Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 21



Xem như là đã cậy được miệng của Tằng Bằng ra rồi, mà một trăm bước đi được chín mươi bước thì vẫn chưa hoàn thành, đường dây mua bán, địa điểm giao dịch, vẫn còn một đống việc cần phải giải quyết. Chỉ là những chuyện này cũng không cần Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân xử lý.

Manh mối mà Hoắc Nhiễm Nhân đã đáp ứng với đội trưởng đội trị an Đằng Thiên Hải đã làm xong, cậu gọi điện thoại cho người kia, dăm ba câu thông báo tình huống, lại đợi ở đây một lát, đợi người phía bên kia đến tiếp nhận Tằng Bằng rồi mới dẫn Kỷ Tuân ngồi vào xe lần nữa.

Trải qua một phen như thế, cũng đã sắp mười hai giờ.

Kỷ Tuân nhìn vào khoảng không, lại liếc nhìn nóc xe màu xám, hiển nhiên đã vô cùng mệt mỏi, linh hồn cũng bay đi mất rồi.

"Hiện tại đưa anh về nhà, " Hoắc Nhiễm Nhân, "Thật sự buồn ngủ?"


"Cậu nói xem?"

"Thao trường đổ mồ hôi." Hoắc Nhiễm Nhân biết ý mà dừng.

"Chiến trường không đổ máu?" Kỷ Tuân cười nhạo, "Tôi hiện tại không ra chiến trường nổi, cũng không đổ máu được."

"Mới 29, không thể không được." Hoắc Nhiễm Nhân đổi một lí do khác.

"Có được hay không, cậu nói chắc như đinh đóng cột thế này là từng được trải nghiệm rồi à." Kỷ Tuân nói lời hạ lưu.

Đáng tiếc, anh có hạ lưu thì Hoắc Nhiễm Nhân cũng không buồn liếc anh một cái, người ta hai tay đặt ở trên bánh lái, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước, không vượt đèn đỏ không lướt qua xe, an phận thủ thường chầm chậm đi trên phần đường của chính mình.

Muốn đấu võ mồm lại không người tiếp, tựa như một quyền đánh vào kẹo bông, luôn khiến người cô quạnh.

Kỷ Tuân tiếc nuối nói: "Hoắc đội năm nay 62 đi."


Hoắc Nhiễm Nhân: "Vì sao nói thế?"

Kỷ Tuân: "Không lớn tuổi, sẽ không lái xe kiểu trâu già mất cày, bốn bề yên tĩnh như vậy."

Anh mới nói xong, điện thoại di động của Hoắc Nhiễm Nhân lại vang lên.

Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp bật xi nhan, dừng xe bên đường, nhận điện thoại di động: "Alo?"

Hoắc Nhiễm Nhân lẳng lặng nghe một hồi, cúp điện thoại di động, nói với Kỷ Tuân: "Vừa nãy tôi cho người điều tra thời gian xuất hành của Trình Chính."

"Hoắc đội thật là giỏi nha, vì phá án mà tranh thủ từng phút từng giây, điều tra chân tướng mảy may không lọt." Kỷ Tuân khen.

"Hiện tại kết quả đã được chuyển tới đây. Lời của Trình Chính cơ bản không có vấn đề." Hoắc Nhiễm Nhân nói tiếp, "20:43 phút ngày 19, Trình Chính cùng những dân làng khác, bao gồm ba mẹ và em trai Hề Lôi, đi đến quán cơm quê trên đường Hạnh Xuân ăn cơm."


"Khoảng cách giữa Đường Hạnh Lâm với đường Hạnh Xuân là bao xa?" Kỷ Tuân đột nhiên hỏi. Cùng là ngày 19, cùng là 19 giờ, Đường Cảnh Long xuất hiện tại bảo tàng trên đường Hạnh Lâm, Trình Chính xuất hiện ở quán cơm quê trên đường Hạnh Xuân, căn cứ vào cách đặt tên đường, hai con đường này hẳn là sẽ không cách nhau quá xa.

"Ở ngay bên cạnh." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Từ bảo tàng đi qua một con phố, lại đi thêm 300 mét là tới quán cơm quê."

"Uầy, cách nhau gần quá, hiềm nghi thật lớn." Kỷ Tuân tặc lưỡi, "Chỉ là tôi đoán không có tác dụng."

"Lại là trực giác?"

