Lời Yêu Khó Nói

Chương 45: Cầu hôn



Khi Tuệ Hy nghe lại những việc mà Tần Minh điều tra được, cô thật sự không biết nên nói gì đây. Tình yêu của cha mẹ quả thật rất lớn, lớn đến nổi bỏ rơi lại cô trên cuộc đời này. Tại sao... Tại sao lúc đó cha mẹ không ích kỉ một chút... Đưa cô đi theo thì chắc chắn cô sẽ không bị lừa gạt như vậy... Lừa gạt từ danh phận, từ tên tuổi, từ cha mẹ... Đến cả tình cảm

Tần Minh nhìn cô thẩn thờ như vậy liền cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm. Nếu như anh đi tìm cô sớm hơn một chút, nếu anh gặp lại cô sớm hơn một chút, thì chắc chắn cái tên Vệ Kha kia sẽ không làm cô tổn thương như bây giờ.

- Ngày mai anh đưa em đến một nơi.

- Đi đâu?

- Ngày mai em sẽ biết!

[.....................]

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Minh và Tuệ Hy dậy từ rất sớm, và anh đã đưa cô đến một nơi riêng tư của anh. Đầu tiên là Tuệ Hy giật mình, vì xung quanh ở đây đều dán đầy hình ảnh lúc hai tuổi của cô. Còn có... Còn có những loài hoa mà cô thích, dường như anh rất chăm chút ở nơi này.

- Đây là...

- Đây là nơi anh giữ bí mật về em.

Tuệ Hy chợt im lặng. "Giữ bí mật về em" nó mang rất nhiều tầng ý nghĩa, có thể nói là anh muốn cất giữ cô vào một nơi nào đó. Nhưng nó cũng lại có thể mang nghĩa là "Anh không biết gì về cô và anh muốn bảo vệ bí mật đó". Nhưng rồi đoạn suy nghĩ của cô liền bị cắt đứt khi Tần Minh ôm lấy cô

- Cảm ơn em.

- Tại sao... Tại sao anh lại cảm ơn em?

Nhìn Tuệ Hy một lúc, Tần Minh dịu dàng nói

- Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Cũng cảm ơn em vì em không chê anh dơ bẩn... Không rời khỏi anh khi biết anh rất thủ đoạn... Cảm ơn em vì em không rời bỏ anh...

Dừng một chút, Tần Minh lại nói tiếp

- Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim. Từ lúc biết tin giữ Diệp gia và Tần gia có hôn ước, thì anh chỉ nghĩ... Em là công cụ giao dịch. Nhưng khi nhìn thấy em, nghe thấy giọng nói của em, tiếp xúc với em... Thì anh lại tự nghĩ là... Bản thân anh muốn bảo vệ em. Khi nhìn em vì Vệ Kha mà đau lòng, anh cũng rất khó chịu. Khi nhìn em khóc, thì anh cũng xót xa... Anh chưa từng nghĩ em là Tuyết Kỳ... Và anh cũng chưa bao giờ vì em là Tuyết Kỳ mà anh yêu em. Người anh yêu... Là em chỉ là em! Mãi mãi cũng chỉ là em

Sau đó, Tần Minh lùi lại hai bước, nhẹ nhàng khuỵu một chân xuống, từ từ lấy một hộp nhung màu đỏ ra, nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói

- Diệp Tuệ Hy hay Thượng Kỷ Tuyết Kỳ anh đều không quan trọng, anh yêu em dù em ở bất cứ thân phận gì. Tuệ Hy.... Gả cho anh, có được không?

Tuệ Hy kinh ngạc, cô... Cô chưa bao giờ dám nghĩ Tần Minh sẽ cầu hôn mình, tại sao... Tại sao anh cứ đối tốt với cô như vậy... Liệu... Liệu cô có xứng đáng với anh hay không?

- Em... Xứng sao?

- Không xứng... Là anh không xứng với em.... Hai bàn tay này của anh đã nhuốm rất nhiều máu... Còn... Còn có...

Tuệ Hy liên tục lắc đầu. Đúng là ai cũng nói Tần Minh là người rất nguy hiểm. Nhưng mà đối với Tuệ Hy thì lại khác, dường như từ khi cô gặp anh... Tần Minh chưa bao giờ làm tổn hại đến Tuệ Hy, không chỉ vậy mà còn rất nhiều lần giúp đỡ cô. Từ việc gia đình, tình cảm... Ngay cả sự thật về mười sáu năm trước cũng là do anh điều tra giúp cô. Bây giờ, anh giúp đỡ và yêu chiều cô như vậy.... Chẳng lẽ... Cô lại không cảm động? Cô cũng là người có trái tim, đương nhiên sẽ có rung động... Chỉ là... Cô không biết chuyện rung động này thật sự là tốt hay xấu nữa đây.

- Tuệ Hy, nếu em không....

- Em đồng ý.

- H.. Hả?

Tần Minh ngây ngốc nhìn cô. Tuệ Hy chỉ nhìn anh rồi mỉm cười, nhẹ nhàng lặp lại

- Em đồng ý gả cho anh!

- Thật... Thật không?

Tuệ Hy gật đầu, khi đã xác định bản thân không nghe lầm. Tần Minh liền vui sướng ôm lấy cô, trên môi đã sớm vướng lại một nụ cười hạnh phúc. Anh ôm cô mà luôn miệng nói "Cảm ơn". Tuệ Hy cảm nhận được anh thật sự đang rất vui vẻ, không chỉ vậy... Anh còn đang siết chặt cô, tựa như anh đang sợ cô biến mất vậy.

Sau đó, Tần Minh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên tay của Tuệ Hy, dịu dàng ôm lấy cô. Còn luôn miệng nói

- Em là vợ anh. Mãi mãi là vợ anh!

[.....................]

Buổi sáng hôm đó, sau khi đã cầu hôn thành công, Tần Minh liền vui vẻ tay trong tay với vợ yêu của mình đi đến nhà hàng để cùng ăn sáng với mọi người. Khi cả hai ngồi vào bàn ăn thì Phù Ngải nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Tần Minh. Cho dù nhiều lần cô ta bắt gặp Tần Minh luôn yêu chiều Tuệ Hy, nhưng lần này có vẻ khan khác.... Cô ta nhìn thấy được, trong ánh mắt hiện tại của anh... Có lẽ không còn sự cưng chiều, mà đó là sự tôn sùng, dường như anh chỉ còn có mỗi mình cô mà thôi.

Liễu Nhiên nhìn thấy trên tay Tuệ Hy có một chiếc nhẫn, cô nhóc này liền tò mò hỏi.

- Tuệ Hy... Chiếc nhẫn đó...

- Tuệ Hy cái gì. Gọi chị dâu!

- H... Hả? Chị... Chị dâu sao?