Đã sắp đến ngày phải tham gia thi đấu tại B thị, Kiều Mộc cố ý mua vé máy bay buổi tối, sáng ngày hôm đó cậu còn cố gắng đến trường đi học, tan học mới từ trường đi ra sân bay.
"Chú lấy vé máy bay rồi." Chú của Kiều Mộc đổi lấy vé máy bay đưa cho cậu, "Chuyện con đi thi đấu cũng khá đột ngột, chú cũng chưa xin nghỉ phép với công ty được, nên bây giờ không đi cùng con đến đó. Nhưng mấy ngày cuối tuần, chú sẽ qua thăm."
Thời gian gần đây, tình trạng của Kiều Mộc nhìn chung có vẻ ổn, đặc biệt là trong nửa năm này, ngoại hình cũng trở nên sáng sủa, mỹ mạo hơn trước nhiều. Nhưng lần này cậu phải đi thi đấu cờ vây, không biết bệnh tình có tái phát nữa không, chuyện này không ai nói trước được. Không những thế, Kiều Mộc lại còn một mình báo danh đi tranh tài, bên cạnh cũng chẳng có thầy cô nào đi cùng, nên chú cậu mười phần lo lắng. Nói đi cũng phải nói lại, dựa vào thực lực của Kiều Mộc mà nói, thi Định Đoạn lần này chắc sẽ không thành vấn đề với cậu.
"Không cần phiền phức vậy đâu chú, một mình con cũng tự đi được." Trong lòng Kiều Mộc thấy có chút ấm áp, công việc của chú cậu rất bận rộn, ngay cả chuyện của Lư Thời cũng ít khi nào xin nghỉ phép.
"Có gì mà phiền phức, cứ như vậy đi, mau vào đi thôi, không thì lỡ chuyến bay." Chú Lư nhìn đồng hồ, rồi thúc giục Kiều Mộc đi vào.
"Đến khách sạn nhớ nhắn Wechat cho anh." Lư Thời vỗ trên bả vai của Kiều Mộc.
"Ừm." Kiều Mộc gật đầu.
Lư Thời cười rồi nhìn Kiều Mộc chớp chớp mắt, dắt ông bố nhà mình đi ra phía ngoài: "Bố, bố qua đây, con có chuyện muốn nói với bố."
Lúc này, chỉ còn có mỗi Từ Dữu Dữu đứng gần Kiều Mộc, Từ Dữu Dữu đẩy vali đến bên cạnh cậu rồi nói: "Đi vào đi, sắp trễ rồi."
"Ừm." Kiều Mộc tiếp nhận hành lý, "Vậy mình vào đây."
"Đến đó nhớ nhắn Wechat cho mình." Từ Dữu Dữu nói.
"Ừm." Lại một lần nữa gật đầu, nhưng mỗi khi mặt đối mặt với Từ Dữu Dữu, trong mắt của Kiều Mộc lúc nào cũng sẽ tràn ngập hạnh phúc.
"Vào nhanh đi, đến đó nếu có tâm sự gì thì cứ gọi điện tâm sự với mình, gọi vào ban đêm cũng được, mình sẽ cùng cậu nói chuyện phiếm." Dù gì cậu mà phát bệnh, mình cũng đâu có được ngủ yên.
Kiều Mộc chợt nghĩ đến khoảng thời gian khi cậu ngưng thuốc, nửa tháng ấy vô cùng gian nan, nhưng có một cô gái tối nào cũng ngồi nói chuyện miên man lải nhải bên tai cậu. Mặc dù trong những cuộc hội thoại của hai người, Từ Dữu Dữu nếu không phàn nàn về kỳ nghỉ đông phải làm nhiều bài tập, thì cũng lại phàn nàn đề bài khó, nhưng thanh âm của cô luôn trần đầy sinh khí, rõ ràng là đang phàn nàn, nhưng lại không khiến tinh thần sa sút.