"Chuyện này còn cần dùng đến trực giác." Kỷ Tuân cười nhạo, "Vừa nãy Trình Chính miêu tả hành trình của bản thân kĩ càng như vậy, tỏ rõ thái độ để cậu điều tra. Loại thái độ này có thể nói là không sợ hãi, cũng có thể nói là thẳng thắn bình thản. Vô luận là loại nào, nếu như đã nói rõ rồi, còn có thể để cậu tra ra vấn đề sao?"
"Anh cảm giác ông ta là hung thủ à?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Tôi không có cảm giác gì hết." Kỷ Tuân thò tay vào trong túi, lấy ra cái một đồng tiền xu, đặt ở đầu ngón tay gảy gảy, "Có chuyện không giải quyết được thì hỏi tiền xu, mặt ngân hàng thì ông ta là hung thủ, mà nếu là mặt hoa cúc thì ông ta không phải hung thủ thôi?"

"..." Hoắc Nhiễm Nhân tốt bụng không có ném Kỷ Tuân ra khỏi xe.

Cậu nghiêm mặt, nói tiếp: "Từ chứng cứ hiện có mà nói, hắn xác thực không phải. Hôm đó sau 21 giờ 48 phút, bọn họ tính tiền rời khỏi quán cơm quê, sau đó đi xe trở lại nông thôn, nơi này có bốn tiếng đường xe, 1 giờ 34 phút ngày 20, bọn họ rời đi cao tốc, tuyến đường cao tốc này không đồng nhất với đường lên núi Ngô, không có thời gian gây án trong thành phố. Sau ngày đó, trạm thu phí trên đường cao tốc không ghi nhận những trước xe này nữa. Đương nhiên, toàn bộ biển số xe đi vào núi Ngô ngày 19 cũng không có những chiếc xe này."
Vừa mới dứt lời, điện thoại của Hoắc Nhiễm Nhân lại vang lên.

Lần này là Đàm Minh Cửu gọi tới, cái tên này một khi kích động là cái mồm dễ oang oang cả lên.

Kỷ Tuân nhìn ra ngoài cửa xe, phát hiện xe cũng đến gần nhà mình rồi, đằng trước chính là bệnh viện số 3 của thành phố Ninh, bệnh viện số 3 cũng chỉ cách nhà anh hai con phố.

Bệnh viện số 3, mới vừa xuất hiện trong miệng nhân viên phục vụ của quán cà phê vào lúc sáng.

Đường Cảnh Long nhờ đồng nghiệp giúp mẹ của nhân viên quán sắp xếp giường bệnh, giường bệnh của bệnh viện số 3.

Trong lòng anh nảy sinh linh cảm không lành, quyết định tự lực cánh sinh, chính mình về nhà.

Anh tháo giây an toàn, một tay ấn lại chỗ điều khiển, một tay khác gập đầu ngón tay gõ lên cánh tay dài đang đỡ vô lăng của Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn anh một cái, giơ tay lên.

Kỷ Tuân thò người qua, với lên khóa cửa, kết quả tính toán sai không gian, sống lưng anh đụng phải cánh tay nhấc lên của Hoắc Nhiễm Nhân, khửu tay của đối phương rơi xuống, ngón tay khoát lên cổ anh.

Ngón tay lạnh lẽo giống như nước mưa tích tụ trên không trung rơi xuống, Kỷ Tuân rùng mình vì lạnh.

Rùng mình xong mới phát hiện, ngón tay này không dừng lại quá lâu trên cổ anh, nó khẽ nâng lên, mơn trớn trán anh, vén lên tóc mái che khuất mắt anh, lại duỗi tay về phía trước một cái, thay anh mở cửa xe.

Có thể xem như là thân mật ân cần một phen.

Chính vào lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nói: "Lời khai của những người trong KTV Lượng Tinh Tinh nói Đường Cảnh Long mỗi lần xuất hiện ở Lượng Tinh Tinh, bên cạnh luôn có một người, người nọ là bác sĩ khoa ngoại tiết niệu của bệnh viện số 3 Hứa Tín Nhiên, thích đánh bài, đánh cược đều rất lớn. Hắn cũng là người phát sinh tranh cãi với Đường Cảnh Long trong hội thảo giao lưu tối ngày 19. Nhưng khi các anh đuổi tới đã chậm một bước, không chặn được hắn, hiện tại hắn lái xe từ bệnh viện chạy rồi?"
Bệnh viện số 3, phía trước 200 mét.

Hứa Tín Nhiên lái xe chạy trốn.

