Hải Đăng tròn xoe mắt, tỏ vẻ mặt hối lỗi trước cậu bạn. Đến nỗi Harry chẳng thể nào mà nhịn nổi phì cười.
- Mày có thôi cái bộ mặt đó đi không hả?
- Được rồi, xin lỗi mà, đi đâu thì tao sẽ nói với mày! Được chưa?
Hải Đăng cầm tay Harry, dẫn cậu vào lại căn hộ. Đăng đi phía trước, vừa đi vừa tủm tỉm cười. Dường như sự lo lắng của Harry đã khiến cho lòng cậu có một chút lung lay. Hải Đăng chưa từng như vậy với bất kì người con trai nào. Vậy tại sao với Harry, cậu lại có cảm xúc đặc biệt tới vậy?
- Mà... Tao thấy mày lúc nãy, dễ thương lắm đấy:)
- Thôi mày đừng có chọc tao nữa!
- Thật mà, mày có biết lúc trước mày khó ưa lắm không hả?
- Ừm, bây giờ chỉ cần mày đừng có chạy loanh quanh nữa là được rồi.
Đang đi, đột nhiên Hải Đăng dừng lại, quay mặt về phía Harry.
- Tao với mày? Hai thằng con trai? Mà mày nói thế không thấy kì à?
- Không!
Vừa dứt lời, Harry kéo cậu bạn rồi đi tiếp lên trên căn hộ.
- Nói ít thôi, đi lên nấu cho tao ăn đi, tao đói lắm rồi.
Harry nhanh tay cầm hộ những túi đồ trên tay của Hải Đăng, với cái cớ là để cậu bạn không phải xách nặng. Nhưng trong thâm tâm lại muốn Đăng không phải vướng bận gì mà thoải mái khoác lấy tay mình.
Trên chặng đường về nhà ngắn ngủi, mỗi một bước chân Harry nhận thấy những cảm giác lạ lẫm, đụng chạm vào tận trái tim cậu. Khiến đàu óc không thể nghĩ ngợi về điều gì khác ngoài Hải Đăng.
Sau khi vật lộn hết đống đồ ăn, và làm loạn trong căn bếp, hai chàng trai mới có thể tận hưởng thành quả là một bữa ăn đầy đủ hai món, một canh.
Họ cười nói vui vẻ, như chẳng còn sự hờn giận, đớn đau nào chất chứa trong câu chuyện của cả hai. Nụ cười và ánh mắt dành cho nhau vẫn vẹn tròn như 13 năm trước.
Người này gắp vào chén người kia những tình cảm nhẹ nhàng nhất, người kia lại đưa mắt liếc nhìn người này để quan sát biểu cảm khi người này thưởng thức những món ăn.
Hai chàng trai trong căn hộ cao cấp vui vẻ bên cạnh nhau nhìn có vẻ lạ lùng. Nhưng đó lại là tất cả mọi điều mà họ mong mỏi trong suốt khoảng thời gian dài qua.
Sau khi dọn dẹp xong mớ chén dĩa, lau sạch bàn ăn, Harry pha cho Hải Đăng loại cafe mà mình vô cùng yêu thích, và ngồi xuống để cùng nhau trò chuyện.
- Hải Đăng! Ngày đó tại sao mày lại biến mất vậy?
Câu hỏi này của Harry - điều mà Hải Đăng đã luôn trốn chạy khi đối diện và sợ ngày Harry sẽ chất vấn mình. Ánh mắt anh nhanh chóng lảng đi, sau khi hít thở thật sâu, thật dài, Hải Đăng trả lời ngắn gọn:
- Ngày đó, nhà tao thiếu nợ, ngày nào cũng có người đến quấy phá, nhưng bọn chúng hăm doạ quá nên gia đình tao phải trốn đi. Cũng chính vì thế mà chẳng nói được với ai. May mắn thì ở tạm được ở nhà người bạn của ba tao, rồi may sao có người chịu lại căn nhà cũ trên Đà Lạt. Tuy số tiền bán khá rẻ, nhưng cũng đủ để nhà tao lên Sài Gòn sinh sống, bắt đầu lại mọi thứ.
