Lòng Có Bao Nhiêu Yêu Sẽ Thành Một Đôi

Chương 73: Phiên ngoại 14



Sáng sớm Tống Hàm Nghi tĩnh lại với tâm trạng phi thường tốt,nàng hôn lên mặt Liêu Kính Hàn một cái,tranh thủ thời gian chụp lại bức ảnh rồi đăng lên twitter,với dòng chữ « Trái tim của ta ở đây và nó sẽ mãi mãi hướng về ngươi,chỉ có cái chết mới có thể chia lìa chúng ta »,chưa đầy bao lâu đã có mười mấy ngàn lượt favorited,đa số các bình luận khen hai người đẹp đôi,số còn lại ước gì mình là Liêu Kính Hàn,một bức ảnh liền dập tan tin đồn cả hai ly thân,không cần Nghê Tâm phải vất vả đính chính thay mình nữa,Liêu Kính Hàn mỉm cười khẽ hôn nàng rồi đi vào phòng tắm,căn phòng tối qua bị hai người làm cho bừa bộn lên hết,may mắn là trên thuyền chỉ có hai người,tranh thủ dọn dẹp một chút là được,nếu ở nhà thì cũng do nàng mang tang vật đi thủ tiêu,để hầu nữ làm giúp có lẽ họ sẽ nghĩ hai người quá mức cuồng nhiệt,Hứa Gia Văn nhắn cái tin gửi đến cho Liêu Kính Hàn,Tống Hàm Nghi lười biếng mở ra xem bên trong chỉ có vài chữ « Tung ảnh giường chiếu,wa ha ha,'y y nha nha' liền...cao trào »,nàng đọc xong mặt đều nóng lên,tên khốn Hứa Gia Văn chỉ được cái nói đúng,làm người ta xấu hổ chết người,tranh thủ để điện thoại lại vị trí cũ xem như chưa động đến,Liêu Kính Hàn xả nổi buồn xong đi ra ngoài chui vào trong mền muốn ngủ nướng chút nữa,nàng thô bạo giật lấy cái mền quấn quanh người,Liêu Kính Hàn đang lỏa thể lúng túng lấy cái gối che đi thân thể mình.
« Lão bà muốn đi đâu vậy ? »
« Tắm biển nga »
Tống Hàm Nghi mị nhãn hiện lên ý cười thản nhiên đi ra ngoài,lỏa thể hiển lộ vóc người hoàn mỹ đầy mê hoặc,đứng trên thuyền làm vài động tác khởi động thân thể rồi từ đây nhảy xuống nước,tuy là buổi sáng nhưng không hề lạnh,thời tiết rất mát mẻ thích hợp tắm biển,Liêu Kính Hàn mỉm cười quăng cái gối đi,nhanh chống nhảy xuống bơi theo Tống Hàm Nghi,cả hai không hề sợ bị ký giả phát hiện vì đây là giữa biển,càng không sợ biến thành bữa ăn sáng cho cá mập ca ca,nơi này an toàn tuyệt đối,huống chi trên thuyền có lắp đặt thiết bị điện tử ngăn chặn cá mập ca ca viến thăm ở trong bán kính nhất định,Tống Hàm Nghi mỉm cười bơi vòng quanh Liêu Kính Hàn.
« Lão công mau tới đây bắt ta đi,bắt được có thưởng nga »
Tống Hàm Nghi yêu nghiệt nháy mắt một cái rồi bơi đi,ngọc thể yêu mị dụ hoặc nhẹ nhàng hòa mình vào dòng nước,Liêu Kính Hàn hít sâu một hơi lặn xuống nước,muốn chơi trò tạp kích bất ngờ,bơi một hồi nhìn thấy thân ảnh của Tống Hàm Nghi,nàng nhanh chống bắt lấy,phiến môi mềm mại đỏ ửng dây dưa cùng nhau,ma thủ chậm rãi rong ruổi dò xét quanh ngọc thể xinh đẹp.
