Kỷ Tuân quan sát Trình Chính.
Mở cửa sét đánh không có hiệu quả gì cả, Trình Chính ngồi ở phía đối diện đúng là có lộ ra một chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên, không phải kinh hoảng, sau đó hắn cười ái ngại: "Tôi không biết cậu đang nói gì, chỉ trích như vậy quá vớ vẩn, tôi tại sao muốn gϊếŧ Đường Cảnh Long?"
"Bởi vì Đường Cảnh Long gϊếŧ Hề Lôi."
"Đây là kết luận của cảnh sát à?" Trình Chính nói, "Hung thủ sát hại Lôi Lôi đã tìm được rồi?"
"Không có." Kỷ Tuân ăn ngay nói thật, "Tôi đoán thôi, tôi chỉ là cảm thấy, trong hai vụ án liên quan đến nhau, ông và Đường Cảnh Long đều có định liệu kỹ lưỡng đối với chứng cứ không có mặt ở hiện trường."
Trình Chính im lặng không đáp lại, không có ngắt lời Kỷ Tuân, hắn không phải loại người sẽ ngắt lời người khác.
"Tôi có chứng cứ không có mặt ở hiện trường, là bởi vì tôi không gϊếŧ người." Trình Chính không tức giận, chỉ bất đắc dĩ nói: "Vẫn phải dựa vào chứng cứ chứ, cảnh sát phá án cũng không thể dựa vào suy đoán?"
"Đừng hiểu lầm, tôi không phải cảnh sát." Kỷ Tuân nói, "Tôi chỉ là tác giả nho nhỏ có trí tưởng tượng phong phú thích xen vào chuyện của người khác mà thôi, tiểu thuyết mà, càng kỳ lạ lại càng hấp dẫn người xem. Nói những chuyện này, chỉ là vì muốn tìm chút linh cảm sáng tác thôi. Hay là ông cũng nói với tôi vài câu về quan điểm của ông trong vụ án này đi? Yên tâm, tôi sẽ không ghi âm, kiến thức cơ bản, lén ghi âm không có hiệu lực pháp lý."
"Ồ." Kỷ Tuân không bày tỏ cảm xúc.
"Tôi là từ tỉnh khác tới đây, cũng đã sắp ba mươi năm. Khi đó Lôi Lôi vừa ra đời, tôi đón con bé chào đời, tên cũng là do tôi đặt. Con bé là học sinh đầu tiên của tôi, thông minh, hiếu học, còn không phụ sự mong đợi của mọi người, thi được trường ở ngoài nông thôn. Con bé có dũng khí hơn tôi nhiều, cũng có dũng khí hơn phần lớn người ở đây... Nhưng không có cách nào, đây là số mệnh."
Trình Chính mặt mày ủ rũ. Nhưng Kỷ Tuân thấy, Trình Chính tuổi tác cũng không lớn, có lẽ cũng chỉ hơn năm mươi, đang độ trẻ trung khoẻ mạnh, mà trên người hắn mỗi giờ mỗi khắc đều tản ra vẻ già cỗi nồng đậm, hoàng hôn đã muộn, tà dương xuống núi, hắn dùng thái độ nhận mệnh để nghênh tiếp hắc ám.
Một đoạn im ắng thật dài.
Kỷ Tuân có thể cảm giác được Trình Chính tựa như xúc động, nội tâm hắn đang mơ hồ run lên.
"Tôi muốn biết một vài chuyện." Kỷ Tuân hoãn giọng, anh không thèm để ý chân tướng vụ án Đường Cảnh Long, anh muốn chỉ là toàn bộ vụ án Hề Lôi, anh nói ra mục đích cuối cùng của bản thân, "Trong tay Hề Lôi có mười chín con búp bê nữ. Cô ấy rất quý trọng chúng. Tôi cho rằng bí mật cô ấy nắm giữ có liên quan đến những con búp bê này, cũng liên quan đến sự ra đời của cô ấy. Thôn này có rất ít con gái, các cô ấy..."
Trình Chính mở miệng, hắn nhẹ nhàng, bình tĩnh :
"Các cô ấy đều đã gả ra ngoài."
Trao đổi với Trình Chính còn chưa đạt tới hiệu quả dự trù của Kỷ Tuân, mà luật sư đúng lúc này gửi tới một tin tức tốt cho anh: "Hề Chính Bình xác định đồng ý di dời mộ phần rồi!"
