Sau khi ăn xong trên đường về ký túc xá, Tần Tuyết Toàn bỗng nói, "Chị ấy nói lần sau tới sẽ mời các cậu đi ăn."
Hà Lộ Nguyệt cùng Khương Oánh San đều không có ý kiến gì, vừa thêm Wechat vừa khen Giang Văn Văn đã xinh còn tốt bụng.
Trình Âm không nói gì nhưng lúc WeChat của cô nhận được lời kết bạn cô không đồng ý ngay.
Đến tối trước khi đi ngủ, Trình Âm nằm trên giường xem điện thoại mới nhớ có một chuyện như vậy.
Đại khái là ban đêm hay mắc bệnh nghĩ nhiều, giữa tình địch với nhau thường hay có sự so sánh cao thấp cho nên Trình Âm chấp nhận lời mời kết bạn.
Cô vào xem vòng tròn bạn bè của Giang Văn Văn đầu tiên, nhưng khiến cho người ta thất vọng trên đó chỉ thể hiện thời gian trong ba ngày gần đây.
Cả hai đều ở trên WeChat yên lặng xem danh sách bạn của đối phương, không ai nói chuyện với ai.
Cho đến bảy ngày sau, Trình Âm và Trình Thanh ngồi lên máy bay về nhà.
Cô lợi dụng thời gian cuối cùng mở điện thoại ra để xem trận thi đấu.
Điểm số trên màn hình thay đổi, trận thi đấu này cuối cùng cũng kết thúc trước khi Trình Âm cất cánh.
Đoạt chứ vô địch toàn đội cũng có nghĩa đã kết thúc trận tranh giải đấu kiếm lần này.
Trình Âm hưng phấn mà đập vào cái bàn nhỏ, mở WeChat ra chuẩn bị gửi tin nhắn chúc mừng Trần Nhiên.
Trên giao diện của điện thoại vẫn dừng lại ở một giờ trước lúc đấy cô vừa đang load trên vòng tròn bạn bè của mình.
Cô nhìn thấy góc trên bên phải nhảy ra bức chân dung nhỏ của Giang Văn Văn.
Lòng hiếu kỳ làm cho Trình Âm nhấp vào, phát hiện Giang Văn Văn vừa mới gửi lên dòng trạng thái mới.
"Lần thứ hai tư được đi thi đấu cùng anh."
Hình ảnh là một bức tranh được ghép tại các sân thi đấu, nhìn chữ thì có thể thấy thời gian được mười năm rồi.
Mặc dù không có ảnh củaTrần Nhiên, nhưng Trình Âm biết rõ Giang Văn Văn muốn biểu đạt cái gì.
Cô rời khỏi vòng tròn bạn bè, đã gửi hai chữ "Chúc mừng" cho Trần Nhiên nhưng đợi mấy phút không thấy tin trả lời, thấy tiếp viên hàng không đang giục đành phải tắt điện thoại.
Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chỉ toàn thấy chua xót.
Mặc dù cô tin Trần Nhiên và Giang Văn Văn chắc chắn không có gì, nhưng Giang Văn Văn có tình cảm sâu đậm với Trần Nhiên.
Lúc trước cô còn không cảm thấy gì, còn đắc chí mình thông minh.
Nhưng nhìn thấy mấy bức ảnh này cô mới chợt nhận ra.
Giang Văn Văn là thanh mai trúc mã đồng hành với Trần Nhiên mười mấy năm, còn có thể đi cùng anh tham gia thi đấu.
Trình Âm nghĩ lúc bọn họ quen nhau mình chắc còn đang nghịch bùn, lúc Giang Văn Văn thích Trần Nhiên khéo cô còn chưa phát dục ý chứ.
Xét cho cùng, làm Trình Âm khổ sở nhất vẫn là đoạn thời gian thơ ấu này, làm bạn bên người Trần Nhiên chính là Giang Văn Văn.
Trình Âm chưa bao giờ có được sự đảm bảo nào, rồi lại có một tình địch ưu thế mạnh mẽ như vậy.
Mặc dù Trần Nhiên không thích Giang Văn Văn, nhưng cô ta thường xuyên ở cạnh anh cũng đủ làm cho Trình Âm ghen tị muốn chết rồi.
