Hồ Nhã ngay sau khi dính lấy một đòn của đối phương, thân thể đâu đâu cũng là v·ết t·hương . Trên miệng, bất giác đã có vệt máu chảy dài. Trước tình hình này, cô ta đã không còn cách nào khác, tiếp tục đối chiến được nữa.
- Con hồ ly nhà ngươi, nếu đã cố chấp như thế. Vậy thì hôm nay, để lại mạng lại đây đi!- Ngư Minh Côn ngay lập tức tập chung sức mạnh, bắn ra một quả lửa lớn, to gấp mười lần bình thường. Hướng thẳng vào đối phương, ý định kết liễu.
Mặc dù cả người yếu ớt, nhưng Hồ Nhã vẫn kịp thời tránh né. Mắt thấy, tình cảnh hiện giờ là bất lợi vô cùng đối với bản thân. Vả lại ý định đã thành, cần gì phải liều mạng đánh tiếp. Cô ta liền thuận thế, một đường thoát thân.
- Con cá c·hết tiệt nhà ngươi, lần sau gặp lại chính là lúc ta báo lại thù này!- Hồ Nhã trước khi rời đi, không quên lớn tiếng dọa dẫm đối phương.
- Có ngon thì đừng chạy, chúng ta tiếp tục đại chiến. Xem xem, ta có nướng chín ngươi hay không?- Ngư Minh Côn khí thế hùng hồn, âm thanh vang trời.
Thế là dưới sức mạnh áp đảo của mình, Ngư Minh Côn thành công đánh đuổi đối thủ. Tưởng rằng đã bảo vệ Hoả Liên Hoa, nên vui mừng không thôi. Đến khi quay đầu nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến cho nó có chút hoảng hồn.
- Hoả Liên Hoa của ta, nó đâu mất rồi?- Ngư Minh Côn lúc này, hoang mang tột độ. Bỏ công phí sức bấy lâu nay, thành quả đột nhiên lại biến mất trước mặt. Cú sốc này đối với nó mà nói, nhất thời vẫn là chưa kịp tiếp thu.
Hoả Liên Hoa, không biết đã biến mất từ bao giờ. Nụ cười trên môi cũng vì thế, đã dập tắt không phanh. Ngư Minh Côn khó mà chấp nhận được hiện thực, nên không ngừng tìm kiếm xung quanh. Đến khi cái cặn cũng không tìm thấy, nó mới tin đó là sự thật.
- Con hồ ly c·hết tiệt kia, lại dám lừa ta. Không g·iết được ngươi, đúng là không thể hả giận được mà!- Ngư Minh Côn ngay lập tức, bay lượn lên trời. Ý định t·ruy s·át đối phương, tìm về bảo vật.
Bên này, Triệu Hoài tay phải cầm chặt Hoả Liên Hoa, không ngừng dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, một đường chạy trốn. Đây là hắn ta, trong lúc hai bên giao chiến kịch liệt. Âm thầm tiếp cận, mới thành công thó được nó từ tay Ngư Minh Côn.
- Cái thứ đồ chơi này, sau mà nóng dữ thế?
Triệu Hoài mặc dù thành công đoạt được Hoả Liên Hoa về tay. Nhưng sức nóng khủng kh·iếp mà nó toả ra, hắn ta gần như không sao chịu được. Phải dùng đến khí của bản thân, mới có thể làm dịu đi phần nào. Nhưng cánh tay của người thiếu niên này, đã hoàn toàn bị bỏng đến mức tám phần. Đây là hậu quả của việc, thực lực bản thân quá yếu kém.
- Cái thứ này, cũng quá bỏng tay rồi đấy! Cũng mai là khí của ta có phần đặc biệt hơn người, nếu không bây giờ e là lành ít dữ nhiều rồi!-Triệu Hoài quay đầu về sau, không thấy bóng dáng một ai. Việc này khiến cho hắn ta, lấy làm dương dương tự đắc không thôi.
Đến khi quay đầu nhìn lại, Hồ Nhã đã trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn ta. Mặc dù đã cố thắng gấp, nhưng vẫn tạo thành vệt trượt dài. Đến khi có vật đàn hồi cản lấy, mới tránh được sự va đập mạnh giữa hai bên. Không biết là cố tình hay vô ý, Triệu Hoài lại áp mặt vào ngực đối phương, trên miệng bất giác lộ ra nụ cười nham nhở.
Chỉ thấy, Hồ Nhã nhấc nhẹ một tay mà đoạt lấy bảo vật, lại xoay người xuất ra một c·ướp đem hắn ta đá văng ra xa. Ánh mắt nhìn về Triệu Hoài bây giờ, đã có đôi phần khác xưa. Hoả Liên Hoa trong tay, khuôn mặt cô ta cũng vì lẽ đó mà ẩn hiện nét hài lòng không ít.
- Không ngờ tới đấy, kế hoạch của ngươi vậy mà lại thật sự thành công!- Hồ Nhã cất tiếng, b·iểu t·ình khen ngợi.
- Tất nhiên rồi, Triệu Hoài ta mà lại!- Triệu Hoài lom khom bò dậy, nhưng trên khuôn mặt là nét tự tin không thể thiếu.
