Lời Yêu Cuối Cùng

Chương 6: Khởi đầu mới



Phía bên kia, trước cửa một quán bar nổi tiếng của quận 1 Harry ngước nhìn lên bảng hiệu nhấp nháy đèn, cau mày rồi thở dài khi thấy trong túi mình chiếc điện thoại bấm gọi cho Huyền My.

- Huyền My à? Em không cần phải đợi đâu. Hôm nay anh thấy mệt quá nên anh không đến đâu, em với bạn chơi vui vẻ nhé!

- Dạ! Vậy Harry cứ nghỉ ngơi đi nhé! Ngày mai em sẽ chạy qua với anh.

- Cũng được khi nào tới thì gọi cho anh nhé.

Dứt lời Harry lấy chiếc điện thoại bỏ lại vào túi mình ngước nhìn lên bảng hiệu quán bar nổi bật với ánh đèn bắt mắt thu hút người vào tấp nập. Khi đồng hồ tích tắc trôi ngược về đêm, những quán bar đã từng là nơi mà trước đây rất nhiều năm trước Harry đã từng yêu thích, cũng thường ngồi nốc rượu với đám bạn đến hơn hai, ba giờ sáng. Quay cuồng trong tiếng nhạc xập xình bên tai của DJ. Nhưng có lẽ ngay lúc này, nó lại là một nơi quá xa lạ với Harry, với một con người chọn cách sống trầm lặng hơn xưa.

Bất giác tiếng cười inh ỏi của đám thanh niên vang lên từ góc đường cách nơi Harry đứng không xa.

Bình thường chắc chắn Harry sẽ dửng dưng phớt lờ bỏ đi. Nhưng khi nghe giọng nói thất thanh và vẻ phản kháng đầy yếu ớt của một chàng trai nhỏ nhắn có hình dáng giống như Hải Đăng, Harry mới dần dần tiến lại gần, ngỡ ngàng nhận ra quả là anh bạn thân của mình.

"Hải Đăng? Quái quỷ! Thằng này nó làm gì mà say bí tỉ thế kia!"- Harry thầm nghĩ.

Rồi chẳng kịp nghỉ ngợi gì thêm, Harry bước đến gần với đám thanh niên đang vây quanh Hải Đăng, đang đi những bước loạng choạng, đôi chân quờ quạng đang cố bám lấy một điều gì để đứng vững hơn, và cố tránh khỏi đám thanh niên. Harry hét lớn khiến một vài tên trong đó giật mình.

- Này mấy ông kia! Đang làm gì vậy!?

Dừng mọi hành động trong tích tắc, một gã trai với đầu tóc vàng choé, khuôn mặt xấc xược bước ra với nụ cười nửa miệng khiêu khích.

- Ô gì đấy? Cứu đồng bọn à?

- Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi. Một là mấy ông để cho thằng này đi, hai là muốn gì thì nói thẳng ra!

- Huh? Mạnh miệng dữ! Vậy thì tụi tao cũng không tha cho mày đâu, thằng Ch*!

- Đừng nói nhảm nữa, nếu tụi mày không thả bạn tao ra, tao sẽ gọi công an hoặc là chính tao sẽ cho tụi mày biết tay đấy.

Với lời nói vô cùng thách thức của Harry, bọn thanh niên lại càng có sẵn men rượu trong người, nên cũng chẳng chần chừ gì thêm nữa. Hai tên trong bốn đứa đó lao ra định đánh Harry. Nhưng chúng không ngờ lại đụng nhầm người có đai nhị đẳng Taekwondo. Và chỉ chưa đến vài thế võ, Harry đã hạ hai tên kia ngã lăn xuống đường đau điếng. Thấy vậy hai tên còn lại cũng nóng vội xông vào, nhưng kết quả là chúng cũng chẳng khá hơn là mấy.

Sau khi đuổi đám thanh niên choai choai kia đi, Harry vội vàng chạy đến choàng áo khoác của mình cho Hải Đăng đang ngồi bệt xuống dưới nền đường lạnh lẽo khuôn mặt cứ lần lần lả đi vì mệt mỏi.

Người của Hải Đăng sộc lên mùi men rượu.

- Đi uống nữa nào! Đi uống nữa nào!

Hải Đăng quơ tay đẩy Harry ra, đôi mắt lờ đờ gần như ngắm nghiền lại.

- Uống gì nữa chứ? Mày say đến chẳng biết trời trăng gì nữa rồi đây này! Để tao đưa mày về.

- Harry à, là mày phải không? Mày hết giận tao rồi à? Tao với mày vài chai nhá...

- Về thôi! Mày chẳng ra làm sao cả!

Harry cúi người, khoác tay lên vai Hải Đăng để đỡ cậu bạn đứng dậy. Họ gọi một chiếc taxi để di chuyển khỏi khu vực của quán Bar.