Ba tiếng sau, màn đêm buông xuống, máy bay hạ cánh, Trình Âm vừa mở internet lên đã thấy Trần Nhiên trả lời.
"Về đến nhà chưa?"
Trình Âm vừa đứng dậy xếp hàng, vừa trả lời.
"Đến rồi."
Nếu như bình thường, Trình Âm sẽ trả lời là "Ngồi ba tiếng trên máy bay mệt muốn chết, cơm trên đấy cũng rất khó ăn. Lát nữa về nhà em muốn ăn một nồi lẩu!"
Một lát sau, Trần Nhiên gọi điện thoại đến.
Trình Âm đang sóng vai cùng Trình Thanh ở trên đường, nhìn thấy cuộc gọi, Trình Âm đi chậm lại tạo khoảng cách với Trình Thanh rồi mới nhận điện thoại.
"Chuyện gì?"
Bên Trần Nhiên rất yên tĩnh.
"Hôm nay ngồi máy bay có mệt không?"
Thật ra cũng không mệt.
Nhưng có lẽ cũng mệt.
Dù sao Trình Âm cũng nói không ra lời cảm giác như đang hết hơi.
"Ừ."
Trần Nhiên dừng rồi lại nói "Vậy em về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Trình Âm "Ừ, em cúp đây."
"Từ từ ——" Trần Nhiên còn đang muốn nói gì nữa, nhưng Trình Âm nghe thấy giọng Giang Văn Văn bên đầu kia.
"Trần Nhiên, cậu muốn uống gì?"
Sự khó chịu lại tràn ra, Trình Âm lập tức ngắt điện thoại cúi đầu đi nhanh lên trước vượt qua cả Trình Thanh.
"A Âm!" Trình Thanh từ phía sau giữ chặt cô, "Em đi nhanh như vậy làm gì?"
"Không có gì, chỉ muốn về nhà sớm thôi."
Trình Âm và Trình Thanh đứng chờ ở băng truyền mãi mới lấy được hành lý, rồi bị tắc đường nên về đến nhà đã hơn 10 giờ.
Dì giúp việc trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn khuya, nhưng Trình Âm không ăn miếng nào tắm rửa xong rồi về luôn phòng.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt thì trong đầu toàn là hình ảnh Giang Văn Văn gửi lên vòng bạn bè hôm nay.
Giống như bị cái dằm cứ chắn ở trong lòng, không nhổ ra được, mà nuốt cũng không xuống chỉ làm người ta thêm chán nản.
Liên tiếp hai ngày nghỉ Quốc khánh Tạ Dĩnh hẹn cô đi dạo phố cô đều không đi, cả ngày không muốn làm gì, nằm ở trên giường xem phim, đọc truyện tranh, vẫn mặc áo ngủ cả người như không có sức, ước nàng ra cửa đi dạo phố nàng đều không có đi, cả ngày cũng không nghĩ làm gì, liền nằm ở trên giường.
Đến chiều ngày thứ ba, Tạ Dĩnh tới nhà cô.
"Sao cậu lại tới thế!" Lúc Trình Âm mở cửa kinh ngạc hỏi, "Hôm nay không phải cậu đi xem phim với bạn cấp ba sao?"
"Xem xong rồi đi về."
Tạ Dĩnh cầm rất nhiều đồ trong tay, vòng qua Trình Âm đi vào phòng khách, lôi đồ ra.
Có gà rán có Coca còn có vài xiên bọ cạp nướng.
"Mấy ngày nay cậu làm sao đấy? Cứ rầu rĩ không vui."
Trình Âm ngồi xếp bằng trên thảm, không nói chuyện, cầm một xiên bọ cạp nướng bắt đầu gặm.
Tạ Dĩnh cứ yên lặng nhìn cô ăn.
Ăn một xiên thịt nướng xong Trình Âm liền mở Coca ra uống một ngụm lớn, lúc này mới mở máy hát ra.
Cô kể chuyện phiền lòng của mình mấy ngày hôm nay ra, mặc dù Tạ Dĩnh không thể đưa ra được ý kiến nào mang tính xây dựng nhưng tóm lại tâm tình thoải mái hơn nhiều, ít nhất không cần một mình bị nghẹn.
