Trần Duật Đằng nhìn tấm ảnh mặt Bạch Sở Khiết vừa đăng tải, hai mắt liền như muốn nổ đom đóm.
Tấm ảnh đã bị che đi khuôn mặt của người kia, chỉ thấy được một bàn tay có xăm hình đặt trên vô lăng, còn lại quả thật có cố gắng tìm kiếm cách nào cũng không thể nhận diện được khuôn mặt của người nam kia.
Trần Duật Đằng hốt hoảng, cuối cùng là lặng người, không biết nên làm gì, cảm giác thất vọng không tên xâm chiếm lấy cơ thể hắn, Trần Duật Đằng nhấc điện thoại lên, soạn tin nhắn gửi cho Sở Khiết.
"Anh đợi em trở về"
Bạch Sở Khiết nhìn năm chữ trên màn hình, quả thật tâm trạng cũng không dễ chịu gì. Trở về ở đây là nghĩa gì? Là đợi cậu đi chơi sau đó trở về, hay là...trở về bên nhau.
"Ấy ấy! Bé con, mau mau gắn giúp tớ cái móng giả đi. Chụp có tấm hình cho giống đàn ông thôi cũng khiến tớ mệt chết đi được. Mau! Mau giúp tớ mang móng giả vào, như thế tớ mới thấy an toàn"
Bạch Sở Khiết nhìn bàn tay của người bên cạnh đưa qua, chỉ còn ngón út của tay phải là chưa gắn móng thì phì cười đáp.
"Hôm nay lại dài hơn mọi ngày à? Cẩn thận tự khiến mình bị thương đấy."
Nam nhân ngồi bên ghế lái tự đeo khuyên tai cho mình, vừa bĩu môi vừa đáp.
"Cậu thì biết cái gì chứ? Móng tay không chỉ để đẹp, mà đôi khi nó còn như móng vuốt, khiến cho mấy lão thích sờ mông tớ phải gánh chịu hậu quả"
Bạch Sở Khiết bất lực phì cười, cảm giác khó chịu cũng mau chóng quên đi.
"Bé con à! Tớ biết cậu vẫn còn đang vấn vương với người đó. Nhưng tớ đi trước cậu, mấy thằng mặt mũi đẹp trai này thì đừng nên tin. Có thể do nó thấy cậu đã thay đổi về ngoại hình nên mới luyến tiếc đấy. Đồ ngốc nhà cậu đừng dễ bị đánh lừa như vậy"
"Henry à! Không cần quá lo lắng cho tớ, tớ cũng không hề có ý định quay lại đâu"
Chàng trai ngồi trên ghế lái hài lòng mỉm cười, còn thuận tay lấy cây son từ trong túi ra dưỡng môi. Xót xa nói.
"Bé cưng! Cậu biết không, trên đời này không ai là người tốt đâu. Chỉ có biết suy nghĩ hay không thôi, ở trong con người chúng ta vẫn luôn có sự tham và sân si. Cậu cũng vậy, mà tớ cũng vậy, chúng ta phải biết bảo vệ bản thân. Cậu có biết chưa?"
Henry ngồi ở ghế lái, liên tục lẩm bẩm trách cứ Bạch Sở Khiết là bé ngốc. Nhưng Sở Khiết lại không hề giận, ngược lại còn cảm kích người mà cậu vừa xem là anh trai vừa xem là chị gái này.
Lúc mới sang Pháp, cậu không hề có bạn, đã thế còn bị những người khác kì thị khinh thường. Có một lần trong lúc vừa từ lớp học vẽ đi ra, cậu bị nhóm bạn ngoại quốc ném sơn vào người. Còn chê cậu là kẻ lập dị, Sở Khiết lúc đó cảm thấy cả thế giới này giống như đang ruồng bỏ cậu. Cũng may lúc đó Henry xuất hiện bảo vệ cậu, còn dám đứng lên cãi tay đôi với đám người kia. Sau đó, cũng chính nhờ anh bước vào cuộc sống nhạt nhoà của Sở Khiết, bảo vệ Sở Khiết qua những điều xấu xí nhất của cuộc sống, dạy cậu trưởng thành từng chút. Mà Sở Khiết mới có đủ dũng khí và tính kiên quyết như bây giờ.
Có lẽ thông qua Sở Khiết, Henry thấy được bản thân của mình ngày xưa. Một quá khứ đầy sự dối trá mà một phần cuộc sống này mang lại, cho nên Henry mới vươn đôi tay đầy gai góc của mình ra để che chắn cho bản thể quá khứ của mình đang hiện thân trước mắt.
Bạch Sở Khiết lén lút nhìn ngón tay áp út có đeo nhẫn của người ngồi bên cạnh, rụt rè hỏi.
"Hôm nay là ngày giỗ của người đó sao? Sao anh không ở nhà mà còn muốn đưa em đi chơi"
Nụ cười đầy sự lẳng lơ của Henry dần vuột tắt, một sự chua xót ám đầy trên chiếc xe thơm mùi nước hoa. Anh im lặng một lúc, sau đó nghẹn ngào nói.
"Anh cũng muốn ở nhà, chỉ là hôm nay anh đến thăm mộ anh ấy. Thấy phần mộ đã được dọn sạch sẽ, đến cả hoa cũng đã được thay mới. Anh nghĩ là hôm nay anh ấy sẽ không về thăm anh đâu, vợ anh ấy đã làm rất tốt việc chăm sóc anh ấy mà... Vậy thì về nhà để làm gì? Có ngủ cũng không thể mơ thấy anh ấy được đâu". Ngôn Tình Xuyên Không
"Nhưng tay anh vẫn còn đeo nhẫn, chẳng phải anh nói mỗi ngày quan trọng của người kia. Anh sẽ đeo nhẫn đợi người kia về sao?"
Henry cười lắc đầu, nhẹ nhàng đáp.
"Chỉ là hôm nay có một chút nhớ anh ấy thôi, bé con... sau này làm gì cũng đừng nghĩ cho người khác. Em phải nghĩ cho bản thân mình rồi mới đến lượt người khác. Đừng như anh có được không?"
Bạch Sở Khiết biết Henry đang cố tình trốn tránh nổi đau day dứt trong lòng anh, những lời nói của anh dường như chỉ là trả lời cho qua loa. Bạch Sở Khiết ngoan ngoãn gật đầu, bầu không khí ở trong xe lại trở về sự yên tĩnh như ban đầu.
Nhưng còn chưa được mười phút an tĩnh, bỗng nhiên Bạch Sở Khiết có điện thoại.
Henry nhướng mày, tò mò hỏi.
"Là ai vậy? Bạn của em sao?"
Bạch Sở Khiết nhìn người gọi đến, có chút không vui trả lời.
"Là bạn trai cũ của em"
Henry vừa nghe được câu này, lập tức vui vẻ trở lại như trúng số độc đắc. Vội vàng nói.
"Mau! Mau bắt máy đi. Mẹ nó thằng nhãi này, mày chết với ông"