Những thổ lộ của Hải Đăng làm cổ họng của Harry nghẹn đắng. Ngay lúc ngày đây, Harry chỉ muốn ôm chặt lấy Hải Đăng vào lòng mà xoa dịu hết tất cả bao nhiêu hoang mang, những hoang mang ấy đã từng ngày vây chặt lấy trái tim của cậu trai trẻ.
Nhưng giữa đông người thế này, làm như thế Hải Đăng chắc chắn chưa đủ sẵn sàng để đón nhận. Harry chỉ còn biết thở dài, nắm chặt lòng bàn tay để cố níu lại giọt nước mắt đang khiến tầm nhìn của mình nhoè đi.
Harry lấy tay quẹt ngang mắt mình, rồi bật lưng ngồi dậy, ánh mắt ngời ngời sáng, như vừa nảy ra một điều gì đó hay ho.
- Đăng!
- Sao?
- Mai mày đi với tao đến chỗ này được không?
- Nhưng sáng mai tao phải đi gặp chị Linh rồi.
- Hẹn chị ấy vào buổi chiều được không? Tao muốn dẫn mày đến một nơi.
Sự kiên quyết và giọng điệu tỏ ra nghiêm túc của Harry khiến Hải Đăng biết rằng mình không còn cách nào để từ chối, cậu gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, như đúng kế hoạch, ngay khi còn rất sớm, nắng vẫn chưa kịp lăn đều trên từng con đường, Harry đã lấy chiếc xe đạp của mình chở Hải Đăng đến một khu công viên vắng vẻ cách khu căn hộ của mình đang ở không quá xa.
Nơi họ đến vào buổi sáng thì mọi người hầu như đã đi làm, cửa các căn nhà đều đóng kín, những hàng cây trải dọc hai bên chỉ im lìm làm công việc toả bóng mát xuống nền đường.
Việc chọn đến nơi này vào buổi sáng khiến Hải Đăng tỏ ra bất ngờ và khó hiểu.
Lúc này, Harry quay sang nhìn Đăng với nụ cười ấm áp, đưa bàn tay của mình lên chờ đợi cái nắm tay đáp lại từ phía Hải Đăng.
- Đi dạo cùng tao một vòng nhé!
Vì sự ngọt ngào trong ánh mắt cỉa Harry và cũng muốn biết xem, Harry đã chuẩn bị điều gì cho mình, Hải Đăng đã sẵn sàng đan tay mình vài tay Harry rồi cả hai cùng nhau bước đi.
Bóng của Harry và Hải Đăng đổ dài trên con đường yên ả trong buổi sáng trong lành.
- Hải Đăng, chúng mình thử tưởng tượng nhé!
- Tưởng tưởng tượng cái gì?
- Ở đây là công viên, mày đang nắm tay tao đi dạo này! Phía trước, bên trái, mày có thấy gì không?
Có hai người phụ nữ đang nhìn chúng ta kìa.
Nghe đến đoạn đó, Hải Đăng liền theo phản xạ mà rút tay ra khỏi bàn tay của Harry, nhưng Harry đã nhanh chóng giữ chặt lại.
- Đừng có buông tay! Mày phải can đảm lên, để tao nắm tay mày cùng đi nhé!
Harry siết chặt tay mình hơn, như một cách để an ủi. Ánh mắt, lẫn giọng nói ấm áp khiến nỗi sợ hãi trong lòng Hải Đăng dần dần bé lại.
Cậu đan chặt tay mình vào tay Harry và tiếp tục bước đi.
- Trời hơi lạnh nhỉ? Để tao ôm cho mày ấm nào!
Vừa dứt lời, Harry đã quàng tay mình sang vai Hải Đăng.
- Đừng mà! Người ta nhìn kìa, ngại lắm!
- Thế mày không cảm thấy lạnh sao? Mày muốn bị cảm lạnh rồi bắt tao chăm mày sao?
