Lối Rẽ

Chương 34



Đào Duệ Minh đọc kỹ lại, vừa đọc được hai dòng đã biết bài viết này viết về vụ án của Hà Húc và chị cậu ta.

Giọng điệu cậu ta trở nên lạnh nhạt, không có một chữ thừa thãi nào, cứ thế tắt máy. Nhìn giao diện trò chuyện trên màn hình, Đào Duệ Minh không khỏi nổi giận, chửi vào điện thoại một câu: “Bị điên hả? Tính gài bẫy tôi hay gì?”

Nói xong cậu ta vẫn thấy chưa hả giận, do vậy gửi thêm một tin nhắn nữa: “Biến mẹ đi.”

Cậu ta mở phần mềm tìm kiếm, nhập từ khóa vào.

Do đã là chuyện xảy ra rất lâu nên tìm hai trang vẫn không tìm được bài gốc của tin tức liên quan, cậu ta lập tức mất kiên nhẫn. Đào Duệ Minh chợt nhớ tới tác giả “Mùa thu lạnh mấy độ” từng nhắc tới phóng viên phụ trách bám sát vụ án năm đó là người họ Hàn, cậu ta đoán chắc chính là người vừa gọi mình.

Hàn Tùng Sơn không quan tâm tới lời chửi bới của cậu ta, gửi lại một tin nhắn, câu từ lịch sự, bình tĩnh, không mang theo chút kiêu ngạo nào của bề trên.

Hàn Tùng Sơn: “Chuyện đã như vậy rồi, không phải cậu cứ nói không truy cứu là nó có thể trôi qua. Năm đó bố cậu ủy thác cho tôi đăng bài về vụ án này, thật ra tôi không nhận được thù lao gì, chỉ đơn giản là tôi đồng cảm với việc gia đình cậu gặp phải thôi.”

“Khi ấy cậu vẫn còn nhỏ, có lẽ không nhớ gì về chuyện này. Năm đó nhà cậu thua trên mặt trận dư luận, bố cậu không muốn chị cậu bị lời nói của người khác làm tổn thương nên đã lựa chọn chủ động nhân nhượng một bước, không nhắc tới nữa, đây là quyết định vô cùng khó khăn. Nhưng cách này không thể giải quyết được ân oán, cậu xem, mười năm rồi, bây giờ họ lại giở mánh cũ, ông Đào Tiên Dũng vừa chết, danh tiếng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

Đào Duệ Minh vốn định block ông ta, đọc xong hai tin nhắn này cậu ta lại chần chừ.

Mấy ngày nay cậu ta nghe thấy rất nhiều lời châm biếm, kỳ thị từ nội bộ công ty, bạn học trong trường, người nặc danh, không thân quen trên mạng. Tất cả mọi người đều thảo luận về bố cậu ta như một món đồ chướng tai gai mắt, không hề tiếc thương trước một sinh mạng đã ra đi, cũng không oán trách hung thủ.

Cậu ta ngồi đọc hết toàn bộ bình luận trên mạng, nhìn những cư dân mạng kia vấy bẩn, xúc phạm bố mình, thế nhưng tiếng nói biện minh của lý trí lại bị đả kích nặng nề, không sao đáp trả được.

Tựa như có những người trời sinh đã cao hơn người khác một bậc, đạo đức hoàn hảo, còn cậu ta sinh ra đã là người thấp kém, không có tư cách buồn bã.

Đào Duệ Minh không hiểu, nửa tháng trước, bố cậu ta vẫn là một người đàn ông được bao người kính trọng. Trong trường vẫn còn tên ông trên bảng người quyên góp, người có hoàn cảnh khó khăn, được ông hỗ trợ còn gửi thư cảm ơn tới tận nhà, cuộc sống của ông được bao bọc trong niềm vui, sự sung túc, tràn đầy phước lành.

