Nhắc đến vụ tiền thưởng này thì Tạ Dĩnh từ trước đến nay chưa từng được nhận.
Không có cách nào vì phải là người tiến bộ lọt vào trong danh sách 100 người, mà cô vẫn luôn ổn định đứng thứ nhất đây cũng là lần đầu tiên bị người ta đoạt mất danh hiệu.
Cô nheo mắt nhìn Trần Nhiên được lĩnh 1600 tệ, thế mà lại thấy hâm mộ.
Trình Âm nhìn ánh mắt hâm mộ của Tạ Dĩnh, lại nhìn 400 tệ mình nhận được có xúc động muốn đưa toàn bộ cho cô.
Kì thi lần này cô đứng thứ 642 toàn khóa vượt lên 200 người so với lần trước Trương Dược Hải cũng khen ngợi cô rất nhiều còn nhấn mạnh nói phương pháp học tập xếp theo nhóm mà Tạ Dĩnh đưa ra vô cùng có ích.
"Ít nhiều cũng nhờ cậu bình thường giảng thêm bài cho tớ." Trình Âm đặt bốn tờ một trăm vào trong bản giấy nháp, vô cùng trân trọng mà đưa cho Tạ Dĩnh, "Đây cho cậu hết."
Tạ Dĩnh đâu có muốn số tiền này nhưng lúc còn chưa nói câu từ chối thì thấy Trình Âm lén lút rút về một tờ.
"Nếu không tớ lấy lại tờ này nhé, tớ muốn lưu lại làm kỷ niệm."
Tạ Dĩnh dở khóc dở cười, đưa toàn bộ số tiền cho cô nàng: "Ai muốn số tiền này chứ, thô tục."
"Nhưng mấy ngày tới thì không được rồi." Tạ Dĩnh nói, "Cuối tuần đi, dạo này tớ phải thu dọn đồ dạc"
"Dọn đồ cậu muốn đi đâu"
"Không đi đâu cả." Tạ Dĩnh thản nhiên nói, "Mùa đông sắp tới rồi, ông bà cũng đã già cho nên cha mẹ tớ định làm hệ thống sưởi thuận tiện sửa nhà lại một lần, nhiều năm rồi chưa sửa tường giấy chóc hết ra rồi."
Nói xong cô lại thở dài, "Mặc dù bây giờ sửa nhà không còn lâu như trước nữa nhưng trang hoàng lại nhà mới cũng phải mất 2-3 tháng, chắc tớ phải đi thuê nhà một thời gian."
"A...... lớp 12 rồi, sao lúc này lại sửa nhà chứ? Không ảnh hưởng đến việc học của cậu à?"
Tạ Dĩnh gục đầu xuống, nhìn ngón tay của mình: "Không sao cả, dù sao tớ vẫn luôn thi được tốt nhất."
Nói xong, Trình Âm đột nhiên nhìn sang Trần Nhiên.
"Lần sau cậu có thể thi qua anh ấy không?"
Tạ Dĩnh ngước lên, trong ánh mắt nhìn Trần Nhiên như có đốm lửa.
"Bạn Trần à, anh thực sự không phúc hậu tý nào."
Trong chớp nhoáng, Trình Âm và Nhiếp Nam gần như thấy một chiến thuật vô hình trôi nổi trong không trung.
Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Tạ Dĩnh, Trần Nhiên ngồi thẳng dậy, thản nhiên nói: "Tôi có nói gì sao?"
Ba người đều cùng im lặng.
Hình như đúng vậy......
Tất cả đều là do các cô tự suy luận.
"Thế vì sao 5 năm mà anh còn không thi đỗ đại học?"
Nói xong, Trình Âm muốn vả vào miệng mình, "Xin lỗi anh, chuyện này là do chúng tôi tự nghĩ ra. Vậy vì sao anh không thi đại học?"
Trần Nhiên học giọng điệu của cô nói: "Bởi vì không có thời gian nha."
Trình Âm khiếp sợ đến mức không khép miệng lại được.
Đây là thế giới học bá à!
Không có thời gian học đại học thì không học, có thời gian thì lại về thi đại học.
"Vậy anh muốn thi trường nào?"
Nụ cười của Trần Nhiên hơi cứng lại.
Đại học à.
Chắc anh sẽ không thi.
Theo ý của Giang Siêu thì chắc không lâu nữa anh phải về đơn vị rồi.
Thấy Trần Nhiên không nói lời nào, Trình Âm hiểu ý quay đầu đi: "Tôi biết rồi, chắc anh vẫn đang phân vân không biết nên học Thanh Hoa hay Bắc Đại."
Cô lại âm thầm tự nói: "Chuyện này từ hồi tôi học năm nhất của tiểu học cũng đã từng phân vân rồi."
Trần Nhiên lại cười.
Anh phát hiện gần đây cảm xúc của mình thay đổi liên tục.
Luôn bị Trình Âm làm cho tức đến nói không nên lời, nhưng rất nhanh lại bị cô làm cho không hiểu được mà cười.
Đặc biệt lúc mà tâm trạng anh không tốt, trước kia sẽ toàn phát tiết qua đánh bóng hoặc chơi game, nhưng bây giờ anh lại thích đến trường.
Anh nhìn cái đầu nhỏ của Trình Âm, nắm đuôi tóc của cô.
"Sao không bện tóc đuôi sam!"
Nói đến chuyện này Trình Âm lại tức giận hất ngay tay anh ra.
"Liên quan gì đến anh chứ!"
"Nếu tôi mặc kệ em thì lúc này em đã phải nhận làm vệ sinh một tháng rồi." Anh quệt vào cằm của Trình Âm, "Phải biết cám ơn, hiểu chưa!"