Sự tinh tường của Harry khiến Hải Đăng không còn đường nào để chối từ. Cậu nhẹ nhàng quàng tay qua hông Harry để Harry ôm lấy mình thật chặt.
Hai mái đầu tựa vào nhau, từng bước đi cùng nhau. Hải Đăng nhắm mắt để cảm nhận sự thanh bình trong trái tim đã thôi không còn kêu ca sợ hãi và để cho Harry dẫn đường.
Họ đi được một lúc, bất chợt Harry nắm chặt lấy tay của Đăng, rồi kéo chạy đi một đoạn, đột nhiên dừng lại phía cuối ngã tư con đường trong khu công viên.
Trong hơi thở hổn hển, Harry nhìn Hải Đăng và nói:
- Này! Bây giờ tới đây là sân bay rồi! Tao sắp phải đi rồi! Mày có định ôm hôn tạm biệt tao không?
- Gì chứ? Ôm hôn tạm biệt á? Ngay ở đây ư?
- Thế mày định đợi ở đâu thì mới ôm hôn tạm biệt tao được?
- Nhưng mọi người thấy thì sao?
- Họ không để ý đâu họ còn bận xem lịch bay nữa mà!
- Thế còn người đàn bà kia? Bà ta đang đứng nhìn chúng ta kìa, chắc chắn bà ta đang rủa thầm chúng ta trong bụng cho mà coi.
- Hải Đăng à! Cái đó gọi là ghen tị đấy! Mày đừng quan tâm, vả lại lần này đi, chắc nửa năm một năm tao mới về lận đấy! Mày hãy tưởng tượng như vậy đi!
- Nửa năm, một năm? Sao mà lâu vậy?
- Đúng rồi, lâu như thế đấy! Nên mày hãy ôm hôn tạm biệt tao đi, để tao còn xem xét lại coi có quay về với mày sớm hơn không.
Vừa nói, Harry vừa nháy mắt, ánh mắt tinh ranh nhìn về phía Hải Đăng. Rốt cuộc cậu chàng kia vì không thể khống chế được cảm xúc của mình mà quàng tay, ôm chặt lấy mình.
Ngay lúc này, Hải Đăng vừa định sẽ dành cho Harry một nụ hôn thì Harry lại ghì chặt Hải Đăng vào lòng mình.
- Sóng gió thế nào thì tao cũng sẽ luôn ở bên mày, đi cùng mày, vượt qua với mày. Nếu mày mệt, tao sẽ cõng mày đi tiếp, chúng ta không có lỗi khi chọn yêu một ai, nên đừng đặt trách nhiệm về định kiến của mọi người lên vai mình. Mày không cần phải tưởng tượng cách làm thế nào để ôm hay hôn một người con trai mà chỉ cần mày hãy tưởng tượng làm thế nào để ôm và hôn người mày yêu có được không?
Từng lời từng chữ rơi vào lòng Hải Đăng như một phương thuốc khâu lại những sứt mẻ do sợ hãi, hoang mang và cả sự nghi ngại bao lâu nay trong lòng Hải Đăng.
Hải Đăng ôm Harry và khóc thật to, mặc kệ có những ai xung quanh đang nhìn vào mình hay không.
Hải Đăng đã cởi mở hơn và học cách để yêu thương Harry mỗi ngày nhiều hơn bằng những cử chỉ thân mật, những thái độ chăm sóc tỉ mỉ, dùng con tim đã cảm nhận từng tích tắc trong hơi thở của Harry mỗi khi tựa vào lòng, chứ không chỉ đơn thuần là nấu cho Harry một bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, chờ Harry về nhà.
Những thay đổi này với một đứa lúc nào cũng dùng lý trí nhìn nhận mọi việc như Hải Đăng có lẽ đã quá nhiều và rất lớn để Harry cảm nhận được cách mà Hải Đăng đang từng bước, từng bước vào thế giới tình yêu của chúng ta.