"Cũng không có cách nào cả." Tạ Dĩnh nói, "Ngoài cậu ra, cậu không thể yêu cầu người khác không được thích Trần Nhiên, thôi thì đi một bước tính một bước."
Trình Âm cúi gằm xuống rất lâu mới gật đầu.
Sau đó Tạ Dĩnh nói với cô, Nhiếp Nam cũng không đi du lịch vì thế cậu ta tổ chức một buổi họp mặt, hẹn các bạn cấp ba không đi đâu tối mai cùng nhau ăn bữa cơm rồi đi hát.
Trình Âm vốn không có tâm tình gì, nhưng không chịu nổi Tạ Dĩnh thuyết phục đành phải đồng ý.
Tối hôm sau có mười mấy người trong lớp cùng nhau ăn một bữa no nê rồi di chuyển sang KTV.
Cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận học sinh nên các nam sinh buông thả gọi một đống bia rượu.
Về sau bọn họ lại thấy chưa đủ đã nên xúi giục các bạn nữ uống chút bia.
Đại diện bên nữ chỉ có Trình Âm, Tạ Dĩnh còn có Vương Chiêu Chiêu, bình thường đều là gái ngoan chưa ai dính chút bia rượu nào.
Nhiếp Nam dụ dỗ một vòng không thấy hiệu quả lại quay về chỗ Tạ Dĩnh.
"Bạn già ngồi cùng bàn, cụng ly cho tình cảm sâu nặng của chúng ta nào, nếu bà say tôi khiêng bà về nhà."
Tạ Dĩnh liếc một ánh mắt khinh thường.
Nhiếp Nam lại nói "Bà không uống thì tôi cũng không uống, chỉ ở Trung Quốc mới có bia ngon thế này"
Tạ Dĩnh tiếp tục xem thường.
Nhiếp Nam vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục nói "Bà không say tôi không say, xem ai phải ngủ ngoài đường nào"
"Đồ thần kinh!" Tạ Dĩnh bị Nhiếp Nam chọc cười, cầm chén rượu trước mặt lên uống một ngụm lập tức nhổ ra, "Quá khó uống!"
"Bia không thể uống từ từ được phải một phát hết luôn." Nhiếp Nam uống hết một cốc, ra hiệu Tạ Dĩnh học cậu ta.
Tạ Dĩnh nửa tin nửa ngờ uống hết một hơi, còn chưa nếm ra vị gì thì một đám con trai bắt đầu ầm ĩ.
Bầu không khí đi lên, mấy cô gái khác cũng bắt đầu thử uống bia.
Trình Âm là người đầu tiên uống, mặc dù cũng thấy khó uống nhưng không cay đến mức như rượu trắng không thể nuốt được.
Nghé con mới sinh không sợ cọp, những người lần đầu tiên biết uống rượu không hề biết đến sức mạnh thật sự của nó, đám con trai hét lên " chạm cốc nào" Trình Âm liền thành thật uống hơn nửa cốc, cứ thế qua hai tiếng, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, dựa trên ghế sopha nhìn các bạn đùa nhau, ai trông cũng mờ ảo.
Lúc này Nhiếp Nam chạy tới đưa microphone cho cô để hát.
Trình Âm nhận microphone, hát hai câu giai điệu đâu mất rồi ngay cả chữ cũng chạy mất nên dứt khoát không hát nữa.
Vang lên tiếng ca sĩ gốc đang hát.
Ca sĩ hát bài này là con gái hát, lại không ai biết hát nên mọi người đều ngồi nói chuyện uống bia không ai giật mic.
Đôi mắt Trình Âm sắp không mở được rồi mà tiếng hát bên tai lại nghe rất rõ.
"Đọc sách nhớ tới anh,
Nghe bài hát nghĩ tới anh,
Trái đất cùng trời xanh,
Xuất hiện đều có bóng dáng anh."
Trong đầu cô đều là Trần Nhiên, càng không muốn nghĩ tới lại càng nhớ nhiều hơn.
"Tạ Trường Tinh đi Anh quốc chơi rồi." Nhiếp Nam lải nhải nói, "Cậu ta bảo muốn đi Anh học nghiên cứu sinh, ba mẹ đều rất ủng hộ, còn để cậu ta nghỉ đông và nghỉ hè sang nhà cậu bên Anh ở, sau này chắc rất khó gặp mặt."