Bọn họ có hoàn cảnh tương tự nhau, cả hai đều mang trong mình những vết thương lòng được tạo bởi chính những người thân yêu nhất với họ, nhưng cách mà họ giải quyết vấn đề lại hoàn toàn khác nhau. Từ Dữu Dữu tựa như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, cố gắng xua tan đi những mảng tối trong cuộc đời cô, cho dù là ngọc thạch câu phần (1). Còn cậu thì lại như một khối băng, kiên quyết băng phong lấy hắc ám, không cho chúng xuất hiện gần mình. Tuy nhiên, dù cho phong ấn kĩ lưỡng bao nhiêu, dù cho ẩn giấu chúng sâu đến đâu, nhưng bóng tối vẫn mãi tồn tại như cũ. (1) Ngọc thạch câu phần: nghĩa là ngọc nát đá tan; ý chỉ cho dù tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy, ngọc đá cùng vỡ.
Nếu như mình cũng bùng cháy như hỏa diễm, không biết mình có thể trở nên rạng rỡ như cậu hay không, Dữu Dữu?
Cách đó không xa, chú Lư nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai ôn nhu của mình đang đứng gần cửa vào sân bay, rồi hỏi con trai nhà mình: "Em họ con yêu sớm rồi à?"
Lư Thời bị dọa cho sửng sốt, liền kéo lấy tay áo của bố già nhà mình: "Bố định chia cắt uyên ương đấy à?"
Chú Lư liếc nhìn thằng con trai ngu ngốc nhà mình, bàn tay liền giơ lên đập lên người cậu một cái: "Bố mà là cái loại người như vậy sao?"
Lư Thời né tránh thế nào bị bàn tay của bố già nhà mình hất bay cả mũ, kinh hãi cúi đầu: "Bố ơi, bố muốn đưa con lên top trending sao?"
"Với chút danh tiếng cỏn con của con, cũng chẳng có ai thèm để ý đâu mà lo." Nói thì nói như vậy, nhưng chú Lư cũng đi lên giúp thằng con trai ngốc nhà mình lượm mũ về, một lần nữa đội lên đầu cậu.
Lư Thời lúc này mới thẳng sống lưng: "Bố sẽ không chia cắt uyên ương?"
"Con lấy cái ảo tưởng này từ đâu ra vậy?"
"Chẳng phải bố với mẹ hay nói sao? Nếu con dám yêu sớm, bố mẹ nhất quyết đánh gãy chân con." Lư Thời nói.
"Thì như con nói đó, đó là đối với con."
"..." Trái tim Lư Thời như bị tan vỡ.
"Mà này, chuyện này bắt đầu từ lúc nào đấy? Để bố đoán một chút, đừng nói là vào thời điểm nghỉ Tết đó nhá." Chú Lư suy đoán, ông nhớ kỹ Kiều Mộc bắt đầu thay đổi rất nhiều từ lúc nghỉ đông. Ông vẫn luôn thắc mắc không biết vì sao Kiều Mộc bỗng nhiên lại thay đổi nhiều như thế, thì ra là do yêu đương.
"Bắt đầu cái gì, cháu trai bảo bối của bố chỉ dám yêu đơn phương người ta thôi, hơn nữa còn là yêu thầm." Lư Thời nói.
Chú Lư nhíu mày, không nói chuyện, mặc kệ có là yêu đương công khai hay thầm mến, nếu nó có thể giúp Kiều Mộc trở nên tốt hơn, ông sẽ không ngăn cản. Vả lại, nếu như Kiều Mộc ngày càng trở nên tự tin hơn, sẽ có một ngày thầm mến lại biến thành minh luyến.
"Vì sao Kiều Mộc yêu sớm lại được, còn con yêu sớm liền bị đánh gãy chân?" Trong lòng Lư Thời cảm thấy bản thân chịu thật nhiều bất công.
"Con muốn lên top trending không?" Chú Lư nhẹ nhàng hỏi một câu.
Lư Thời liên ngẩn ra, giáo thảo quốc dân yêu sớm, tin tức này đúng là rất dễ bị lên top trending.
"Được rồi, ai bảo con lại là thần tượng làm chi." Lư Thời nặng nề thở dài.
Chú Lư hít một hơi khẩu khí, an ủi mình: Được rồi, ảo tưởng cũng không phải bệnh gì nặng cho lắm.
