Trần Duật Đằng từ dưới đất đứng lên, một bên mặt cảm thấy đau nhức cực kì nhưng hắn lại không dám phản kháng. Bạch Dương Vĩ thì lại lửa giận phừng phừng nhìn người đứng ở trước mặt.
Sở Hoà ú ớ chạy đến can ngăn, mặt mũi ba nhỏ cũng trắng bệch vì sợ hãi. Chỉ sợ chồng mình lại gây ra chuyện thôi.
"Sở Hoà, em mau tránh ra. Hôm nay anh phải đòi lại công bằng cho con trai"
Con trai của bọn họ đã tổn thương như thế nào chẳng phải bọn họ hiểu rõ nhất sao? Sở Khiết chọn cách thu mình vào bóng tối, được một thời gian thì lại muốn chạy sang Pháp. Ở cái độ tuổi lẽ ra chỉ nên tìm hiểu thế giới xung quanh thì lại bỏ trốn, con trai họ nếu không dính líu đến thằng khốn này thì có phải chịu oan ức đến thế không?
Sở Hoà đứng chắn trước mắt của Trần Duật Đằng, lắc đầu liên tục, ánh mắt lo lắng chỉ sợ Dương Vĩ làm càn.
Nhưng ba nhỏ càng lo lắng bao nhiêu thì Trần Duật Đằng càng ương bướng bấy nhiêu. Hắn đi đến trước mặt Bạch Dương Vĩ, ánh mắt kiên quyết nói.
"Chú! Là cháu sai, cháu biết một lời xin lỗi cũng không thể xong chuyện được. Chú cứ đánh cháu đi, cháu chịu được. Nhưng sau khi chú đánh xong, chú cho cháu biết Sở Khiết đang ở đâu có được không?"
Bạch Dương Vĩ nhếch mép cười, bộ dạng hung dữ của ba lớn thật khiến người khác doạ người. Ba lớn nhìn thằng mắt Trần Duật Đằng, cứng rắn đáp.
"Khá lắm, cũng rất cứng đầu. Đánh cậu thì tôi làm được, nhưng nói chỗ con trai tôi đang ở thì tôi không làm. Thằng nhóc này, mau đến đây"
Bạch Dương Vĩ cởi áo vest ngoài, nằm lấy cổ áo Trần Duật Đằng, liên tục hạ từng cú đấm xuống khuôn mặt điển trai kia.
Trần Duật Đằng không phải kháng, từng cú đấm hạ xuống đều dính mặt hắn. Cảm giác ê ẩm không thể nói lên lời. Đôi lúc, sẽ nghe được âm thanh rên rỉ từ hắn phát ra. Nhưng ba lớn không hề có ý định dừng tay.
Trần Duật Đằng lãnh trọn gần mười cú đấm thì Sở Hoà cũng không thể nhìn nổi nữa, ba nhỏ tiến đến ôm chặt lấy éo Dương Vĩ, ú ớ cầu xin.
Trần Duật Đằng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hai mắt cũng mờ đi. Đến lúc được Dương Vĩ thả ra thì hắn lảo đảo ngồi bệch xuống đất. Khuôn mặt đau đớn không thể tả thành lời.
"Chú...chú đánh xong chưa...nếu xong rồi thì cho cháu biết địa chỉ được không?"
Trần Duật Đằng cầu xin, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt ganh ghét của Bạch Dương Vĩ. Ba lớn thở hắt ra một hơi, nắm tay ba nhỏ vừa kéo đi vừa nói.
"Tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cậu đâu, mau về đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu."
Bạch Dương Vĩ dứt khoác không từ chối, trực tiếp nắm tay dự định kéo vợ mình vào nhà. Trần Duật Đằng biết, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác. Hắn cố chấp, cứng đầu lê lếch cái thân thể của mình, khó khăn nắm lấy góc áo của Sở Hoà.
"Hai chú... con biết sai thật rồi"
Trần Duật Đằng mang gương mặt đau đớn, dùng ánh mắt tha thiết gần như cầu xin hai người. Bàn tay hắn nắm chặt lấy áo Sở Hoà, vì dường như hắn biết...người này có thể giúp được hắn hơn là chú kia.
Sở Hoà quay người sang nhìn Trần Duật Đằng, bộ dạng thê thảm của hắn khiến ba nhỏ có chút xót thương. Dù sao cũng đang tuổi dậy thì, hiếu thắng rồi gây ra lỗi lầm là chuyện bình thường. Huống hồ vừa rồi Bạch Dương Vĩ còn ra tay nặng như vậy. Sở Hoà cũng cảm thấy có lỗi.
Nhưng Bạch Dương Vĩ lại khác, thằng nhóc trước mắt khiến ba lớn ghét cay ghét đắng. Hắn chính là quá khứ của ba lớn, cũng là hiện thân của kẻ phản diện đã khiến con trai của bọn họ tổn thương. Dĩ nhiên, ba lớn không thể tha thứ dễ dàng như vậy.
"Mau tránh ra cho ông, nhóc con"
Bạch Dương Vĩ tiến đến, dùng tay đẩy Duật Đằng ra. Nhưng xui rủi thay, Trần Duật bị đấm đến đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, bây giờ bị Dương Vĩ đẩy mạnh như vậy khiến hắn choáng váng.
Xui rủi thay, Duật Đằng đang nắm chặt áo Sở Hoà. Thành ra lúc hắn choáng váng muốn ngất đi thì kéo theo Sở Khiết.
Cả hai loạng choạng muốn ngã xuống, Bạch Dương Vĩ muốn đưa tay đến nắm lấy Sở Hoà cũng không thể kịp.
"A..."
Nhận thấy mình sắp bị ngã, Sở Hoà kêu lên một tiếng, làm cho tinh thần của Duật Đằng cũng tỉnh táo hơn một chút. Nhìn bóng lưng của Sở Hoà đang ngã về phía mình, Trần Duật Đằng dùng một tay ôm eo của Sở Hoà, tay còn lại chống xuống đất.
Rắc!
"Sở Hoà..."
Âm thanh đồng loạt vang lên, Trần Duật Đằng đau đến đổ mồ hôi lạnh buông người ra, Bạch Dương Vĩ mau chóng đỡ Sở Hoà lên. Lo lắng hỏi thăm.
"Em có sao không? Nhóc con, vừa rồi tôi nghe thấy âm thanh gì đó, cậu ổn chứ?"
Bạch Dương Vĩ nhìn sang Duật Đằng, chỉ thấy hắn đang ôm cổ tay phải. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, khó khăn nói.