« A...nơi này không phải rất an toàn hay sao,tại sao lại xuất hiện con sắc ngư sờ mông của ta »
« Mỹ nhân ngư dĩ nhiên phải xứng cùng sắc ngư rồi,như vậy mới xứng đôi chớ »
« Mỹ nhân ngư có bạch mã hoàng tử,nàng mới không thèm sắc ngư vừa dâm tặc lại xấu xí »
« Ngươi dám không thèm ta sao ? »
Liêu Kính Hàn hung hăng ngắt nhéo thỏ ngọc của Tống Hàm Nghi,nàng mỉm cười mà không nói,nhanh chống bơi đến bên thuyền,thua thiệt cho Liêu Kính Hàn ví nàng xinh đẹp mê người như mỹ nhân ngư,nàng lại ví lão công như tên xú dâm tặc,lão công có thể dành chọn thời gian ở bên cạnh làm cho nàng thực vui vẻ,tình yêu cũng có nhiều cung bật khác nhau như một bản nhạc,sẽ có lúc thăng trầm,mong là đoạn cuối của bản nhạc sẽ là một nốt trầm lặng bình yên đầy ấm áp,là nữ tử thì ai cũng mong mình đủ xinh đẹp để hấp dẫn mọi người,đó chẳng phải suy nghĩ lẳng lơ,điều đó chỉ chứng minh nữ tử luôn mong mình được xinh đẹp rực rỡ và có sức hấp dẫn,Tống Hàm Nghi trong lòng cũng mang một đam mê cháy bỏng,nàng cũng muốn được một lần nổi loạn hay làm trò điên rồ nào đó,để thanh xuân qua đi sẽ không phải nuối tiếc,nhưng nàng vẫn còn một gia đình nhỏ bé cần mình quan tâm,vậy nên cái ước mơ nồng nhiệt không kém phần điên cuồng này chỉ đành cho qua,đổi lại nàng có lão công yêu thương mình,sẳn sàng cùng mình đi đến bất cứ nơi đâu,điều đó thật ngọt ngào hơn hẳn việc phải phiêu lưu một mình trên đường đời.
Cả hai trở về nhà thì hầu nữ chuẩn bị bữa sáng mang đến,Tống Hàm Nghi trở về phòng thay ra bộ y phục trên người,lấy bộ váy đơn giản mặc vào,nàng thích mặc váy nhiều hơn là mặc quần,nhưng khi ra đường thì mặc quần nhiều hơn vì sợ lộ hàng bị ký giả chụp được,đi xuống lầu không nhìn thấy Liêu Kính Hàn ở nơi nào,nàng đi vào phòng ăn nhìn thấy quản gia đang nói chuyện với đầu bếp.
« Lương thúc,lão công của ta đâu rồi ? »

« Nàng ở ngoài kia »
Quản gia mỉm cười chỉ ra ngoài vườn hoa,Tống Hàm Nghi đi ra ngoài nhìn thấy Liêu Kính Hàn đang cùng mấy hầu nữ ngồi nói cười vui vẻ với nhau,nàng mọi khi rất ít trò chuyện cùng hầu nữ,thậm chí là không có,nhưng Liêu Kính Hàn cùng các nàng trò chuyện rất ăn ý với nhau,đi làm ra ngoài xã giao riếc thành thói quen,chữa được cả bệnh sợ gặp người lạ,nhờ các nàng chiếu cố cho lão bà của mình,Liêu Kính Hàn dĩ nhiên sẽ lịch sự thân thiện với họ một chút,họ thấy Tống Hàm Nghi đến liền mỉm cười tự động tản ra.