=
Kiều Mộc đáp cánh tại sân bay B thị lúc 10:30 khuya, chờ đón xe đến khách sạn, cũng gần đến nửa đêm rồi. Kiều Mộc dở vali ra sắp xếp quần áo, rồi nhắn hai tin cho Từ Dữu Dữu và Lư Thời, đợi một hồi chưa thấy hồi âm, liền suy đoán chắc hai người đều ngủ rồi. Kiều Mộc cầm quần áo đi đến phòng tắm rửa mặt, chờ tẩy rửa xong ra, trên máy lại nhận được một tin nhắn trả lời vô cùng ngoài ý muốn của Từ Dữu Dữu.
YOYO: 【 Cố gắng thi đấu nhe, mình ngủ tiếp đây. 】
Bị mình đánh thức?
Kiều Mộc hé miệng cười, nhìn thấy hai khung chat gần nhất trên Wechat, nhịn không được ấn mở khung chat của Lư Thời, nhắn một tin nhắn nữa: 【 Đồ con heo. 】
Nguyên một đêm này Kiều Mộc ngủ rất ngon, cũng không hề lo lắng lo nghĩ hay khẩn trương, lúc thức giấc thì thần thanh khí sảng, thậm chí chẳng có một tí nào mỏi mệt. Chỉ có điều cậu dậy hơi trễ, chờ thu thập xong đi ra ngoài, đã đến 10 giờ. Cũng may là ngày hôm nay các kỳ thủ chỉ cần đến điểm mặt và đổi lấy phiếu báo danh, chứ không cần thi đấu, đến muộn một chút cũng không sao.
Lúc đi trên đường, Kiều Mộc có mua bánh pancake hoa quả ăn lấp bụng, rồi đến ga tàu điện ngầm bên cạnh, đồng thời cũng tranh thủ xem mấy tin nhắn. Tin nhắn gần nhất là từ Lư Thời, chủ yếu bày tỏ sự bất mãn của mình: 【 Sao em không xem em nhắn tin lúc mấy giờ đi, ngay cả cú mèo cũng ngủ. 】
Kiều Mộc cười cười, không thèm nhắn lại, tiếp tục lướt xem những tin nhắn trước. Chỗ khách sạn nơi Kiều Mộc ở cách địa điểm thi đấu chỉ có 5km, cách tầm ba trạm tàu, trên đường đi bộ một chút, từ khách sạn đến đấu trường đại khái mất 15 phút.
Đứng bên ngoài hội trường, ngửa đầu nhìn bậc thang cao cao phía trên, Kiều Mộc cả người chợt căng thẳng, dù cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, nhưng vừa đến đây, cậu vẫn không thể thản nhiên như cậu tưởng tượng.
"Đinh!"
Điện thoại đang được cậu nắm chắc trong tay chợt vang lên.
YOYO: 【 Cố lên. 】Là Từ Dữu Dữu gửi tin Wechat cho cậu.
Kiều Mộc, mày không thể lùi bước, lúc này chỉ mới là khởi đầu.
Kiều Mộc hít sâu một hơi, cất bước đi lên từng bậc thang, càng sải bước ra, cảm giác khẩn trương cũng bắt đầu dần dần biến mất, nam thanh niên cao 1m83, chân dài bước đi càng nhẹ nhàng hơn, bước thêm hai bậc thang nữa liền đi tới cửa hội trường. Sau đó cậu nhìn xuống phía dưới, Kiều Mộc bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn, rồi cậu chụp một bức hình của cổng chính hội quán gửi cho Từ Dữu Dữu.
Gửi xong, Kiều Mộc mới nhớ tới chuyện khác: 【 Đúng rồi, chẳng phải giờ này cậu đang đi học sao? 】
Mấy giây sau liền có hồi đáp: 【 Đã biết đang đi học, cậu còn trò chuyện làm cái gì!!! 】
Ba dấu chấm than, khiến Kiều Mộc trợn mắt hốc mồm, giọng điệu này, chẳng lẽ là bị giáo viên bắt gặp rồi?