Chắc chắn Harry cũng chẳng muốn phải đối mặt với đám thanh niên kia một lần nào nữa, nhất là chẳng may chúng lại có tính thù vặt trong người.

- Nhà mày ở đâu, để tao đưa về?

Hải Đăng chẳng chịu trả lời, cả người dựa vào người Harry mặc cho thái độ của anh đang vô cùng khó chịu.

Lặp đi lặp lại câu hỏi để có thể đưa Hải Đăng về nhà, nhưng dường như Harry vẫn chẳng nhận được câu trả lời. Hải Đăng say bí tỉ, chẳng còn biết gì hết.

"Lần trước thì mồi chài người ta, lần này thì say xỉn tới nỗi chẳng biết đường về. Mày làm sao thế hả Hải Đăng?" - Nói đoạn, Harry thở dài, rồi kéo đầu Hải Đăng sát về phía mình.

Và cuối cùng, Harry đành phải đưa Hải Đăng về căn hộ của mình tại quận 7.

Sau một hồi vật lộn có thể đưa Hải Đăng về phòng, Harry vươn đôi vai mệt nhoài và tê cứng đã bị Hải Đăng trưng dụng trong suốt quãng đường dài từ quán bar về đến nhà.

Harry nhẹ nhàng cởi đôi giày đen trên chân Hải Đăng, kéo lại chiếc chăn để ủ ấm cho anh bạn, bật máy lạnh ở mức vừa phải, nhẹ nhàng lau mặt cho Hải Đăng.

Bỗng đưng Harry dừng đôi tay trên khuôn mặt đã say khướt vì rượu ấy, ánh mắt buồn bã thỏ thẻ:

- Vì sao lúc trước mày lại biến mất vậy? Ai cho phép mày biến mất khỏi cuộc đời tao như thế hả Hải Đăng?!

Khi nhìn Hải Đăng bắt đầu say giấc, Harry đóng cửa để ra ngoài. Bản thân Harry đã từng nghĩ rằng mình sẽ rất giận người bạn này, sẽ sẵn sàng đáp trả cậu bằng những lời nói cay nghiệt nhất, sẽ hành động thật lạnh nhạt với người đã từng không nói không rằng mà biến mất khỏi cuộc đời mình trong suốt 13 năm. Đó sẽ là hình phạt nặng nhất.

Nhưng vì sao lại phải đối xử tốt với cậu ta như vậy chứ? Phải quan tâm tới cậu ta làm gì nữa? Phải cảm thấy xót xa khi cậu ta hết lần này đến lần khác tự làm tổn thương mình.

Sáng hôm sau Hải Đăng tỉnh dậy, cơn say đêm qua vẫn còn khiến cô chẳng thể lấy lại sự tỉnh táo cho mình. Nhất là cơn đau dần dần vồ vập kéo đến.

Trong kí ức còn sót lại của Hải Đăng, anh nhớ mình say khướt vì men rượu và bước ra ngoài có gặp Harry.

Dù chẳng nhớ nổi từng chi tiết nhỏ nhặt, nhưng ạn biết mình rất an tâm khi Harry xuất hiện.

Hải Đăng hít thở thật sâu nhìn xung quanh mình và phát giác một không gian hoàn toàn lạ lẫm, với một không gian sang trọng của một căn hộ rất lớn và uy nghi.

Nhưng dường như Hải Đăng lại không hề cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, anh bước xuống giường đi ra ngoài phòng khách và nhìn thấy Harry đang nằm thiếp đi trên ghế sofa. Hải Đăng bước đến, kéo lại chiếc chăn trên người Harry, và thầm nghĩ:

- Chắc đêm qua mày vất vả với tao lắm có phải không?

Hải Đăng ngồi sát lại gần Harry, để có thể ngắm nhìn rõ hơn khuôn mặt của người bạn thân mình sau 13 năm xa cách.

Trong khoảnh khắc ấy và trong khoảnh khắc này, Hải Đăng hoàn toàn cảm nhận được rõ tình cảm của cả hai dành cho nhau, tình bạn và hồi ức của cả hai có được chưa bao giờ phai nhạt.

- Tao xin lỗi Harry, có phải mày luôn tự hỏi vì sao ngày ấy tao biến mất không? Tao đã sống như thế nào khi không có mày bên cạnh?

Nhìn gương mặt của Harry, đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi, Hải Đăng bất giác thấy tim mình nhói lên vài nhịp, sống mũi sộc lên cay cay. Anh đưa tay để chạm lên gương mặt ấy, nhưng nghĩ ngợi rồi lại thôi.

Anh nhanh chóng quay mặt đi, lấy lại bình tĩnh, đứng lên và rời khỏi nhà.

Đến khi nghe tiếng đóng cửa lại, Harry mới mở mắt, và thở dài.....