Người này hẳn là người uống cà phê với Đường Cảnh Long, cũng là người giải quyết vấn đề phòng bệnh cho mẹ của nhân viên quán!

Kỷ Tuân không phòng bị nghe được toàn bộ, cấp tốc bắt được trọng điểm. Linh cảm không lành trong lòng anh ứng nghiệm, bỗng dưng ngồi dậy, tốc độ nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình: "Từ chỗ này đi bộ qua hai con phố là đến nhà tôi rồi, cậu có việc thì làm đi ha, tôi tự đi bộ về nhà."

Đã muộn.

Hoắc Nhiễm Nhân duỗi cánh tay dài một cái, đẩy Kỷ Tuân về chỗ ngồi, cũng không biết tốc độ cậu sao lại nhanh như vậy, lúc thắt dây an toàn cho Kỷ Tuân, một cái tay khác đã nhấn lên khóa cửa, đồng thời đạp cần ga, van ga ầm vang, xe giống như cung rời tên mà bắn ra!

Quán tính hướng về phía trước gắt gao đè lại Kỷ Tuân ở chỗ ngồi, mắt thấy mục tiêu về nhà chỉ còn cách mình có một bước, nay càng đi càng xa dần dần không còn hình bóng, anh phun ra một tiếng từ trong cổ họng: "... Đệt."
Anh mắng sớm quá rồi.

Hoắc Nhiễm Nhân còn đang trao đổi với Đàm Minh Cửu, Hoắc Nhiễm Nhân thuật lại: "Xe của đối phương là Volkswagen Jetta màu xanh lam, biển số xe NS 8873SN. Ừm, tôi nhìn thấy hắn rồi."

Không chỉ Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy, Kỷ Tuân cũng nhìn thấy.

Chiếc xe hiệu Volkswagen Jetta màu xanh lam này đang lái về phía bọn họ, hai chiếc xe chạy trên hai tuyến đường ngược chiều. Tốc độ hai bên đều rất nhanh, chỉ qua hai giây, hai chiếc xe đã cách tuyến đường màu vàng mà gặp nhau.

Chính là vào lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân giống như vua tốc độ mà làm một màn dẫn độ linh hồn, sau một trận trời đất quay cuồng, Kỷ Tuân phát hiện xe mà anh đang ngồi đã đổi đường đi, cũng đổi luôn phương hướng, trực tiếp chắn ngang tuyến đường Volkswagen Jetta xanh lam đi tới.

Volkswagen Jetta bật lên hai bóng đèn xe, giống như hai mũi dao đâm thủng mặt kính thủy tinh trên xe Kỷ Tuân, xuyên qua ánh sáng chói mắt, Kỷ Tuân hoàn toàn nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo mất khống chế của Hứa Tín Nhiên, thậm chí ngay cả tiếng hô to kinh hoàng của hắn, tựa hồ cũng có thể nghe thấy:
"Không —— "

Ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tín Nhiên hoảng loạn không biết chọn đường nào đột nhiên đánh vô lăng, đầu xe cấp tốc thay đổi, sượt qua xe của Hoắc Nhiễm Nhân, đâm mạnh vào lan can bên đường. Một trận còi cảnh sát vang lên cùng lúc hắn đâm vào, từng chiếc từng chiếc xe quân cảnh đâm thủng màn đêm đuổi tới, bao quanh bốn phía Volkswagen Jetta màu xanh lam, trực tiếp khống chế Hứa Tín Nhiên.

Hoắc Nhiễm Nhân dừng xe, khoan thai nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Tuân: "Làm sao, hiện tại không phải trâu già mất cày nữa rồi chữ."

Trong miệng Kỷ Tuân khô không khốc, hầu kết lăn lăn: "Hoắc Nhiễm Nhân, tôi trêu chọc gì cậu rồi, hận tôi đến thế hả."

Hoắc Nhiễm Nhân nở nụ cười: "Sao tôi lại hận anh được?"

Kỷ Tuân: "Nếu như vừa rồi hắn không giẫm chân phanh bẻ tay lái, chỗ ghế phụ mà tôi đang ngồi đã bị đâm thủng rồi, như thế vẫn chưa đủ hận, cái gì mới gọi là hận?"
"Trong lòng tôi nắm chắc, sẽ không để anh có chuyện."

"Nửa điểm không nhìn ra."

"Tôi có chuyện cũng sẽ không để anh có chuyện." Hoắc Nhiễm Nhân lại nói, "Nếu như anh lo lắng, lần sau tôi lấy vị trí ghế lái tới chặn."