Để xác minh phỏng đoán của Kiều Mộc, Wechat của Từ Dữu Dữu lại gửi đến một tin nhắn nữa: 【 Chuyên tâm thi đấu, đừng quấy rối bạn học. 】
Bị bắt thật rồi? Tưởng tượng thấy cảnh trong phòng học, Kiều Mộc lại bất tri bất giác thấy buồn cười. Trung học Hồng Loa Thất mặc dù không cấm học sinh mang điện thoại đến trường, nhưng trong tiết học tuyệt đối nghiêm cấm học sinh sử dụng điện thoại, nếu ai bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị tịch thu, nhất định phải mời người nhà lên xin lại mới được. Cũng vì chuyện này, ít có học sinh nào dám dùng điện thoại trong lớp, cũng may là dì Quý rất thương Dữu Dữu, chắc dì cũng không trách cứ gì cô ấy.
Kiều Mộc theo bảng hướng dẫn, đi đến chỗ đăng ký. Cậu tới hơi trễ, đằng trước đã xếp lên một hàng dài, Kiều Mộc cũng không vội vã, ung dung đứng cuối hàng, vừa xếp hàng, vừa lấy giấy tờ từ trong ba lô ra.
Nhưng tướng mạo Kiều Mộc thực sự quá xuất chúng, lại thêm vóc dáng cao ráo, dù chỉ nhìn thoáng qua, người đầu tiên họ nhìn thấy lại là cậu.
"Người kia từ đạo quán nào đến vậy?"
"Cậu ấy trông giống như đến báo danh một mình, nhiều khi không phải do đạo quán đề cử đâu."
"Không có khả năng, cậu ấy trông cũng đâu chênh lệch chúng ta lắm, cái tuổi này tới tham gia thi Định Đoạn, thì chỉ là được đạo quán đề cử thôi."
"Đẹp trai như vậy, nếu như từ đạo quán nào đề cử, sao mình lại không biết chứ."
“So với Lý Tu Nhiên cậu ấy còn đẹp trai hơn."
"Nhìn mấy người mê trai chưa kìa, đến lúc thi đấu là được thấy tận mặt ngay thôi, hay là cờ cũng đừng hạ nữa làm gì, trực tiếp nhận thua luôn cũng được."
Mấy nhóm thiếu niên thiếu nữ đang lặng lẽ bàn tán, vì tranh chấp, nên giọng nói càng lúc càng lớn, Kiều Mộc như có cảm giác, quay đầu nhìn sang. Mắt vừa đảo qua, liền thấy có mấy cô gái ban nãy còn đang nhiệt liệt bàn luận bỗng hai má ửng đỏ lên, vừa xấu hổ vừa e ngại cúi đầu xuống. Chờ Kiều Mộc đã dời ánh mắt, từng người lại kích động dậm chân tại chỗ.
Má ơi, chính diện đẹp trai hơn nhiều.
"Mấy đứa đang làm gì vậy?" Trong dãy hàng này cơ bản đều là viện sinh được đạo quán tiến cử đến, mỗi đạo quán có mười người nằm trong danh sách đề cử, cái nhóm này có tầm bốn năm viện sinh của đạo quán, mấy thầy hướng dẫn đang nói chuyện ở bên cạnh, nghe có tiếng nói cười nên đi tới tra hỏi.
"Lão sư, bạn học kia là từ đạo quán nào đến vậy ạ?" Một bạn nữ to gan hỏi.
Mấy giáo viên quay đầu nhìn sang.
"Kiều Mộc?" Một giọng nói không to không nhỏ hô lên.
"Vương lão sư, cậu bạn đó chẳng phải là học sinh của thầy sao?" Người này nhận ra viện sinh của Vương lão sư tại đạo quán Hồng Loa.
Trong hàng cũng có mấy viện sinh của đạo quán Hồng Loa, lúc này liền có người hỏi: "Ủa cậu bạn đó là từ đạo quán của tụi mình à? Sao chưa thấy bao giờ?"
"Mình đâu biết, không phải viện sinh của đạo quán chúng ta." Học sinh bị hỏi trả lời.
Chỉ có một cậu thiếu niên cao gầy khi vừa nghe được hai chữ Kiều Mộc bỗng nhiên đổi sắc mặt: "Không có khả năng."