« Tại sao không ăn sáng ? »
Tống Hàm Nghi im lặng không trả lời dẫn Liêu Kính Hàn đi vào nhà,khúc gỗ mục ở đây tán gái kêu nàng thế nào an tâm đi ăn,bốn nữ nhân này tuy là hầu nữ nhưng vừa có ngoại hình lẫn trình độ học vấn cao,họ tốt nghiệp trường đào tạo người giúp việc,dĩ nhiên ưu chất thì phải có,Tống Hàm Nghi nào biết Liêu Kính Hàn có hứng thú với hầu nữ hay không,có lão công không biết giữ thì mất sẽ hối tiếc,có lẽ sau này nên thay đổi luôn hầu nữ,ngoại hình không cần quá bắt mắt,chỉ cần biết làm việc nhà là đủ rồi,tuy rằng nàng không muốn Liêu Kính Hàn tiếp xúc với nữ giới quá thân thiết,nhưng cũng không để lộ bí mật này,nàng làm sao dám để mọi người biết mình có tố chất ghen tuông bừa bãi,mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Liêu Kính Hàn mỉm cười vui vẻ cùng nữ nhân khác thì cũng đủ làm nàng thấy khó chịu,ngoài mặt lại giả bộ rộng lượng xem như không có gì,làm lão bà của người ta thật sự có nổi khổ khó nói thành lời,Liêu Kính Hàn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh dùng bữa,rõ ràng buổi sáng nàng còn rất vui vẻ,thế nào trở về nhà liền lãnh mị như thế.
« Lão công thích nữ nhân dáng người cao hay là vòng một đại ? »
Liêu Kính Hàn không hiểu tại sao Tống Hàm Nghi hỏi đến vấn đề này,bốn hầu nữ này là do quản gia đổi mới giúp,những người trước quá lười biếng thường hay trốn ra ngoài lúc hai người bận đi làm không có ở nhà,bốn người này mới đến đây làm có vài tháng,Tống Hàm Nghi còn không nhớ họ tên gì,vậy mà Liêu Kính Hàn lại rất thân thiết cùng họ,còn đặt cho người ta cái tên Phong Hoa Tuyết Nguyệt,mỗi lần gọi lên thì bốn người liền có mặt đầy đủ,còn Tống Hàm Nghi gọi cả ngày không ai đến,không phải họ không muốn đến mà nàng gọi không trúng tên mà nam chủ đặt cho họ,trong nhà không phải chỉ có bốn người nên nào biết nàng đang gọi ai,kêu người ta thế nào đến đây.
« Dáng người như của nữ thần Irene,vòng một cũng đại như nàng là hoàn mỹ nhất rồi »
Irene là tên tiếng anh của Tống Hàm Nghi,Liêu Kính Hàn chưa muốn chết tan xác,nàng nào dám bình luận hay khen ngợi nữ nhân khác,bình thường cho dù Tống Hàm Nghi có tự nhiên đi khen nữ nhân nào xinh đẹp thì nàng cũng không dám gật đầu tán thành,mà giả bộ chê bai vài điểm,tỏ ra mình không có hứng thú,nữ nhân đôi khi muốn thử lòng người yêu nên mới nói như thế,ngươi tuyệt đối đừng có hùa theo nàng,rất nguy hiểm a.
« Lừa bịp »
Tống Hàm Nghi dùng ánh mắt câu hồn đoạt phách liếc xéo Liêu Kính Hàn,khúc gỗ mục gần đây còn biết miệng lưỡi lấy lòng nàng,ít ra được khen xinh đẹp thì cũng đủ làm nàng vui vẻ không thôi,tốt nhất là lúc nào cũng phải cảm thấy nàng là xinh đẹp nhất,hấp dẫn nhất,nếu lúc nãy Liêu Kính Hàn thành thật trả lời ra tiêu chuẩn về nữ nhân lý tưởng thì nhất định Tống Hàm Nghi sẽ làm ngược lại,chọn ra vài hầu nữ không hợp yêu cầu đến,bây giờ nghĩ lại không cần sa thải họ làm gì,người ta cũng không có làm sai chuyện gì,mấy trợ lý của Liêu Kính Hàn cũng là do nàng tuyển chọn ra,đều là người ở một thế hệ trước,có nhiều năm kinh nghiệm chứ không phải mỹ nữ trợ lý,dù nàng không theo sát Liêu Kính Hàn,nhưng vẫn dẹp hết các mối đe dọa xung quanh,vì sợ tiếp xúc lâu ngày biết đâu phát sinh tình cảm,Liêu Kính Hàn đang muốn lấy nước cam giúp thì nàng giành trước.