Trong lời nói lẫn ánh mắt vô cảm của Hải Đăng, Harry cảm nhận rất rõ một sự lảng tránh và che giấu một điều quan trọng gì đó. Nhất là khi Đăng chưa bao giờ nói với Harry về việc gia đình mình thiếu nợ. Thái độ của Hải Đăng thời gian ấy cũng không hề có biến chuyển gì đặc biệt.
Nhưng Harry không muốn làm cậu bạn của mình khó xử, nên cũng chỉ biết để hoài nghi của mình trong lòng mà thôi.
- À! Ông anh mày thế nào? Sao tao không nghe mày nhắc đến?
- Chết rồi!
Giọng nói của Hải Đăng khi nghe đến anh mình đột nhiên đanh lại, đôi tay cuộn nắm chặt, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều căm phẫn đến mức Harry cũng phải thấy rùng mình và lấy làm lạ.
- À thế sao... Mày lại đi viết sách vậy?
- Tao à? Sau khi học xong lớp 12, tao học Cao Đẳng Kinh Tế, nhưng rồi ra trường kiếm việc khó quá, tao chả biết phải làm gì. Khi gặp người bạn giới thiệu đi công tác viết báo, từ quen với mấy người bên xuất bản, sau đó họ giúp tao đi theo con đường viết lách này luôn. Và, tao cũng vài lần tìm về Đà Lạt... Tao tính ở trên đó luôn ấy chứ, nhưng thanh niên trai tráng trên đó biết làm gì ra tiền đâu...
- Mà... Khi về Đà Lạt, mày có đi tìm tao không?
- Tao có tìm mày, nhưng hàng xóm ở đó họ bảo là nhà mày sang Mỹ định cư mất rồi. Mày biết không? Lúc đó, tao buồn cả tuần đấy!
- Thế mày có sợ sẽ không gặp lại tao nữa không?
- Không!
Hải Đăng thẳng, trả lời với giọng điệu cao ngạo và đầy dứt khoát.
- Cái gì? Không sợ á? Vậy mà bảo là anh em chí cốt, cốt lõi gì vứt ra sông cả à?
- Tao tin vào duyên phận, tao tin là tụi mình sẽ còn gặp lại, nhất định sẽ gặp lại mà!
- Cái thói tự tin này mày lôi ở đâu ra vậy hả?
Harry vừa nói vừa vỗ vào vai cậu bạn Hải Đăng. Rồi cả hai cùng phá lên cười. Chính cả bản thân họ cũng không ngờ rằng sẽ có lúc mình được ngồi lại với nhau như thế này. Không hiềm khích, không nghi ngờ, chỉ đơn thuần giữa họ là những tình cảm gắn bó như nhiều năm về trước.
- Còn mày? Mày sống như thế nào? Sao lại về đây vậy?
- Không có mày, tao sống như chết ấy! Tao về Việt Nam để trả thù đây này!
- Hả? Gì?
Hải Đăng tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Thì lúc trước, lúc nào mày chẳng ở bên cạnh tao. Làm gì cũng có mày, nên khi mày biến mất đột ngột thì mọi thứ vô nghĩ với tao lắm chứ sao! Tao cũng chẳng có động lực nào phấn đấu đòi ở lại Việt Nam, nên đành cắn răng sang đó sống luôn. Khi học đến đại học thì tao dọn ra ngoài sống, có quan hệ với vài người nhưng ra trường rồi thì ở vậy luôn cho nó lành. Tao bây giờ làm thiết kế phần mềm, lần này về Việt Nam để nghỉ phép thôi.
Nghe Harry tâm sự đến đoạn có quan hệ với vài người, Hải Đăng mới thục nhẹ khủyu tay vào hông của Harry. Quay mặt đi giả vờ giận hờn.
- Đại học mà mày quen tới mấy người? Badboy hả? Học không lo học, lo đi yêu đương linh tinh.