Hoắc Nhiễm Nhân nói ra có vẻ rất thành khẩn.

Đáng tiếc Kỷ Tuân không có tí ti cảm động, anh run rẩy khóe miệng: "Còn có lần sau?"

Mắt thấy người bên cạnh bày ra vẻ bán sống bán chết lập tức chạy trốn, Hoắc Nhiễm Nhân nhanh trí nói sang chuyện khác: "Hiện tại thật sự không sao rồi, cứ để tôi tiếp tục đưa anh về nhà đi, có một đoạn đường như thế này, anh gọi xe thì tốn kém, mà đi bộ về thì mệt."

"Còn về cái gì nữa!"

"?"

"Đưa tôi đi quán bar "Gấu Mèo"." Kỷ Tuân mặt không cảm xúc, "Không ngủ được, high lên rồi."

Kỷ Tuân không nói đùa, Hoắc Nhiễm Nhân quay đầu xe, đưa Kỷ Tuân đến quán bar "Gấu Mèo".
Mười hai giờ đêm đối với người giờ giấc lành mạnh mà nói đã là lúc tiến vào mộng đẹp, nhưng ở quán bar, người đến kẻ đi, bầu không khí đang tưng bừng náo nhiệt, anh thông qua lối đi dành cho nhân viên mà tới sân khấu đang đặt giàn trống, trong chớp mắt đeo lên tai nghe cầm lấy dùi trống, tuôn ra mọi ấm ức tức giận trong lòng, gõ mạnh xuống!

"Ầm —— "

Trên sàn nhảy ánh đèn chập chờn, người người nhốn nháo, mọi người say sưa vui vẻ, cười nói, trêu đùa, tràn đầy nhiệt tình, tràn đầy vui sướng, sau lưng họ là người gõ trống, nhịp trống như mưa, như sấm, như một bữa tiệc thịnh soạn cho lễ rửa tội màng tai mà Kỷ Tuân kính dâng lên.

Hoắc Nhiễm Nhân ngồi trong quán lắng nghe một lát, nói với quầy bar: "Có thể tặng hoa không?"

Chờ Kỷ Tuân gõ trống xong, từ trên sân khấu xuống dưới, khu vực giữa quán bar đã dựng lên một cái bàn lớn, phía trên xếp một toà tháp champagne, champagne đỏ tựa hoa hồng từ trên tháp dần dần rót xuống, rót đầy cốc thủy tinh óng ánh long lanh.
Khách trong quán xúm lại xung quanh bàn, cùng chờ đợi chủ nhân của tháp champagne —— Kỷ Tuân, anh cầm ly rượu cao nhất trên đỉnh tháp, bắt đầu tiệc rượu vang.

Jinny ở bên cạnh líu lưỡi với anh: "Đại minh tinh, vừa nãy có người tặng anh tháp champagne, mười ngày không gặp, anh càng ngày càng mị lực vô biên, người ta lặng lẽ âm thầm tặng cho anh món quà này, còn không dám ở lại xin số điện thoại của anh."

"Ngoại trừ tháp champagne còn có cái gì?"

"Còn có một bó hoa." Jinny giống như làm ảo thuật mà lấy ra bó hoa sau lưng, "Bên trong có tấm thiệp cậu ấy viết, tôi cũng không nhìn lén —— là để lại phương thức liên lạc cho anh à?"

Kỷ Tuân nhận hoa, lấy ra tấm thiệp, bên trên là ba dòng chữ Hoắc Nhiễm Nhân viết tay, nét chữ như người, rắn rỏi mà xinh đẹp, bén nhọn lại nhu hòa:
Quân với dân như cá với nước.

Cổ vũ tinh thần.

Không cần cảm ơn.

Kỷ Tuân cuộn ngón tay gảy gảy tấm thiệp, hừ cười một tiếng, quay người cầm lấy ly rượu trên tháp champagne, phóng khoáng nâng lên, nói với mọi người:

"Có người mời khách, không cần khách sáo, Cheers!"

"Cheers!"

*

Đưa Kỷ Tuân đi, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không có nhàn rỗi, cậu lái xe quay về cục cảnh sát, đến gặp kẻ tình nghi.