Chỉ trong một đêm, trời đất như sụp đổ, ông bị ngọn núi khổng lồ đè bẹp, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Thậm chí ngay cả Đào Tư Duyệt cũng không tin bố mình trong sạch, khi cậu ta tức giận nói sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý với đám người đó, Đào Tư Duyệt chỉ dùng ánh mắt u ám, cay đắng nhìn cậu ta, bảo cậu ta đừng làm loạn.

Từng câu Hàn Tùng Sơn nói, cho dù là thật hay giả, xuất phát từ mục đích gì, nó đều chạm vào trái tim mềm yếu, chi chít vết thương của cậu ta.

Cậu ta muốn nghe và cần nghe.

Cậu ta rụt tay lại, nhìn trạng thái đối phương đang soạn tin nhắn, chờ đợi ông ta gửi tin nhắn mới tới.

Hàn Tùng Sơn: “Tôi đoán chắc cậu đã từng thấy tài khoản Mùa thu lạnh mấy độ này rồi. Tác giả này rất có trình độ, bài viết có tới chín phần là thật, một phần là giả, mục đích là để mọi người tin một phần lời nói dối mà anh ta chêm vào, nhiễu loạn sự phán đoán của mọi người. Anh ta đã thành công vấy bẩn bố cậu, về sau chắc chắn anh ta cũng sẽ không tha cho các cậu đâu.”

“Cậu có thể chờ xem. Bây giờ chủ yếu anh ta vẫn đang điều tra vụ án năm đó của Hà Húc. Tiếp theo anh ta sẽ nói, trước đây tôi từng bị Hà Húc bắt, hận ông ta tới tận xương tủy nên mới ác ý nhằm vào ông ta, vu oan cho ông ta tội danh xâm hại Đào Tư Duyệt. Tất cả đều chỉ là cái bẫy tôi và Đào Diên Dũng dựng nên.”

Dòng xe bắt đầu dịch chuyển, xe của Đào Duệ Minh kẹt ở giữa, tài xế bên cạnh liên tục chen vào, khiến xe phía sau cậu ta bấm còi inh ỏi.

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, sau đó vội lái xe về phía trước, tìm một chỗ trống, tạm thời dừng xe lại bên đường.

Xung quanh là những con người bươn chải, bôn ba vì cuộc sống. Bầu trời đổ màu xanh dương nhạt nhòa, rõ ràng không có áng mây nặng nề nào nhưng ánh sáng lại như bị thứ gì đó che lấp, không sao chiếu xuống bên dưới. Người đi đường cúi đầu trong cảnh sắc ảm đạm, trên gương mặt đờ đẫn mang theo muộn phiền.

Ánh mắt Đào Duệ Minh mơ màng, cậu ta lấy điện thoại ra. Đối phương đã soạn một tin nhắn rất dài, che kín màn hình.

Hàn Tùng Sơn: “Người này có thể lấy được tài liệu nội bộ cảnh sát, vụ án của bố cậu vừa kết thúc, anh ta đã viết xong bài rồi đăng lên, rốt cuộc người đứng sau kẻ này là ai, tôi đoán trong lòng cậu biết rõ.”

“Trong thông báo phía cảnh sát đưa ra, và quá trình cảnh sát tiến hành điều tra bố cậu, liệu tất cả có được bảo mật nghiêm ngặt, công bằng hay không, tôi nghĩ cậu cũng rõ.”

“Bố cậu từ một nhà từ thiện trở thành một kẻ bao người phỉ nhổ như hôm nay, việc kinh doanh mười mấy năm của ông ấy, tính cách nhân hậu, làm bao việc thiện kia, giờ lại bất hạnh bị người ta gi ết chết, đã thế còn bị mọi người chửi bới. Là con trai ông ấy, tôi tin chắc chắn cậu bị dao động.”

“Nếu tôi nói không ai thúc đẩy chuyện này hết, cậu dám tin không?”

Đối phương không soạn tin nhắn nữa, dường như đang đợi cậu ta trả lời.