Trình Âm quay đầu đi, cúi đầu lấy sách bài tập ra làm, giọng nói mềm mại: "Liên quan gì đến anh......"
Trần Nhiên hừ một tiếng.
Chuyện này nhìn hết sức bình thường.
Nhưng Tạ Dĩnh ở bên lại cảm thấy kỳ lạ.
Cô yên lặng nhìn gương mặt hơi đỏ lên của Trình Âm, giống như phát hiện ra chuyện gì đó.
-
Sau khi tan học buổi trưa, Trình Âm đang ở căng tin thì nhận được điện thoại của Trình Thanh.
Cô Vương hôm nay bị bệnh, nên tối nay không phải học đúng lúc cha mẹ cô mai đã đi rồi định mang hai anh em đi ăn bữa cơm.
Trong tiếng ầm ĩ ở căng tin, Trình Âm vội vàng trả lời rồi đi múc cơm.
Tạ Dĩnh xếp phía sau cô, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.
"A Âm, cậu cảm thấy Trần Nhiên thế nào?"
Khi ngồi vào bàn, Tạ Dĩnh vừa chọn hành trong đồ ăn ra vừa hỏi.
Trình Âm vùi đầu ăn cơm: "Cái gì thế nào?"
"Thì con người anh ấy như thế nào?" Tạ Dĩnh không quá đói, nên lực chú ý lên hết người Trình Âm.
Dừng đũa lại làm cho miếng sườn không gắp được.
"Chẳng ra gì."
"Thật không?"
"Đúng vậy, lần trước anh ta còn nói tớ bện tóc đuôi sam khó coi chết đi được."
Đầu óc Tạ Dĩnh nghẽn lại.
Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Lúc này, Tiếu Tư Nhiên và Bùi Phỉ bê đĩa cơm đi qua bàn của các cô. Cho đến bây giờ kể cả là bạn cùng lớp thì ngay cả chào hỏi cũng không muốn.
Tạ Dĩnh chọn đồ ăn cười nhạo: "603."
Tiếu Tư Nhiên dừng chân lại, cắn chặt răng, không nói gì mà quay đầu đi, cơm cũng không ăn.
Trình Âm vẫn yên lặng lùa cơm.
Kỳ thi lần này Tiếu Tư Nhiên phát huy thất thường, 603, đứng thứ 9 của lớp, chỉ vào năm lớp 11 lúc cô ta bị bệnh mới có kết quả như vậy.
Nhưng cô ta cũng không có tư cách chế giễu người khác.
Cho dù lần này cô ta thi tốt đến mức cũng còn thấp hơn người ta rất nhiều.
-
Tiết học buổi chiều, tinh thần của Trình Âm khá tốt.
Có lẽ do thời tiết càng ngày càng lạnh cho nên cô không ngủ một tiết nào.
Đến khi tan học, cô đang thu dọn sách vở, thì tiếng điện thoại của Trần Nhiên vang lên.
Lúc anh nhận điện thoại, Trình Âm khẽ liếc mắt tên nhấp nháy trên màn hình "Giang Văn Văn ".
Giác quan thứ sáu nói cho Trình Âm biết người tên "Giang Văn Văn " chính là cô gái lần trước đến trường tìm Trần Nhiên.
"Sinh nhật ai?"
"Không thân."
"Không đi."
Trần Nhiên nói bảy chữ này xong thì cụp điện thoại, đứng dậy muốn đi.
Trình Âm không nhịn được hỏi: "Bạn của anh à?"
Trần Nhiên dừng chân lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trình Âm tiếp tục dọn sách của mình, khẽ nói: "Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Trần Nhiên không nói.
Trình Âm nghĩ một chút cảm thấy mình nên tóm lấy cơ hội này nếu không lần sau khó có thể hỏi được.
"Gọi anh làm gì?"
Trần Nhiên cũng kiên nhẫn giải thích ngoài dự đoán của cô: "Sinh nhật một người bạn, rủ tôi đi ăn lẩu."
Sinh nhật.
Trình Âm nghĩ tháng sau cũng là sinh nhật cô.
Sinh nhật năm nào cô cũng mời các bạn ăn lẩu.
Trần Nhiên từ chối rất dứt khoát.
Đến lúc đó chắc cũng từ chối nếu cô mời.
"À." Trình Âm hỏi giống như đang giận dỗi ai "Lẩu ăn ngon như vậy, sao anh lại không đi."
Trần Nhiên nghe vậy, thuận theo gật đầu: "Em nói đúng, vậy đi thôi."
Trình Âm: "A"
Trình Âm cũng không biết sao lại biến thành cô với Trần Nhiên đi ăn lẩu.
Hai người đi ra khỏi trường tới bãi đỗ xe mà cô vẫn còn hơi ngớ ngẩn.
May mắn trước khi lên xe cô chợt nhớ ra một chuyện.
"Ai! Hôm nay tôi không phải học thêm, nên cha mẹ muốn đưa hai anh em đi ăn!"
Trần Nhiên lập tức cảm thấy không còn gì thú vị nữa.
"Được rồi." Anh véo mặt của Trình Âm, "Tôi đành phải ăn cơm một mình thôi, không ai ăn cùng."
Anh không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng nắm mặt Trình Âm chút thôi.
Bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, Trình Âm đỏ mặt, ngơ ngẩn mà nhìn Trần Nhiên.
Hai đôi mắt sáng ngời sạch sẽ đập vào mắt anh.
Trần Nhiên như thấy được gì đó.
Ánh mắt như vậy quá quen thuộc, bình thường có rất nhiều người con gái đã từng nhìn anh như thế.