Nhìn thấy dáng vẻ thiếu phần trung thực của đối phương. Hồ Nhã vậy mà, lại không nói lời nào. Dù sao kẻ này, quỷ kế đa đoan, tâm tư xảo quyết. Nếu không phải là hắn ta đã bị bản thân khống chế, thì cô ta khó lòng mà yên tâm.
- Chúng ta đi thôi, còn ở lại đây lâu. Đến khi con cá c·hết tiệt đó quay lại, thì e là phiền phức không nhỏ!- Hồ Nhã ngay lập tức, túm lấy cổ áo hắn ta.
Cô ta dùng tốc độ cực nhanh, bay lượn giữa trời. Triệu Hoài chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương xem như món đồ. Tùy ý mà mang theo, không chút bận tâm. Điều này khiến cho hắn ta, có phần hoảng sợ.
Những cơn gió thổi mạnh, cứ thế mà lướt qua người Triệu Hoài. Khuôn mặt của hắn ta giờ đây, đã mười phần sắc thái khó mà miêu tả thành lời. Biểu tình đó, đúng là sợ hãi không thôi, nước mắt đã không tự chủ mà ứa ra.
- Từ từ thôi, cô đi hơi bị nhanh rồi đấy!- Triệu Hoài đung đưa theo từng cơn gió, mặt mũi biến dạng hơn nửa.
- Ngươi còn nói nhiều lời nữa, có tin là ta ném ngươi xuống biển hay không?- Hồ Nhã nhẹ nhàng mà nói, quyền uy ngất trời.
Nhìn xuống biển cả mênh mông phía dưới, xanh xanh bạt ngàn. Khung cảnh thì phải nói là cực đẹp, nhưng mà té xuống dưới thì không ổn cho lắm. Tan xương nát thịt là nhẹ, còn phải làm mồi cho cá nữa. Chỉ nghĩ đến đây thôi, đã khiến cho Triệu Hoài không khỏi rùng mình.
- Ta cảm thấy, ốc... ộ (tốc độ) này cũng không ...anh (nhanh) cho lắm. Cô tùy ý là... ược (được)!- Triệu Hoài cố gắng mà nói, miệng đã bị gió làm cho lời khó mà phát ra thành tiếng.
Chớp mắt, đất liền đã xuất hiện trước mặt. Việc này khiến cho Triệu Hoài vui mừng không thôi. Cuối cùng thì cũng có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng này, không cần phải chịu khổ nữa.
- Quãng đường tiếp theo, ngươi tự mình đi đi!- Hồ Nhã nhẹ động môi, lộ ra nụ cười có phần ẩn dấu trong đó.
Lời nói vừa dứt, chưa kịp để đối phương phản ứng, Hồ Nhã đã buông tay. Triệu Hoài cứ như thế mà ngã tự do từ trên cao xuống biển. Khuôn mặt đó, vẫn còn động lại sự ngơ ngác. Ánh mắt đôi phần thất thần mà nhìn về phía chân trời xa.
Thoáng chốc, Triệu Hoài đã bị nước biển bao quanh. Trong làn nước xanh ấy, một mình hắn ta bơ vơ giữa dòng. Ôi cái cảm giác lạc lõng, cái cảm giác bị bỏ rơi đó. Nó vẫn còn đọng lại đâu đây trên người thiếu niên này.
- Nói cái là làm liền như vậy, ai mà đỡ cho được?- Triệu Hoài hét lớn, bực tức không thôi. Nhưng hắn ta cũng đâu thể làm gì hơn, ngoài việc chút giận vào không khí.
- Triệu Hoài à, về bờ thôi!- DG không khỏi cười thầm.
- Bíp cuộc đời!- Triệu Hoài bực dọc mà thét lớn.
Sau hai tiếng đồng hồ, Triệu Hoài gần như sức cùng lực kiệt. Mới có thể đặt chân lên đất liền, cái cảm giác ấy, đúng là khó mà diễn tả thành lời. Không chỉ cơ thể, mà tinh thần hắn ta kiệt quệ đi không ít.
- Hừ hừ... Thêm vài lần như vậy nữa... Hừ hừ chắc ta c·hết quá... Hừ hừ!- Triệu Hoài nằm dài trên bãi cát, cả người vô lực. Thở không ra hơi, khó khăn mà nói từng chữ.
- Chỉ là một chút thử thách nhỏ, trong hành trình trở thành cường giả. Ngươi lại không chịu được, sau này làm sao uy chấn một phương, đứng trên mọi người?- DG nói lời khích lệ.
- Chắc gì ta đã sống tới đó, mà uy chấn một phương? Giờ sống còn khó, nói gì đến đứng trên mọi người?- Triệu Hoài thở một hơi dài, sắc mặt có phần thăng trầm.
- Nghe lời ngươi nói kìa, đúng là không có tiền đồ gì cả!- DG cũng chỉ có thể mắng nhẹ một câu.
- Đừng nói nữa, chúng ta trở về thôi!- Triệu Hoài sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức được đôi phần. Đã lê lết thân xác mệt mỏi của mình, bước chậm từng bước mà rời đi.