Đào Duệ Minh do dự trong giây lát rồi nhắn lại: “Ông có chứng cứ không?”

Hàn Tùng Sơn: “Ha ha, trong thời đại số thế này, những bài đăng trên mạng kiểu gì chẳng có mấy tài khoản clone. Cậu cứ vào bình luận đọc cho kỹ, mấy bình luận được đẩy lên top có phải có người thao túng không.”

Từng câu từng chữ của Hàn Tùng Sơn trông có vẻ như đang khuyên hết nước hết cái.

Ông ta gửi tin nhắn thoại, giọng điệu tiếc thương, bi ai.

“Trước đây tôi làm trong ngành truyền thông, điểm này tôi hiểu hơn cậu. Tôi rất khó chịu, tại sao những người cầm bút lại trở thành như vậy?”

Sức ảnh hưởng của giọng nói luôn mạnh hơn câu chữ.

Đào Duệ Minh rùng mình, cảm thấy gió lạnh đang ùa về, bao trọn lấy bản thân. Cậu ta quay đầu nhìn, phát hiện điều hòa đã hạ thấp, cậu ta lập tức đẩy cửa thông gió lên.

Hàn Tùng Sơn gửi một câu tổng kết cuối cùng, giống như câu kết cố định trong bài tường thuật, lời nói thẳng thắn, sắc bén, hoàn toàn phá tan sự lo lắng của Đào Duệ Minh.

“Trước đây tôi từng đắc tội với Hà Xuyên Châu, bây giờ tôi móc gan móc thịt ra nói với cậu những điều này, lẽ nào bản thân tôi sẽ nhận được lợi lộc gì sao? Hơn nữa tôi không còn là phóng viên nữa, cậu nghĩ kỹ lại xem, tôi không muốn cậu rơi vào bẫy của họ.”

Đào Duệ Minh vừa đọc vừa hạ cửa xe xuống, tạo ra khe hở.

Khi cơn gió ấm áp ùa vào trong, Hàn Tùng Sơn lại gọi tới.

Lần này Đào Duệ Minh không từ chối.

Cậu ta vẫn không hiểu người tên Hàn Tùng Sơn này liên lạc với mình làm gì, vậy nên lúc nghe máy, cậu ta không lên tiếng, Hàn Tùng Sơn tiếp tục độc thoại.

“Năm đó Hà Húc không chịu được cơn áy náy của lương tâm nên đã nhảy lầu, Hà Xuyên Châu là người không phân phải trái, cô ta luôn ghi thù vụ này, đợi chờ bao nhiêu năm chỉ để báo thù. Cô ta sẽ không dễ dàng tha cho các cậu đâu. Cậu không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Quang Dật, cho chị cậu chứ, đúng không?”

Đào Duệ Minh thầm nghĩ, nếu người này đang nói dối, vậy chắc chắn ông ta là một diễn viên hoàn hảo. Bởi vì trong lời ông ta nói có sự bi thương, tức giận, không cam tâm, tất cả đều quá đỗi chân thật. Cho dù chưa bao giờ gặp ông ta, hình tượng của ông ta cũng hiện lên rõ ràng trong trí não cậu ta.

Đào Duệ Minh vẫn nghi ngờ như trước, nhưng giọng điệu đã mềm mỏng đi nhiều: “Có nghiêm trọng như ông nói không? Hà Xuyên Châu làm cảnh sát bao năm như vậy, sao tôi không thấy cô ta báo thù?”

Hàn Tùng Sơn thở dài, dường như có phần bất lực: “Đương nhiên là phải từ từ rồi, nếu như không chuẩn bị kỹ đã gây khó dễ cho Quang Dật, vậy đó gọi là liều lĩnh, điên cuồng. Bố cậu vẫn là người có sức ảnh hưởng, không dễ dàng bị lật đổ, ông ấy còn sống chẳng có gì xảy ra, giờ chết rồi, mọi thứ đều thay đổi.”