Anh gửi tin nhắn lại cho cục cảnh sát, hôm qua đã thương lượng trước, sau khi bên này xác định xong, cục cảnh sát sẽ điều xe, hai vị dân cảnh sẽ chấp hành nhiệm vụ đưa Tằng Bằng đang bị tạm giam lại đây, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Tằng Bằng.
Nông thôn hẻo lánh, thời gian đi đường lâu dài, rảnh rỗi không chuyện gì làm, Kỷ Tuân đi dạo trong thôn một lát. Anh cũng không đi đến chỗ nào đặc thù, chỉ đi men theo các con đường nhỏ giữa cánh đồng, nhìn lối vào núi Tùng La hán đằng sau thôn.
Sơn thôn rất yên tĩnh, vào ngày đông, cây cối dưới núi đều khô cằn, mà không biết loại cây nào trên núi vẫn còn xanh biếc, nhìn từ xa giống như một tầng mây xanh tươi, che đậy trong sương mù mờ ảo. Nhưng mây mù lại màu đen, như một đôi mắt âm u, từ trên cao nhìn xuống.
Mắt không chỉ từ trên núi mà đến, còn đến từ xung quanh Kỷ Tuân.
Từ sau khi rời khỏi nhà Trình Chính, cảm giác mỗi giờ mỗi khắc đều bị người trong bóng tối nhìn chằm chằm đã bao phủ lấy Kỷ Tuân, Kỷ Tuân bình tĩnh thản nhiên, chú ý xung quanh.
Không có ai bám theo anh, chỉ là mỗi khi anh đi đến một nơi, người đang làm việc ở nơi đó đều sẽ nhìn anh. Trong mắt họ cũng không có tò mò đánh giá, chỉ có âm u, âm u giống như mây mù, ảm đạm nặng nề, còn mang theo sương lạnh.
—— Hơn nữa, tất cả đều là phụ nữ.
Những người nhìn anh, tất cả đều là người phụ nữ, không có đàn ông, đàn ông còn tập hợp ngoài sân nhà Hề Chính Bình hóng chuyện, chỉ có phụ nữ, phân tán ở trong nhà của mỗi người, ở ruộng nương, làm việc kiếm sống, giống như An Tâm Hà.
Bầu không khí trong thôn giống như đã bất giác thay đổi, cành khô trở nên xơ cứng hơn, đất lạnh trở nên rắn chắc hơn, gió cũng bắt đầu lạnh lẽo, ẩn giấu lưỡi dao cứa vào da thịt, cảm ơn trời đất, xa xa trên con đường dẫn vào cửa thôn truyền đến tiếng động cơ ô tô, một chiếc xe van màu trắng cũ kỹ rách rưới xuất hiện.
Xe dừng lại ở cửa thôn, cửa xe mở ra, hai vị cảnh sát trẻ tuổi mặc thường phục, tướng tá giống nhau như đúc mang theo Tằng Bằng xuống dưới, trên tay Tằng Bằng không có còng tay, đương nhiên hắn cũng không có bất kỳ dáng vẻ muốn làm gì khác, thành thật đi xuống, thành thật đứng đó, mà thời điểm nhìn thấy Kỷ Tuân, lại giống như nhìn thấy hi vọng, trong mắt ánh lên tia sáng.
"Chào các cậu, tôi là Kỷ Tuân." Kỷ Tuân tiến lên, người bình thường nhìn thấy sinh đôi đều sẽ nhìn nhiều thêm một chút, anh cũng không ngoại lệ, trước tiên quan sát vài lần, sau đó lại giới thiệu tình huống, "Luật sư đang ở trong nhà của Hề Chính Bình, chúng ta vào nhà Hề Chính Bình trước, hắn đã phác ra thỏa thuận chuyển tặng nhà ở rồi, chờ Tằng Bằng ký tên là có thể khởi công di dời mộ phần."
"Rõ." Hai người đáp lại, sau đó bọn họ thân thiện nở nụ cười, "Anh Kỷ, tôi tên Cao Phương, nó tên Cao Viên, chúng tôi biết anh, thành tích ưu tú của anh đến nay vẫn còn dính trên tường vàng danh dự, mỗi ngày chúng tôi đi ăn cơm đều rẽ ngang qua."