Sau ba ngày sinh tồn nơi hoang đảo, Triệu Hoài cuối cùng cũng về bờ thành công. Mặc dù có chút gian nan, nhưng hiện giờ tất cả mọi chuyện đều đã ổn. Chỉ có điều, trên mình thêm một cái thân phận nô bộc cho người ta mà thôi.
Mười hai giờ trưa, cái nắng như muốn thiêu đốt tất cả. Sức nóng mà nó mang đến là không gì cản nổi. Giữa lúc đó, lại có một thiếu niên lờ mờ xuất hiện. Triệu Hoài sau một chặn đường dài, đến mức thân xác tàn tạ. Khuôn mặt ấy, đã chẳng còn cái gọi là sức sống mới có thể trở về học viện.
- Bíp nhà nó, mệt c·hết đi được. Cái mạng này của ta, e là mất quá nửa!- Triệu Hoài giọng nói yếu ớt đến mức đáng thương.
Bỗng nhiên, từ phía sau lại truyền đến âm thanh quen thuộc. Giọng nói đó, gợi đòn biết bao. Thanh Đạt không biết từ lúc nào, đã xuất hiện ngay bên cạnh Triệu Hoài.
- Tên khốn nhà ngươi, rốt cuộc đã đi đâu vậy? Sao nhìn bộ dáng này của ngươi, lại tàn tạ thế kia? Không phải là nói ẩn cư hay sao? Sao mà bây giờ, còn thê thảm hơn cả lần trước nữa vậy?- Thanh Đạt cất tiếng, nhìn về đối phương mà đánh giá một lượt, ánh chứa đầy hoài nghi.
- Ẩn cư? Ẩn cư cái quái gì?- Triệu Hoài hai mắt tròn xoe, khuôn mặt nghi hoặc, mười phần ngờ nghệch.
- Không phải người để lại một mảnh giấy, bảo rằng bản thân sẽ ẩn cư một thời gian, đừng tìm hay sao? Ta còn giúp ngươi xin nghỉ nữa là, thấy ta đối tốt với ngươi không? Mà lần sau, đừng để giấy nhắn dưới gầm giường nữa. Nếu không phải ta vô tình thấy được, thì việc ngươi m·ất t·ích mấy ngày nay. Ta còn tưởng rằng ngươi bị người khác b·ắt c·óc nữa chứ?- Thanh Đạt miệng cười không ngớt, lấy làm đắc ý.
Ngày mà Triệu Hoài b·ị b·ắt cóc, Thanh Đạt sau khi trở về, nhìn vào căn phòng có chút trống trải. Lấy làm thắc mắc không thôi, dù sao Triệu Hoài cũng rời đi trước bản thân. Nay lại không thấy bóng dáng hắn ta ở đâu, e là có chuyện không lành xảy ra.
- Cái tên Triệu Hoài đó, sao vẫn còn chưa về thế này? Rốt cuộc đã đi đâu rồi?- Thanh Đạt đưa ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, tinh thần cảnh giác được nâng cao không ít. Sợ rằng đối phương đột nhiên xuất hiện, tập kích bản thân. Dù sao đối Triệu Hoài mà nói, không đề phòng là không được.
- Kì lạ, hắn ta đâu mất rồi?- Thanh Đạt nét mặt có phần hoang mang. Mới vừa ban nãy đã bị Triệu Hoài lừa qua một lượt, việc cảnh giác tất nhiên là không thể thiếu.
- Triệu Hoài, ngươi có trong đây không?- Nhìn vào bồn cầu.
- Hay là ở đây?- Nhìn vào sọt rác.
- Đây phải không?- Nhìn vào tủ quần áo.
- Ở đây thì sao?- Nhìn vào hộp bàn.
- Ngoài này thế nào?- Nhìn ra ban công.
...
Thanh Đạt cứ như thế mà tìm kiếm khắp nơi một lượt, cho dù có là khe hở nhỏ bằng gang tay. Hắn ta cũng không hề bỏ qua, tìm kĩ đến nổi, một cọng lông còn có thể nhìn rõ cho bằng được. Đến cuối cùng thì, chỉ thấy được mảnh giấy nhỏ mà Triệu Hoài trước đây để lại dưới gầm giường. Ánh mắt đó, ngạc nhiên không thôi.
- Tên khốn đó gần đây làm quá nhiều việc ác, nên sợ người ta báo thù đây mà. Thôi đi, thời gian này trốn đi trước vẫn là hơn!- Thanh Đạt một lời cảm thán.
Đổi lại hiện tại, Triệu Hoài nhìn về đối phương, khuôn mặt tối sầm đi không ít. Những cực khổ đã chịu trong những ngày qua, cứ thế mà lần lượt xuất hiện trong đầu hắn ta. Khuôn mặt đó, đã không tự chủ mà co giật liên hồi. Ánh mắt cũng vì lẽ đó mà trở nên sắc bén lạ thường.
- Ngươi sao thế? Có phải cảm kích đến mức khó mà nói thành lời hay không? Chuyện nhỏ ấy mà, cần gì phải bận tâm, hà hà!- Thanh Đạt lúc này, vẫn còn lấy đó làm tự đắc. Nào đâu có nhìn về đối phương, sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi.