Cảnh giới trinh thám cao siêu cậu không học được, mà câu cửa miệng lại không ít."

Hoắc Nhiễm Nhân nhắm mắt chốc lát, đi theo dòng suy nghĩ của Kỷ Tuân, cậu thay Kỷ Tuân nói: "Lúc tiến vào trên sàn nhà có lớp bụi, mở công tắc nhưng đèn không sáng, có thể thấy phòng ở đã có đoạn thời gian không ai đến, cầu dao điện cũng bị ngắt. Nếu như vẫn sinh sống bình thường, ai lại đi ngắt cầu dao điện?"

"Chỉ đơn giản như vậy?" Đàm Minh Cửu.

"Cậu còn muốn phức tạp như thế nào nữa? Chỉ nhìn căn nhà này thôi, mọi chuyện cũng đã rõ như con chấy trên đầu người hói rồi." Kỷ Tuân cười nhạo một câu.

Đàm Minh Cửu biểu thị chính mình bị xúc phạm đó.

Trêu đùa xong, Kỷ Tuân tiếp tục nói: "Quan hệ rạn nứt hoặc bị bắt gian mới từ bỏ "Kim Ốc Tàng Kiều". Ngày mùng 7 tháng 1, Nhiêu Phương Khiết vẫn còn liên tục ở trước cửa nhà Hề Lôi gửi tin nhắn quấy rồi, chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ không bị rạn nứt, nơi này cũng không bị phát hiện. Vậy Đường Cảnh Long làm sao biết trước được, phòng này sẽ không dùng tới đây?"
"Đường Cảnh Long quả thật có hiềm nghi rất lớn."

Chứng cứ trực quan như thế này so với loại tâm linh sửa sang mái tóc, cho nên yêu thường mà Kỷ Tuân nói đến càng có được trái tim của Hoắc Nhiễm Nhân.

Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân chính diện thừa nhận: "Thông qua điểm ấy, có thể suy đoán Đường Cảnh Long biết được Hề Lôi sẽ chết, hắn thuê người gϊếŧ. Hiện trường phát hiện DNA của Nhiêu Phương Khiết, rất có thể là khi hung thủ tiếp xúc với Đường Cảnh Long bởi vì nguyên nhân nào đó mà vô tình nhiễm phải. Còn về hung thủ mà Đường Cảnh Long đã thuê rốt cuộc là ai..."

"Đây chuyện phía cảnh sát phải đi tìm." Kỷ Tuân nhàn nhã nói tiếp, "Đối với tôi mà nói, thủ phạm thật sự phía sau màn đã xuất hiện rồi. Vậy thì dùng suy luận của một quyển tiểu thuyết mà nói, trọng tâm câu chuyện lại từ hung thủ là ai, biến thành động cơ gây án —— Đường Cảnh Long đến cùng tại sao muốn gϊếŧ chết Hề Lôi? Hề Lôi đã biết được gì?"
"Thật trùng hợp, đụng phải chết không đối chứng rồi."