Thời điểm cậu đến, thẩm vấn mới vừa bắt đầu, đồng nghiệp tổ thấm vấn đang ở bên trong phụ trách Hứa Tín Nhiên, rõ ràng, tiến triển không hề thuận lợi, Hứa Tín Nhiên ngoại trừ nói một câu "Tôi muốn gặp luật sư" ngay ở đầu ra, vô luận đồng nghiệp tổ thẩm vấn nói cái gì, Hứa Tín Nhiên đều giống như người câm, cắn chết không lên tiếng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hưng phấn dopamine phân bố sau khi bắt được kẻ tình nghi cũng biến mất, ma lực của đêm đen lần nữa dâng trào, đồng hồ sinh học của cơ thể kiên quyết từ chối kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ ánh sáng, bắt đầu lảo đà lảo đảo, mệt mỏi buồn ngủ.
Từng chén trà đặc bày trên bàn làm việc, mọi người bắt đầu hút thuốc.

Hoắc Nhiễm Nhân ngồi ở góc phòng, lật xem tư liệu của Hứa Tín Nhiên.

Hứa Tín Nhiên, nam, 42 tuổi, trình độ thạc sĩ, bác sĩ chủ trị khoa ngoại tiết niệu của bệnh viện số 3, đã ly hôn, có một người con trai 8 tuổi, con trai do vợ trước nuôi dưỡng.

Thủ đoạn của án phanh thây trên núi Ngô vào ngày 23.1 cực kỳ tàn nhẫn, ảnh hưởng xã hội vô cùng ác liệt, cục thành phố đã điều động nòng cốt thành lập tổ chuyên án, hiện tại đang ở bên trong thẩm tra, chính là tinh anh nòng cốt của tổ thẩm vấn, thế nhưng hiển nhiên, kẻ tình nghi bắt được tối hôm nay, cũng là một cục xương cực kỳ khó gặm trong số những kẻ tình nghi.

Hai bên lâm vào trạng thái cứng ngắc.

Hiện tại không giống như trước đây, nếu như kẻ tình nghi quyết tâm không mở miệng, vậy thì phía cảnh sát không có cách nào cưỡng bách đối phương mở miệng, chỉ có thể thông qua các loại phương pháp phá vỡ tâm lý phòng bị đối phương, hoặc là dùng mắt xích chứng cứ hoàn hảo thiết thực để thuyết phục tòa án, dưới tình huống kẻ tình nghi không nói một câu mà phán quyết có tội.
Thế nhưng hiện tại, mắt xích chứng cứ rời rạc không đủ khiến kẻ tình nghi đền tội, chỉ có thể nhờ chuyên gia thẩm vấn tiếp tục cố gắng.

Bên trong trì trệ không có tiến triển, thành viên của tổ chuyên án ngày mai còn phải đi làm, còn phải tìm manh mối khác, không thể chờ hết ở đây được, mọi người rất nhanh thương lượng ra kết quả: Ngoại trừ tổ thẩm vấn ra, cần nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi, muốn chờ thì chờ thêm một lát.

Hoắc Nhiễm Nhân lựa chọn ở lại, nhưng cũng không ngồi chờ không, số lượng danh thiếp tìm được trong két sắt của Đường Cảnh Long rất lớn, điều tra vô cùng tốn thời gian gian, cậu lật từng trang tài liệu xem xét, thỉnh thoảng nghe thấy có đồng nghiệp bảo cậu nghỉ ngơi, cậu cũng chỉ qua loa hai tiếng, vẫn y như cũ.

Mãi đến khi có người vỗ vai cậu.
Hoắc Nhiễm Nhân hơi hạ vai xuống, tránh đi bàn tay của đối phương, ngẩng lên nhìn thấy người tới là ai mới không làm động tác tiếp theo.

"Viên đội."

"Đi ngủ một lát đi, cũng gần năm giờ rồi." Viên Việt nói, "Thẩm vấn ở bên trong đều ngáy khò khò hết rồi."

Thực ra tổ thẩm vấn vẫn còn đang chờ đánh hạ kẻ tình nghi, dưới tình huống không có càng nhiều chứng cứ chứng minh, hỏi cung của phía thẩm vấn đối với Hứa Tín Nhiên chỉ có thể kéo dài trong 24 giờ, chỉ có một tẹo thời gian như vậy, ai lại cam lòng đi ngủ, bên trong chơi game cũng được ngáy ngủ cũng tốt, đều là kỹ xảo công phá phòng tuyến tâm lý của đối phương mà thôi.

"Lúc này đi ngủ cũng dở dang," Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững, quơ quơ tư liệu trong tay, "Tôi làm xong việc rồi buổi trưa ngủ bù là được."