"Các cậu nhắc nhở tôi rồi." Kỷ Tuân nói, "Lần tới vào trong cục phải xé đi mới được."
Hai người ngạc nhiên.
Nhưng mà Kỷ Tuân đã quay người đi vào trong thôn, không có gì để nói, ba người còn lại cũng đi theo. Đến nhà của Hề Chính Bình, đàn ông đến hóng chuyện xung quanh đã rời đi, Hề Chính Bình đang cùng luật sư ở trong sân uống trà, không nhìn thấy An Tâm Hà, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng động, có lẽ đang ở bên trong làm việc.
"Người đều đến đủ rồi." Luật sư bắt chuyện, "Đã thương lượng xong, hai bên ký vào là được."
Lúc này cửa đang khép mờ hơi lay động, một người phụ nữ từ trong nhà đi ra, trên tay bà cầm một cái khay, trên khay có hàng quýt đã xếp gọn gàng, bà bưng quýt đến trước mặt bốn người Kỷ Tuân, chào hỏi: "Nông thôn không có gì ngon để chiêu đãi, mọi người ăn chút trái cây."
Kỷ Tuân tiện tay cầm một quả.
Mà Đại Cao, Tiểu Cao lại đồng thời xua tay từ chối, cảnh sát sao có thể ăn của dân được, Tằng Bằng càng không có tâm tư ăn hoa quả, đôi mắt mở to, toàn bộ lực chú ý đều bay đến trên mặt giấy mỏng mà luật sư lấy ra.
"Ăn đi, ăn đi, ít nhất ăn một quả." Người phụ nữ gượng cười, đẩy mạnh khay hoa quả vào lòng Tằng Bằng cùng Đại Cao, Tiểu Cao, sức lực rất lớn, "Trong thôn hiếm thấy mới có khách đến, sao có thể không ăn gì được?"
"Không cần, không cần khách sáo, thật sự không cần đâu ạ."
Trong lúc xô đẩy, mặt khay lật nghiêng, khiến hàng quýt ở trên khay đều rơi xuống.
Người phụ nữ "Ối" một tiếng, Đại Cao, Tiểu Cao vội vã khom lưng giúp đỡ nhặt lên.
Một khi khom lưng, vũ khí vốn bị quần áo rộng lớn che lấp lập tức lộ ra hình dạng.
An Tâm Hà nhìn thấy rồi, cứng ngắc trên gương mặt lan vào trong mắt, ngẩn ngơ nhìn theo, nhìn đường viền của súng.
"Cảm ơn cô, cô khách sáo quá, chúng cháu thật sự không cần ăn hoa quả..."
Chờ Đại Cao, Tiểu Cao nhặt xong, lúc đứng lên vẫn cứ tiếp tục khách mặc bọn họ để lên trên, quay người rời đi.
Sự việc bất ngờ này chỉ vẻn vẹn diễn ra trong góc sân, luật sư ngồi ở giữa sân cuối cùng cũng đã sửa sang xong văn kiện bên trong cặp công văn. Hắn trao đổi với Tằng Bằng, Tằng Bằng vô cùng vui vẻ, soạt soạt kí tên xuống; đến lượt Hề Chính Bình. Hề Chính Bình cầm bút lên, đồng dạng muốn kí tên của chính mình, mà ——
"Không cho ký!" Một tiếng hét vừa cao vừa chói tai vang lên, giọng nói đến từ trong phòng, Kỷ Tuân nhìn thấy An Tâm Hà đi ra, bà thân hình cao lớn, khoảnh khắc đột ngột từ trong nhà xông ra, nhìn quả thực giống như người đàn ông làm chủ gia đình.
"Đừng làm loạn." Hề Chính Bình căn bản không để ý, đầu cũng không ngẩng, tiếp tục nghiên cứu vị trí ký tên.
An Tâm Hà chạy đến bên cạnh bàn xoẹt một tiếng đoạt lấy văn kiện trong tay Hề Chính Bình, xé thành hai nửa.
Hề Chính Bình bị giật mình, đứng lên quát An Tâm Hà, "Bà tự dưng phát điên cái gì, rồ rồi sao?" Lại liên tục xin lỗi luật sư, "Thật ngại quá, tinh thần của vợ tôi có chút vấn đề, tâm tình không ổn định, cậu xem bản này đã bị xé ra rồi... Còn bản sao khác không?"