Tiếng nói chuyện bên tai xa dần, lực chú ý của Trình Âm lại bị bài hát hút đi.
"Anh hãy nghe tiếng tim đập của em,
Anh chỉ nhìn một cái là em đã không ngủ được,
Uống nước cũng nhớ anh,
Đi xe cũng nhớ anh,
Chợp mắt nhắm mắt,
Xuất hiện tất cả đều là anh."
Trình Âm nhắm mắt lại, nghĩ cứ muốn ngủ luôn lại cảm thấy có thứ gì đó đang cào cào trong lòng.
Cô lấy điện thoại ra chạm vào WeChat, nhìn khung thoại với Trần Nhiên.
Như ma xui quỷ khiến, như có ai dẫn đường —— cô gửi tin nhắn.
"Anh đang ở đâu?"
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này Trình Âm chủ động gửi tin nhắn cho Trần Nhiên.
Trần Nhiên trả lời rất nhanh.
"Ở nhà, em ở đâu?"
"Đang ở KTV Mạch Động hát với bạn."
Đến khi gửi tin này đi rồi, Trình Âm mới nghĩ sao cô lại nói như vậy nhỉ.
Cô muốn gặp Trần Nhiên.
Rất muốn rất muốn gặp anh.
Muốn hỏi anh một câu, có thích cô không.
"Số phòng?"
Cũng không biết ai lại gọi thêm bia, còn có người gọi đồ nướng BBQ có ý không say không về.
Nhưng Nhiếp Nam đã không chịu được nằm trên sô pha ngủ luôn rồi.
Trình Âm đứng dậy đi vào nhà WC, đúng lúc đứng lên thấy mình hoa mắt chóng mặt không thể đi được.
Cô đi rất chậm vào buồng vệ sinh lúc đi ra thì Trần Nhiên đẩy cửa vào.
Lúc này người uống say đã ngã xuống đất còn người tỉnh táo thì đang ngồi ăn đồ nướng uống bia, tiếng nhạc ồn ào ánh đèn tối tăm nên không ai để ý trong phòng có thêm một người.
Một cậu con trai cầm cốc bia muốn ra hát, nhưng dưới chân không vững vừa đặt cốc bia xuống là ngã luôn trên người Trần Nhiên.
Anh nhíu mày ghét bỏ đẩy thằng nhóc đấy ra sau đó đi về phía Trình Âm.
Đôi mắt cô gái trước mặt không trong trẻo như trước nữa, dưới ánh đèn u ám ở KTV lại thêm sự mờ mịt không nhìn rõ vật gì ngoài hai mét.
"Sao uống nhiều như vậy?"
Trần Nhiên hỏi.
Tiếng nhạc ồn như vậy, Trình Âm cũng không nghe rõ anh nói gì, chỉ ừ ừ hai câu rồi đỡ tường đi về sô pha.
Tay đột nhiên bị người giữ chặt, Trần Nhiên đỡ cô đi từng bước về sopha.
Trình Âm mất trọng tâm, ngồi phịch xuống sô pha, mặc cho trần nhà đang quay chỉ nhìn thẳng lù lù trước mặt.
Trần Nhiên ngồi cạnh Trình Âm, rót một cốc nước khoáng, đưa đến miệng cô.
"Uống nước."
Trình Âm chỉ uống một ngụm trong tay anh rồi nói "Em không uống nữa, em say."
"Đây là nước không phải bia."
"À."
Trình Âm lại cúi đầu uống.
Theo lượng nước giảm bớt, Trần Nhiên nâng nhẹ cái cốc lên cao, nhưng không nắm chắc nên nước dọc theo cằm Trình Âm chảy xuống dưới ngực.
Bỗng nhiên cơn lạnh ập đến, Trình Âm lùi lại nên cốc nước cứ như vậy đổ xuống người Trình Âm.
"......"
"Anh làm gì đấy!"
Trần Nhiên rất đau đầu không biết giải thích thế nào, cúi người rút tờ khăn giấy trên bàn xoay người muốn lau cho Trình Âm.