"Vẫn là tuổi trẻ thật tốt, một chút cũng không buồn ngủ. Như tôi bây giờ ấy à, cứ phải đi ngủ mấy tiếng đã rồi mới có tinh thần."
Viên Việt không thúc ép, xoay lưng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân. Hắn là người đầu tiên xử lý hiện trường vụ án núi Ngô, hiện tại đương nhiên cũng là một thành viên trong tổ chuyên án.

"Viên đội còn trẻ lắm." Hoắc Nhiễm Nhân khách sáo một câu.

"Tôi lớn hơn Kỷ Tuân 5 tuổi." Viên Việt cười nói, "34 rồi. Còn trẻ đâu ra nữa?"

Hoắc Nhiễm Nhân hơi lay động: "Tôi nghe nói thời điểm Kỷ Tuân gia nhập cục cảnh sát là theo chân Viên đội? Viên đội dẫn dắt Kỷ Tuân?"

"Đừng nghe bọn họ nói linh tinh." Viên Việt nói, "Kỷ Tuân mới vừa vào cảnh đội xác thực cùng một tổ với tôi, mà không thể nói dẫn dắt hay không dẫn dắt được, năng lực học tập của thằng nhóc kia vô cùng mạnh, trời sinh thích hợp làm nghề này, khi cậu ấy còn học đại học cảnh sát đã từng phá vụ án được vụ án đầu tiên, chính là án gϊếŧ người trong trường, thời điểm phía cảnh sát đến hiện trường, hung thủ, hung khí, thời gian gây án, thủ đoạn gây án, lý do gây án, toàn bộ đầy đủ, đỉnh chưa."
Hoắc Nhiễm Nhân giật giật khóe miệng, lộ ra ý cười.

"Là rất đỉnh."

Trò chuyện giống như nhạc dạo qua đi, Hoắc Nhiễm Nhân tiếp tục xem tư liệu.

Thời gian lần nữa tiến về phía trước, mãi cho đến tám giờ sáng, khi nhân viên thẩm vấn ngồi đối diện Hứa Tín Nhiên mà rồm rộp ăn bữa sáng phong phú gấp10 lần bình thường, Hứa Tín Nhiên liếm liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên mở miệng: "Tôi có thể uống chén nước không?"

Vạn sự khởi đầu nan.

Có cái mở đầu này, đập chắn nước vốn đóng chặt cũng đã há miệng.

Phía thẩm vấn tràn trề tinh lực, sau khi thỏa mãn yêu cầu của Hứa Tín Nhiên, bắt đầu khẩn cấp đột kích, dò hỏi tiến vào quỹ đạo:

"Có quan hệ gì với Đường Cảnh Long?"

"Quan hệ bạn bè bình thường."

"Quan hệ bạn bè bình thường, quan hệ bạn bè bình thường mà trong vòng năm năm trả cho anh hết 800 ngàn tiền nợ cờ bạc? Bạn bình thường của anh cũng xịn quá." Thẩm vấn viên cười cười.
"Tương đối hợp ý." Hứa Tín Nhiên bổ sung, "Đường Cảnh Long cũng có tiền."

"20:43 phút ngày 19 tháng 1, trong hội thảo giao lưu thiết bị điều trị y tế ở bảo tàng trên đường Hạnh Lâm, anh tại sao lại nói với Đường Cảnh Long 'Đã nói là cho tôi tiền rồi, tiền đâu'?" Người thẩm vấn lại đưa ra câu hỏi.

"Đó là Đường Cảnh Long nợ tôi, tôi cho là hắn quỵt nợ nên mới cuống lên... Nhưng sau đó chúng tôi làm rõ hiểu lầm này rồi, Đường Cảnh Long còn đưa cho tôi một vạn tệ."

"Trước một câu mới nói Đường Cảnh Long có tiền, sau một câu lại đảo ngược khẩu cung à?" Thẩm vấn, "Đường Cảnh Long vay anh tiền để làm gì, có giấy vay nợ không? Ghi chép chuyển khoản của ngân hàng đâu?"

"..."