Luật sư cũng bất ngờ, nhưng hắn rất biết cách nói chuyện: "Không sao, cháu vẫn còn. Lúc trước có nghĩ tới đến nơi này sẽ không có đồ dùng văn phòng nên có mang theo máy in cầm tay, in cái gì cũng tiện. Cô không ký là do có điều gì lo lắng hay là có gì đó không hài lòng? Dù là chuyện gì chúng ta cũng đều có thể trao đổi giải quyết."
"Đúng." Tằng Bằng vô cùng căng thẳng, nhanh chóng gật đầu.
"Tôi nói không cho ký! Không cho di dời mộ phần, ai cũng không được phép động vào mộ của con gái tôi, mảnh đất trên núi một phân cũng không được động vào!" An Tâm Hà đột ngột thay đổi, vẻ mặt trở nên rất đáng sợ, sắc mặt cũng tái nhợt, trong đôi mắt của bà, hiện giờ còn âm u hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà Kỷ Tuân gặp phải lúc trước, rõ ràng bà ấy đang đối mặt với luật sư, với Tằng Bằng, với chồng mình, mà Kỷ Tuân lại cảm thấy bà ấy đang nhìn anh.
Ánh sáng lạnh lẽo từ trong mắt bà chảy ra, từ trên xuống dưới, chảy qua cơ thể anh.
"Đàn bà biết cái gì, đi sang một bên, nơi này không đến lượt bà nói chuyện," Hề Chính Bình mất kiên nhẫn đẩy An Tâm Hà, "Phản đối dời mộ sao vừa nãy không nói luôn? Hiện tại mọi người nói chuyện xong bà mới đến phá đám? Cút cút cút, vào trong nhà nấu cơm đi!"
Hề Chính Bình thấp bé không đẩy nổi An Tâm Hà, bên cạnh bà có một cái giá gỗ, trên giá gỗ có chậu nước, bà đoạt lấy chậu, ụp một phát giội lên chân luật sư.
Luật sư hoảng hốt, may mà bình thường hay đến phòng tập thể hình, tay chân xem như nhanh nhẹn, lập tức nhảy ra đằng sau, cũng tránh được nửa chậu.
Hề Chính Bình đùng một cái cho An Tâm Hà một bạt tai: "Bà điên rồi!"
Đại Cao, Tiểu Cao đều vì biến hóa không kịp nhìn này mà sững sờ, lúc này nhanh chóng quát lên: "Có việc gì bĩnh tĩnh nói, không được động thủ!"
Sân nhà đã triệt để hỗn loạn, trong phòng có mấy người phụ nữ chạy ra, lôi kéo An Tâm Hà, cũng ngăn cản Hề Chính Bình, la hét "Đừng đánh người", "Có chuyện nói rõ ràng". Đàn ông vốn đã rời đi nay lại xuất hiện, làng nhỏ như vậy, ở phía đông kêu một tiếng, phía tây cũng có thể nghe thấy, mọi người ra khỏi cửa nhìn xung quanh, có người đi tới, cũng có người xa xa khuyên bảo :
"Đều có tuổi rồi, hai người ầm ĩ hai câu thì thôi, sao còn động tay động chân?"
"Đừng để người ta cười cho."
"Lão Bình, mang vợ ông vào trong nhà, đừng để bà ấy mất mặt."
Lời đàm tiếu từ bốn phương tám hướng truyền đến, mà ở trước mặt, giọng nói the thé của An Tâm Hà không khác gì móng tay cào rách tấm kính dày: "Tôi không điên, ông mới là người điên, ông quên mảnh đất kia sao? Ông thật sự dám động vào mảnh đất của con gái ông, thật sự dám động vào mộ phần của con gái ông!"
Trong lúc hỗn loạn, Kỷ Tuân hỏi luật sư: "Không phải nói đã xử lý tốt rồi sao?"
Luật sư cũng là đầy đầu chấm hỏi: "Quả thực đã xử lý tốt, vừa nãy cậu cũng nhìn thấy, Hề Chính Bình nhất định muốn ký tên, không hiểu vợ ông ấy tại sao đột nhiên lao ra, rõ ràng lúc trước khi tôi nói chuyện với Hề Chính Bình, vợ của Hề Chính Bình còn làm việc ngay bên cạnh, từ đầu tới cuối đều không tỏ vẻ phản đối... Hiện tại nơi này quá loạn, các cậu đi sang bên cạnh chờ trước, tôi tiếp tục làm công tác tư tưởng cho họ, đợi một lát gọi các cậu."