« Để ta làm đi »
Tống Hàm Nghi gần đây thay đổi tính,không có thường xuyên sai bảo Liêu Kính Hàn nữa,còn chủ động săn sóc cho lão công,nàng muốn học cách làm một lão bà tốt,ý đồ giữ chặt Liêu Kính Hàn bên cạnh,nàng có hỏi qua Nghê Tâm cảm thấy thế nào về mình,Nghê Tâm không chút nể mặt nói ra sự thật,nói nếu ta là Liêu Kính Hàn thì ta đã sớm bỏ ngươi tám kiếp,vì ngươi lúc nào cũng chỉ biết khiến người ta phục tùng mình,nàng cũng rất sợ Liêu Kính Hàn sẽ có một ngày như những gì Nghê Tâm nói,nàng không có độc tài như thế,chỉ là muốn khẳng định vị trí của mình trong gia đình,để Liêu Kính Hàn sợ nàng mà không dám hư hỏng,ngẫm lại cảm thấy mình cũng hơi quá đáng,nên bây giờ sẽ thay đổi một chút.
Liêu Kính Hàn đã thói quen giúp lão bà làm mọi thứ,bây giờ để Tống Hàm Nghi tự làm nàng không đành lòng,nhưng chuyện này cũng không có gì vất vả hay khó khắn đối với Tống Hàm Nghi,Hứa Gia Văn cũng từng căn dặn nàng đừng quá nuông chìu Tống Hàm Nghi,điều đó chỉ làm Tống Hàm Nghi có tính ỷ lại,tuy đã kết hôn nhưng vẫn phải tự lập một chút,không thể chuyện gì cũng nhờ đến người khác,Hứa Gia Văn thấy nàng thương lão bà quá đáng đến mỗi lần nhìn thấy Tống Hàm Nghi trở về nhà thì liền mang dép bông đến đưa cho thay,việc này nếu có làm cũng nên là người hầu làm,cần gì nàng phải làm đây,thương lão bà cũng có nhiều cách thể hiện,không thể coi Tống Hàm Nghi như món trang sức dễ vỡ,hay là tiểu hài tử ra sức bảo hộ theo cách đó được,làm như thế là hại người hại mình,Liêu Kính Hàn khi yêu một người luôn là như vậy,từ việc nhỏ cho đến lớn đều muốn tự tay làm cho đối phương.
May mắn Tống Hàm Nghi là người biết hưởng thụ,không quá mức lo ngại chuyện lão công quá tốt với mình,thậm chí còn hạnh phúc khi được lão công quan tâm,mỗi ngày Liêu Kính Hàn đều chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm,còn cả y phục và khăn tắm,buổi sáng chuẩn bị cả kem và bàn chải đánh răng,không phải chỉ vì trách nhiệm mà bên trong còn có cả tình yêu thương dành cho nàng,sau này nàng cũng sẽ như thế đối đã với Liêu Kính Hàn,phải học theo cách chiếu cố lão công của Thương Lan và Bella mới được,Liêu Kính Hàn không mấy thói quen Tống Hàm Nghi đột nhiên phục vụ chu đáo,nàng không mong Tống Hàm Nghi phải phục vụ cho mình,coi như nàng chịu thiệt thòi vì lão bà làm chút chuyện cũng không sao,còn hơn nhìn lão bà vất vả chiếu cố đến mình,trước khi kết hôn Tống Hàm Nghi còn nghĩ đời trước mình mắc nợ Liêu Kính Hàn,kết hôn rồi thì nghĩ ngược lại,có lẽ vì vậy mà Liêu Kính Hàn không thói quen được nàng chăm sóc,nàng mỉm cười lắc đầu,khúc gỗ mục thật là ngốc tử,không biết hưởng thụ gì hết,nhờ đối phương thật thà và quan tâm đến mình nên nàng càng yêu thương hơn,muốn vì người mình yêu thay đổi tính xấu của bản thân.