Nhưng nhìn thấy phần ngực phồng lên của cô, Trần Nhiên dừng lại, sau đó ném khăn giấy cho cô.
"Tự lau đi."
Trình Âm cầm khăn giấy tùy tiện lau hai cái sau đó ném khăn giấy đi.
Đương nhiên không phải cô giận Trần Nhiên, mà cô tự giận mình.
"Trần Nhiên."
"Ừ"
Trình Âm dựa vào sô pha, quay đầu nhìn anh.
Trần Nhiên bây giờ biến thành hai người.
"Anh lại đây, em nói thầm với anh."
Trần Nhiên nhích lại gần.
"Em nói đi."
Trình Âm có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Trình Âm đưa tay ra muốn sờ mặt anh.
Nhưng lúc sắp chạm vào, Trình Âm lại tát xuống một cái.
"Anh phiền quá!"
Trần Nhiên đè tay cô lại không để ý đến cái tát kia.
"Anh làm sao!"
Trình Âm rút cái tay lộn xộn của mình về, sau đó điên cuồng đánh vào vai anh.
Trần Nhiên để cô đánh thoải mái dù sao sức cô cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Trình Âm đánh đến mệt, thở hổn hển lấy hơi xong chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng.
"Đánh xong chưa?" Trần Nhiên dựa gần, "Em muốn nói thầm là em ghét anh."
Trình Âm không để ý đến anh nữa nhìn chằm chằm vào màn hình đằng trước, nhìn chằm chằm phía trước màn hình, ngực lại phập phồng liên tục.
Một lát sau cô lại muốn nói chuyện với Trần Nhiên, nghiêng đầu nhìn anh lại không nói gì.
Trần Nhiên cũng nhìn lại.
Hai người nhìn nhau có gì đó như kích động rồi lại mờ mịt không thể tóm được.
Trình Âm hít mũi, chủ động tránh trước.
"Thế rốt cuộc em muốn nói gì!"
Muốn nói em thích anh!
Còn muốn hỏi anh có thích em không?
Trình Âm không biết phải làm thế nào, trong lòng càng thấy chán nản, ảnh hưởng của rượu càng lúc càng lớn, âm thanh cứ ầm ầm bên tai trong đầu như muốn ù đi.
Trần Nhiên lại thành hai người, ba người......
Đôi mắt Trình Âm mơ màng muốn duỗi tay bắt anh.
Tầm nhìn của cô mờ đi không biết ngón tay của mình đang chọc thẳng vào mắt Trần Nhiên.
Trần Nhiên theo bản năng né tránh.
Động tác nhỏ này làm Trình Âm càng cảm thấy rối loạn trong lòng.
Không cho người ta chạm vào đúng không?
Mình càng muốn chạm vào.
Cô mặc kệ đưa cả hai tay ra muốn bắt Trần Nhiên.
Trần Nhiên trốn được hai cái rồi tóm lấy tay cô, hai người giằng co "Đừng náo loạn."
Trình Âm giãy giụa nói "Em thích thế!"
"Vậy em lại đây, anh cũng nói thầm với em."
Trình Âm bỗng ngẩn người, trong đầu hiện lên mấy lần trước đây.
Điều này làm cô theo bản năng cúi xuống nhìn quần mình.
Ok, khóa đã kéo.
Trình Âm tò mò anh muốn nói gì, đi chậm qua nhưng vẫn duy trì khoảng cách an tòan bằng một bàn tay.
"Nói cái gì?"
Cổ tay bị người ta kéo, cả người Trình Âm bị Trần Nhiên kéo vào trong ngực.
Mùi hương trên người anh mạnh mẽ ập tới át cả mùi cồn trên người.
Trình Âm còn chưa kịp phản ứng với sự thân mật này, Trần Nhiên đã sát vào tai cô nói "Anh cũng thích em."
Trong đầu giống như xuất hiện cả ngàn con ông, ngoài những tiếng nổ "Ong ong" thì Trình Âm không nghe được gì hết.
"Nào, loại thích nào?"
Ngay sau đó tim lại đập như trống lần nữa.
Trần Nhiên hơi cúi đầu, khẽ hôn vành tai cô giống như chuồn chuồn nước, rồi đột nhiên triền miên trằn trọc làm toàn thân Trình Âm như bị điện giật.