Ba người cùng với Tằng Bằng đồng thời đứng ở ven đường, luật sư một mình đi tới phía trước, hỗn loạn trong sân đến cùng không kéo dài quá lâu, rất nhanh, An Tâm Hà bị những người phụ nữ khác mang đi, Hề Chính Bình ở lại sân nói chuyện với luật sư, nhưng qua một lúc, không lâu lắm, một người dân lớn tuổi lại đây, cũng gọi Hề Chính Bình đi vào.
"Không bình thường." Kỷ Tuân.
Đại Cao, Tiểu Cao ở bên cạnh đang hơi lúng túng, nhanh chóng nói tiếp: "Quả thật không bình thường, anh Kỷ, vị luật sư này có đáng tin không?"
"Tại sao phụ nữ trong thôn lại đột nhiên phản đối dời mộ như vậy?" Kỷ Tuân lẩm bẩm, "Không cho phép động vào mộ phần trên núi, không cho phép động vào đất trên núi..."
Nếu như chuyện giống như anh suy đoán, phụ nữ là người bị hại, vì sao lại bài xích anh?
Nếu như chuyện không giống như anh suy đoán, vậy thì cái gì đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến lòng phản kháng của người phụ nữ bộc phát... Sự việc biến hóa, bắt đầu từ lúc anh bước ra khỏi nhà của Trình Chính...
Đại Cao, Tiểu Cao cố gắng tiếp lời: "Các cô trong thôn hình như không quá hoan nghênh chúng ta, có thể người ta thật sự không muốn dời mộ? Chúng ta vẫn nên tôn trọng ý kiến của quần chúng, huống hồ đây còn là chuyện nhà của quần chúng."
"Đây không phải là chuyện nhà, là tâm nguyện của Lôi Lôi." Tằng Bằng nôn nóng nói tiếp, "Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi biết ý nguyện của cô ấy!"
"Người chết đã không có quyền biểu đạt ý kiến." Đối với Tằng Bằng, Đại Cao, Tiểu Cao chỉ có lạnh lùng trừng mắt.
Lúc này, cửa lớn trong sân nhà Hề Chính Bình mở ra.
Những người đi vào trong đều đi ra, nữ có nam có, luật sư mỉm cười lên tiếng chào hỏi, mà rất nhanh đã phát hiện không đúng, Kỷ Tuân cũng phát hiện, biểu cảm trên mặt của người đàn ông bước đến cũng cứng ngắc, sắc mặt tái xanh, một đám người hùng hổ xông tới, không nói lời nào đã đẩy luật sư ra khỏi sân, đẩy mấy người Kỷ Tuân lên trước:
"Đi, đi hết đi, chúng tôi không dời mộ."
"Các người không thể như vậy! Chúng ta đã nói xong điều kiện ——" Tằng Bằng lập tức cuống lên.
Không chờ hai vị cảnh sát biểu thị, tái nhợt trên mặt người đàn ông biến thành hung ác, trực tiếp xô đẩy: "Phụ nữ trong làng tôi an táng ở nơi nào là do chúng tôi định đoạt, các người lập tức đi ra ngoài, làng này không hoan nghênh các người!"
Vỏn vẹn năm người thực sự không đủ đối kháng với toàn thôn.
Kỷ Tuân bị người trực tiếp đuổi đến trước xe ngoài thôn, luật sư đầy mặt lúng túng, nỗ lực muốn giải thích, chưa kịp nói gì, Kỷ Tuân đã giơ tay vứt chìa khóa xe của mình cho luật sư: "Ngày hôm nay anh vất vả rồi, anh lái xe trở về trước đi. Tôi thương lượng với mọi người xem nên làm sao giải quyết chuyện này."
Nói xong, anh duỗi tay, đồng thời đẩy Đại Cao, Tiểu Cao kể cả Tằng Bằng, vào trong xe van phía sau.
Bốn phía khép kín, tia sáng đột nhiên tối tăm, bốn người mặt đối mặt ngồi trong không gian chật hẹp, mũi chân đối diện mũi chân, đầu gối dựa vào đầu gối, Kỷ Tuân nói thẳng: "Sự việc rất kỳ quái."