Tay trái Đào Duệ Minh năm chặt vô lăng, ngón tay cong lên, liên tục xoa vào nhau.

Hàn Tùng Sơn chần chừ mấy giây, sau đó thẳng thắn nói: “Nếu cậu không tin tôi thì có thể đợi bài đăng tiếp theo của Mùa thu lạnh mấy độ, xem có phải anh ta sỉ vả tôi không. Sau khi chứng minh lập trường của tôi không trong sáng, bước tiếp theo anh ta sẽ chứng minh chị cậu, bố cậu nói dối. Tới lúc đó có thể phân tích thế nào? Nói chị cậu chủ động quyến rũ Hà Húc hay nói họ đứng phía sau bịa đặt, vu khống cho Hà Húc có ác ý với nữ sinh nhỉ? Cậu hiểu không? Thật sự tới lúc đó thì tình hình chị cậu phải đối diện còn nghiêm trọng gấp trăm lần bây giờ.”

Đào Duệ Minh buột miệng: “Sao ông không đi tìm chị tôi?”

“Cô ấy rất sợ hãi, tôi không biết nên nói với cô ấy thế nào. Năm đó cô ấy không muốn đòi lại quyền lợi cho mình, cô ấy từng coi Hà Húc là một trưởng bối đáng được tôn trọng, do vậy nên không muốn chấp nhận chuyện này.” Hàn Tùng Sơn nghiêm giọng: “Cậu có thể hỏi ý kiến của cô ấy, cậu là em trai cô ấy, có lẽ khi nhắc tới chuyện này sẽ không khiến cô ấy buồn vậy nữa.”

Nói xong câu này, Hàn Tùng Sơn im lặng, có lẽ không tìm được chuyện phải nói nữa nên đã tắt máy.

Lúc này đèn đường đột nhiên sáng lên, trên cây xanh xung quanh xuất hiện ánh sáng vàng dịu dàng như đang bao bọc lấy từng tán lá. Con đường vừa nãy còn tăm tối, giờ đã sáng lấp lánh như những viên trân châu, càng làm nổi bật sự tĩnh lặng, lạnh lẽo trong xe.

Đào Duệ Minh thất thần nhìn điện thoại, cố gắng nghĩ từng câu đối phương nói, cuối cùng cậu ta đặt điện thoại vào ghế lái phụ, lái xe về nhà.

Cậu ta xuyên qua trung tâm thành phố đông đúc, khi về tới nhà đã hơn tám giờ tối. Đào Tư Duyệt ở trong phòng, Giang Chiếu Lâm vẫn trực ở bệnh viện. Trên bàn trong phòng khách có rất nhiều cốc trà, hoa quả, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc lá nồng nặc, giúp việc đang thu dọn mọi thứ.

Đào Duệ Minh hỏi: “Hôm nay có khách tới nhà sao?”

“Có ngày nào không có khách đâu.” Giúp việc thấp giọng, không vui nói: “Ngày nào người của công ty cũng tới hỏi, hôm nay họ còn đưa luật sư tới, làm loạn cả buổi chiều. Cô đọc tiểu thuyết mà phiền muốn chết, tức tới nỗi không cả ăn cơm tối.”

Tay bà ấy cầm khăn lau, khi chuẩn bị rời đi vẫn không nhịn được lầm bầm thêm: “Duệ Minh, không phải cô nói gì cháu đâu, cháu nên chia sẻ gánh nặng với chị cháu.”

Đào Duệ Minha ậm ờ đáp cho qua.

Giúp việc nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Sức khỏe mẹ cháu tốt hơn chưa?”

“Mẹ cháu…” Trái tim của Đào Duệ Minh trùng xuống, cậu ta nhìn sang chỗ khác, lấy bừa cái cớ nào đó: “Vẫn chưa, gần đây sang thu, bà ấy còn bị cảm nữa.”

Giúp việc hết cách, thở dài: “Haiz, đúng là đen đủi.”