"Thường xuyên đến KTV Lượng Tinh Tinh đúng không? Người ở đó thú nhận, vẫn đang lén lút kinh doanh sòng bạc, chỉ là làm bí mật hơn trước, số tiền cũng lớn hơn. Ngày mùng 8 tháng 12 năm ngoái ở nơi đó một đêm đánh cược thua sạch 15 vạn có cảm giác thế nào? Nói với người của Lượng Tinh Tinh là Đường Cảnh Long sẽ đến trả nợ, kết quả Đường Cảnh Long không tới, hoảng rồi chứ gì?"
"Tôi —— "

"Nghĩ kỹ rồi lại nói." Thẩm vấn lạnh lùng đáp, "Sau đó còn phải ký giấy cam đoan, bảo đảm những gì đã nói đều đúng sự thật, nếu như bị vạch trần là nói dối tạo chứng cứ giả, vậy sẽ xem như là cản trở sự công bằng của luật pháp, tìm một trăm luật sư đến cũng không có tác dụng gì đâu."

Một chuỗi câu hỏi, vừa đập vừa cào, Hứa Tín Nhiên nhất thời im lặng.

Chính vào lúc này, thẩm vấn viên đi ngược lại phong cách không nhanh không chậm lúc trước, đột nhiên vỗ bàn cao giọng, câu hỏi liên tiếp bay tới như bão táp đập vào mặt:

"Để tôi nói cho anh biết buổi tối ngày 19 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Anh đánh bài thành tính, một đêm thua sạch 15 vạn, cho là Đường Cảnh Long vẫn sẽ thay anh bù đắp cái lỗ thủng này như trước đây, nhưng Đường Cảnh Long không có, chỉ lấy 1 vạn tệ đuổi anh đi, thế nên anh ghi hận anh ta trong lòng, ngay vào tối ngày 19, sát hại anh ta, phân thây anh ta!"
"Tôi không có! Buổi tối hôm đó tôi ở nhà ngủ!"

Hứa Tín Nhiên hai mắt trợn to, kích động giật bắn người lên, lại bị xích sắt trên ghế ghìm lại, cả mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán cũng nảy lên.

"Đường Cảnh Long xác thực nợ tiền tôi, buổi tối hôm đó hắn bảo đảm ngày hôm sau sẽ trả tiền cho tôi, 1 vạn tệ kia là tiền đặt cọc!"

Phản ứng trong phút chốc này rất chân thực, không giống như đang nói dối.

Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ. Xung quanh cũng truyền đến tiếng bàn luận vắn tắt, nòng cốt thẩm vấn đứng ngoài quan sát cũng cơ bản xác nhận điểm này, mà phía cảnh sát phá án chung quy vẫn phải dựa vào chứng cứ, rốt cuộc là có phải Hứa Tín Nhiên hay không, còn cần khảo chứng nhiều hơn.

Công khai treo trực giác với đoán mò ở bên mép, chỉ có Kỷ Tuân.

Vừa vặn lúc này, cảnh sát cầm lệnh khám xét đến nhà Hứa Tín Nhiên trở về, mang tới kết quả lục soát:
Vẫn chưa phát hiện hung khí trong nhà Hứa Tín Nhiên, sàn nhà trong nhà Hứa Tín Nhiên không thấy gạch sứ hoa văn mosaic, hỏi thăm hàng xóm lầu trên lầu dưới của Hứa Tín Nhiên cũng không phát hiện động tĩnh khả nghi mấy ngày gần đây.

Một tin tức bất lợi.

Mọi người trầm mặt, tiếp tục chờ đợi đột phá của thẩm vấn về Hứa Tín Nhiên.

Bên trong lại tranh luận mấy vòng, Hứa Tín Nhiên bị bức đến chân tường, đột nhiên há miệng: "Tôi nói tôi không có gϊếŧ người, tiền kia đúng là Đường Cảnh Long nợ tôi, Đường Cảnh Long bảo tôi giúp hắn thực hiện một ca phẫu thuật, 15 vạn chính là tiền phẫu thuật!"

"Phẫu thuật cho ai, làm phẫu thuật ở đâu, phẫu thuật thất bại hay thành công?!" Thẩm vẩn đặt hàng loạt câu hỏi như nã pháo.