Đại Cao, Tiểu Cao: "Kỳ quái ở điểm nào?"
Kỷ Tuân: "Đầu tiên là phụ nữ trong thôn vô duyên vô cớ phản đối, sau đó đàn ông trong thôn cũng bắt đầu tập thể phản đối. Thái độ chuyển biến vô cùng ly kỳ."
Đại Cao, Tiểu Cao hai mặt nhìn nhau: "Phụ nữ phản đối là bởi vì không muốn mẹ con xa cách hai nơi; đàn ông cũng phản đối là bởi vì phụ nữ đã thành công thuyết phục bọn họ, vợ là lãnh đạo trong nhà? Lãnh đạo lên tiếng, có thể không nghe sao?"
Kỷ Tuân cười nhạo: "Cậu ở chung với lãnh đạo là không nói hai lời đã tát cho lãnh đạo một phát?"
Đại Cao, Tiểu Cao kiên trì quan điểm: "Đánh người đương nhiên là không đúng, mà khi đó hiện trường hỗn loạn, tất cả mọi người đều kích động, có khả năng bị sai lầm chi phối, không thể bởi vì vậy mà nói vợ không thể thuyết phục được chồng, đặc biệt là trong chuyện nhà."
Kỷ Tuân lười tranh cãi với bọn họ.
Là các bà vợ thuyết phục được chồng mình sao? Đúng, người có mắt đều có thể nhìn ra chính là phụ nữ thuyết phục được đàn ông —— mà tuyệt không phải vì chuyện nhà do vợ làm chủ, phụ nữ trong thôn này căn bản không có địa vị.
Bọn họ có thể thuyết phục được chồng mình, chỉ có một điểm: Chuyện dời mộ này, vi phạm đến ích lợi của đàn ông trong thôn.
Anh dựa vào cửa xe suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Trên núi."
"Cái gì?"
"Trên núi có vấn đề, đi lên đó một chuyến."
Đại Cao, Tiểu Cao không hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhanh chóng ngăn cản: "Chờ đã anh Kỷ, chúng tôi biết anh rất muốn ủng hộ chuyện di dời mộ phần, thế nhưng đối với việc này, chúng ta nhất định phải tôn trọng ý kiến của quần chúng, không thể mạnh mua ép bán."
"Ai mạnh mua ép bán?" Kỷ Tuân không buồn ngước mắt, "Bọn họ không dời thì không dời, đó là quyền lợi của bọn họ. Mà tôi bây giờ nghi ngờ trên núi cất giấu bí mật, tôi muốn lên núi săn tìm kho báu, biết đâu lại tìm được thứ ngoài ý muốn của mọi người thì sao? Đến lúc đó nói không chừng cái gì cũng không cần, hai tay dâng mộ phần tặng không, gào khóc tiễn chúng ta đi."
"Vòng tới vòng lui, không phải vẫn là vì chuyện dời mộ này sao..." Đại Cao, Tiểu Cao hết chỗ nói rồi, trực tiếp chỉ vào Tằng Bằng nói, "Vì hắn, đáng giá không?"
Tằng Bằng cúi đầu.
"Các cậu cũng cùng tôi lên núi." Kỷ Tuân nói tiếp.
"Chuyện này không thể nào, nhiệm vụ của chúng tôi là tạm giam Tằng Bằng, an toàn áp giải hắn tới lại an toàn áp giải hắn về." Đại Cao, Tiểu Cao sợ hết hồn, "Nếu như hắn ở trên núi đột nhiên chạy mất thì phải làm sao bây giờ?"
"Tôi tuyệt đối sẽ không chạy!" Tằng Bằng nhanh chóng bảo đảm, "Các cậu có thể còng tay tôi lại."
"Chỗ này đến lượt anh nói chuyện à?" Hai vị cảnh sát hung dữ nói với hắn.
"Không cùng tôi lên đó?" Kỷ Tuân hỏi.
"Không có lý này." Đại Cao, Tiểu Cao tiếp tục tận tình khuyên nhủ khuyên Kỷ Tuân, "Anh Kỷ, giữa mùa đông, trên núi trọc lốc, thật sự không có gì đâu, anh cứ xem như là người dân trong thôn tình cảm tốt, có tiền cũng không muốn dời mộ đi..."