- Ai... Cho ngươi đứng lên thế?- Hồ Nhã ngay lập tức sử dụng tới uy áp cực mạnh, ghì chặt lên người đối phương. Khiến cho Triệu Hoài, không tự chủ mà quỳ xuống.
- Cô...- Triệu Hoài chỉ mới vừa cất tiếng, uy áp đó tăng mạnh bội phần. Làm cho hắn ta, khó mà nói tiếp thành lời.
- Ngươi tốt nhất là biến thân biết phận một chút. Mai ra, ta còn giữ lấy cho một mạng. Nếu không, một tên nô bộc mà thôi, không phải là không đổi được!- Hồ Nhã nhẹ nhàng cất tiếng, lời đó đều mang đến sự quyền uy khó nói.
Triệu Hoài khuôn mặt tràn đầy bất mãn như con thú hoang khó mà thuần phục. Chỉ là hiện giờ, đánh không lại đối phương. Trước mắt cũng chỉ có thể, nhẫn nhục mà sống. Chờ đợi thời cơ, một đường báo thù.
( C·hết tiệt, không ngờ tới cô ta, vậy mà lại trở mặt nhanh đến như vậy. Làm ra bộ dáng bá khí gì chứ, đợi có cơ hội lừa cô lên giường. Đến lúc đó, xem xem cô còn kiêu ngạo được hay không?)- Triệu Hoài ngoài việc mắng thầm đối phương, cũng chẳng thể làm gì được hơn.
Thực lực yếu đuối, chỉ có thể tùy thời bị kẻ khác chà đạp. Muốn phản kháng, trừ khi là không s·ợ c·hết. Bằng không, nhẫn nhục là điều không thể tránh khỏi. Việc này càng làm cho Triệu Hoài hiểu rõ, đâu mới là cách thức sinh tồn thật sự ở thế giới này.
Hồ Nhã nhẹ nhàng lướt qua hắn ta, Triệu Hoài liền có thể hoạt động trở lại. Cái cảm giác áp bức đó, đã vơi đi vài phần. Mặc dù sự khó chịu đó vẫn còn tồn tại, nhưng bây giờ đã có thể tự do di chuyển. Cũng xem như, không phải là chuyện xấu gì.
- Ngươi tốt nhất, là nên ngoan ngoãn một chút. Sau này, còn phải làm việc cho ta mới có thể giữ được một mạng của mình. Hiểu chưa?- Hồ Nhã lời nói, đều ẩn chứa sự uy quyền trong đó.
- Vâng vâng vâng, cô nói cái gì cũng đúng cả. Ta nào đâu dám cãi lời, trừ đi c·hết ra cái gì ta cũng làm cho cô. Được chưa?- Triệu Hoài mặc dù mười phần bất mãn, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngoài việc trở thành công cụ cho đối phương, tùy người sử dụng.
- Nhìn quần áo của ngươi, ắt hẳn là người của Học viện Long Cơ. Có đúng không?- Hồ Nhã nói ra lời này, ánh mắt có phần lạnh lùng.
- Không biết cô đây là, muốn giao phó chuyện gì cho ta đây? Ngoài g·iết người c·ướp c·ủa ra, việc gì ta cũng có thể làm?- Triệu Hoài khuôn mặt, lộ rõ nét gian tà.
- Chuyện đó, vẫn là để sau này thì hơn. Dù sao bây giờ, thực lực của ngươi cũng quá kém. Không đủ đều kiện, để làm được chuyện đó?- Hồ Nhã lắc nhẹ đầu, khí phái không thôi.
- Chuyện đó là chuyện gì? Cô nói rõ một chút, biết đâu ta làm được thì sao?- Triệu Hoài lúc này, thắc mắc hiện rõ trên mặt.
- Chuyện đó chính là...
Hồ Nhã chưa kịp nói hết lời, không biết từ đâu một quả cầu lượt xông tới. Cô ta đưa tay chặn lấy, hai bên giao nhau tạo ra uy lực cực lớn. Gần như thổi bay tất cả mọi vật xung quanh, bao gồm cả Triệu Hoài.
- Cô hồ ly c·hết tiệt nhà ngươi, dám nhân lúc ta lơ là. Đoạt lấy Hoả Liên Hoa của ta, còn không mau giao trả ra đây!- Ngư Minh Côn xuất hiện, bừng bừng vẻ mặt tức giận. Nhìn về Hoả Liên Hoa trên tay kẻ địch, sự giận dữ đó thoạt nhiên tăng thêm vài phần.
- Hoả Liên Hoa nào là của ngươi? Đồ vật trong tay của ta. Ngươi sao lại, nhận vơ như thế?- Hồ Nhã nhìn lên, ánh mắt khinh thường thấy rõ.
- Con hồ ly này, còn dám giảo biện. Ngươi đúng là quên mau thật đấy. Mới vừa lúc nãy, bị ta đánh đến mức thừa sống thiếu c·hết. Không ngờ tới bây giờ, ngươi vẫn còn mạnh miệng như thế. Hay lắm, đợi đến lúc bị ta đánh bại lần nữa. Xem xem, ngươi có còn ngông cuồng như thế không?- Ngư Minh Côn tức giận mà hét lớn, âm thanh vang dội khắp nơi.