"Lưu Văn Bân, cậu biết à?"
Sắc mặt Lưu Văn Bân liền trầm xuống, cúi đầu không nói lời nào.
Vương lão sư từ trong đội ngũ chen ra ngoài, đi đến bên Kiều Mộc: "Kiều Mộc?"
"Vương lão sư?" Kiều Mộc trông thấy Vương lão sư cũng không kinh ngạc, nơi này là kì thi Định Đoạn, hàng năm Vương lão sư đều sẽ dẫn viện sinh tới tham gia.
"Thầy nghe Tu Nhiên nói con sẽ tham gia thi Định Đoạn năm nay, ban đầu thầy cũng không tin, nhưng không ngờ con đến thật." Trong giọng nói của Vương lão sư đầy sự phấn khởi, "Mới không gặp một năm mà con thay đổi nhiều quá."
Từ một cậu nhóc tiều tụy nhút nhát, đảo mắt đã trở thành một mỹ nam, nếu như không phải từ nhỏ đã ở gần Kiều Mộc mấy năm, ông chắc cũng không nhận ra cậu.
"Vì con suy nghĩ thông suốt một số chuyện." Kiều Mộc mỉm cười.
"Tốt, nghĩ thông suốt thì tốt rồi." Vương lão sư kích động liên tục gật đầu, "Nghe nói con còn đi thi đấu nghiệp dư? Sao con không trở về, trực tiếp nói cùng thầy một tiếng, cửa của đạo quán Hồng Loa vĩnh viễn mở ra đón chào con vào mà."
"Thầy, cảm ơn sự quan tâm của thầy, nhưng lần này, con muốn tự mình đến." Thắng thua không quan trọng, cậu muốn thi vì chính bản thân mình.
Vương lão sư là một trong số ít có thể hiểu lời Kiều Mộc muốn nói, năm đó Kiều Mộc luyện cờ tại đạo quán Hồng Loa, tuổi còn nhỏ đã có tài đánh cờ như thế, nhưng mẹ của Kiều Mộc vẫn luôn không hài lòng. Ông dù đã khuyên bà ấy, nhưng đều vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Mộc ngày qua ngày bị mẹ thằng bé ép buộc luyện cờ. Áp lực lớn như vậy, đối với một đứa bé mà nói thì quá nặng nề, sau đó khi Kiều Mộc xảy ra chuyện, ông mười phần tiếc hận, nhưng cũng đã đoán chuyện này sớm muốn cũng phải xảy ra.
"Ừ, con có thể quay lại là tốt rồi." Chỉ cần trở lại là tốt rồi, không cần biết con có từ đạo quán Hồng Loa hay không.
Sau nửa giờ, từ trong phòng ủy hội Kiều Mộc cầm ra phiếu báo danh và lịch thi đấu, nhìn xem một lượt những cái tên trên lịch thi đấu, Kiều Mộc biết cuộc hành trình của mình đã chính thức bắt đầu.
Mà khi cậu vừa đăng ký xong, cũng có một người đang đứng ở trên lầu quan sát cậu.
"Chú Tề, chú biết người kia không?" Ngải Nhạc Sơn tò mò nhìn thiếu niên lầu dưới, từ khi vừa mới bắt đầu, chú Tề luôn nhìn chằm chằm người cậu ta. Mặc dù cậu thiếu niên kia đúng là trông có phần tuấn tú, nhưng cậu ta là nam, có gì mà nhìn lâu như vậy?
"Thằng bé đó tên là Kiều Mộc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta chắc chắn sẽ là đối thủ lớn nhất của cháu đấy." Tề Phương nói.
Đồng tử của Ngải Nhạc Sơn liền giãn ra thật lớn như mắt mèo: "Cậu ta lợi hại lắm à? Tuy nhiên cháu sẽ không thua đâu, cháu đã hứa cùng Kiều lão sư là cháu sẽ đứng hạng nhất trong kì thi lần này."
"Thua bởi cậu ta, có khi Kiều lão sư sẽ không tức giận." Tề Phương ý vị thâm trường nói.