"Vậy mình tôi đi lên, các cậu ở chỗ này chờ tôi." Kỷ Tuân nói.
"... Chúng tôi không chờ anh, chúng tôi phải đi." Đại Cao, Tiểu Cao thái độ kiên quyết.
"Nếu không chúng ta lại thương lượng một chút?" Kỷ Tuân duy trì lịch sự.
"Không, không thương lượng, cứ như vậy đi." Đại Cao, Tiểu Cao kiên định như bàn thạch.
Đã như vậy, Kỷ Tuân tiên lễ hậu binh, lộ ra bản chất, mở rộng hai tay nói:
"Vậy tôi ở trên núi mà bị lạc đường thì phải làm sao bây giờ? Gặp phải nguy hiểm cũng phải làm sao bây giờ? Tôi gọi 110 cầu cứu, 110 cũng sẽ phái cảnh sát tới hỗ trợ, sơn thôn hẻo lánh, các cậu bây giờ là cảnh sát đang ở gần nhất rồi đúng không? Đến lúc đó tổng chỉ huy điều động nhân lực, các cậu cảm thấy ai sẽ bị điều tới tìm tôi?"
"..."
"Lái ra ngoài rồi lại lái trở về, lái về lại phải lái ra ngoài, đường núi xóc nảy, điều khiển mệt nhọc, còn mang theo phần tử ma túy nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn..."
"Tôi thật sự sẽ không chạy." Tằng Bằng uể oải, mệt mỏi nói, "Tôi cũng không nguy hiểm."
"Đến nỗi thế không?" Hai vị cảnh sát lộ vẻ khó thở, "Chỉ là một ngọn núi, thành tinh rồi, nhốt anh ở đó?"
"Cho dù không nhốt được tôi, tôi cũng không thể quay về." Kỷ Tuân không để tâm, "Xe của tôi đã đưa cho luật sư, chỗ này không gọi được xe, cuối cùng vẫn phải làm phiền cảnh sát tới đón tôi, cậu nói xem lần này tôi cứ phải 110 báo cảnh sát như vậy, bất tiện biết bao? Nếu không, các cậu cố chờ một lát đi?"
Đại Cao, Tiểu Cao thực sự không còn lời nào để nói, Kỷ Tuân đơn phương tuyên bố thắng lợi, anh rút điện thoại ra, lắc lắc với hai vị cảnh sát: "Được rồi, tôi đi lên núi, đến lúc đó liên lạc qua điện thoại —— các cậu chú ý tình hình trong thôn, nếu như người đột nhiên ít đi hơn nửa, nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Hai cậu cảnh sát đơ mặt, mà Tằng Bằng, rất nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ quan sát kỹ."
"Đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, thời khắc mấu chốt, nhớ tới bảo vệ tôi."
Kỷ Tuân để lại kết luận cuối cùng, đẩy cửa xe van, mà đúng lúc này, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Kỷ Tuân nhìn lên bầu trời, không biết từ lúc nào, sắc trời đã chuyển âm u, gió ở bên ngoài vù vù thổi, thổi đến mức toàn bộ cành khô lá héo lảo đảo đung đưa trong gió, phát ra âm thanh "phần phật" quái dị, giống như tiếng cười bóp chặt lấy cổ họng.
Dấu hiệu này, không tốt lắm.
Kỷ Tuân thật sự cảm thấy có chút nguy hiểm, bàn tay thò vào túi, muốn gửi tin nhắn báo một tiếng với Hoắc Nhiễm Nhân, ngón tay mới vừa mò tới di động, đột nhiên nhớ tới chính mình không có số điện thoại hay WeChat của Hoắc Nhiễm Nhân—— vốn là có, nhưng hai người nói qua nói lại song phương đều xóa rồi.
Liên lạc với Hoắc Nhiễm Nhân, còn phải thông qua Đàm Minh Cửu, hoặc là Viên Việt.
... Thôi, quá lằng nhằng.
Anh rút bàn tay trong túi ra, tiếp tục đi về phía trước, cứ đi mãi, lại không nhịn được cân nhắc.
Thiệt thòi này, hình như đã ăn qua một lần khi truy kích ở hẻm nhỏ rồi, lẽ nào ngày hôm nay còn phải ăn lần thứ hai? Cùng một cái hố mà ngã đến hai lần, không đến nỗi đâu nhỉ?
--------------------