"Phẫu thuật rất thành công." Cũng không biết câu nói này chọt trúng nỗi đâu nào trong lòng Hứa Tín Nhiên, hắn lộ ra vẻ mặt giận dữ, "Các anh nhìn bác sĩ điều trị chính như tôi đây, lại cho rằng tôi là loại người sẽ phẫu thuật thất bại? Tôi cho anh biết, nếu như bệnh viện số 3 thật sự dựa vào trình độ mà phân chia cấp bậc, vậy thì ngày hôm nay vị trí trưởng khoa ngoại tiết niệu nên để tôi làm!"
Bên ngoài phòng thẩm vấn, trinh sát nòng cốt sành sỏi giàu kinh nghiệm liếc mắt nhìn nhau, đưa ra kết luận sơ bộ về tính cách của Hứa Tín Nhiên:

Có chút học vấn, có chút trình độ, mà tố chất tâm lý yếu, khả năng tiếp nhận áp lực thấp, luôn cảm giác mình có tài nhưng không gặp thời, là kẻ tình nghi cạy được miệng là không giữ được lời.

Quả nhiên, dưới sự truy hỏi của thẩm vấn viên. Hứa Tín Nhiên nói làu làu: "Ngày 20 tháng 12, tôi thực hiện phẫu thuật tại bệnh viện chăm sóc sức khỏe của thành phố Ninh, đối tượng phẫu thuật là một đứa bé tám tuổi, bệnh nhân có dấu hiệu urê máu, cần phải thay thận. Đứa bé bằng tuổi với con tôi, tôi rất cẩn thận tiến hành phẫu thuật cho nó, phẫu thuật rất thành công, không có phát sinh bất kỳ vấn đề ngoài ý muốn nào. Hậu phẫu thuật tôi còn tặng cho cháu một chú vịt vàng nho nhỏ, cháu bé vui lắm, nói cảm ơn chú."
"Một lần phẫu thuật cho anh 15 vạn, anh không cảm thấy có vấn đề gì à?"

Hứa Tín Nhiên im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: "Có thể do nguồn hiến thận có vấn đề gì đó đi, ai biết được. Dù sao tôi làm tốt chuyện của chính mình. Tôi cầm dao mổ, tôi lấy tiền, tôi quan tâm nhiều như vậy làm gì."

Thẩm vấn viên giận không nhịn nổi: "Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì! Anh có phải là cảm thấy chính mình một chút cũng không liên quan gì đến chuyện này đúng không? Thận sẽ tự mình từ trên mặt đất, trên cành cây mọc ra chắc? Thận là từ cơ thể người, không rõ nguồn thận đến từ đâu nghĩa là gì, nghĩa là hiện tại nó có khả năng mất đi từ trên người người khác, tương lai cũng có thể có thể mất đi từ trên người tôi, anh và cả đứa con trai tám tuổi của anh nữa!"

Hứa Tín Nhiên cúi đầu xuống.
Trong toàn bộ quá trình thẩm vấn, hắn lần đầu tiên cúi xuống cái đầu vẫn luôn ngẩng cao.

Tiếng kéo ghế dựa liên tiếp vang lên, cảnh sát đến lục soát nhà Hứa Tín Nhiên quay về mang đến tin tức, chỉ có thể chứng minh nhà của Hứa Tín Nhiên cũng không phải là địa điểm phân thây, lời khai nói chính mình vào ngay đêm xảy ra chuyện ở nhà ngủ căn bản không có nhân chứng, không đủ chứng minh vô tội, hắn vẫn vô cùng đáng ngờ.

Mà chuyện Hứa Tín Nhiên nói ra, đã cho bên cảnh sát một phương hướng điều tra mới, Đường Cảnh Long có một chân trong đường dây mua bán nội tạng.

Lúc này bên ngoài có người tiến vào, nói luật sư của Hứa Tín Nhiên đến rồi, yêu cầu cảnh sát thả người.

Tổ chuyên án thảo luận một lát, lại tham khảo ý kiến của tổ thẩm vấn, quyết định lần thẩm vấn này chấm dứt tại đây, nhượng Hứa Tín Nhiên đi theo luật sư, bọn họ sắp xếp lực lượng cảnh sát, điều tra manh mối mà Hứa Tín Nhiên nói ra.
Hoắc Nhiễm Nhân rời đi cùng mọi người, lúc đi còn liếc nhìn thời gian, 08:30.

Khấu trừ giằng co cả một đêm trước đó, từ khi chân chính bắt đầu đến bây giờ, nửa tiếng đã làm xong.

Như bẻ cành khô, đột phá thật nhanh.

Trong phòng thẩm vấn, Hứa Tín Nhiên vẫn duy trì tư thế cúi đầu xuống thật lâu thật lâu, dưới góc độ camera không quay tới, cảnh sát không nhìn thấy được, hắn nhếch miệng.

Nụ cười giảo hoạt vui mừng lóe lên một cái rồi biến mất.

--------------------