Buổi chiều, sau khi trở về học viện, việc đi học tất nhiên là không thể bỏ qua. Triệu Hoài giờ đây, đang ngồi gục trong phòng học. Cái dáng vẻ đó, vẫn là mệt mỏi vô cùng, không có tí nào gọi là sức sống.
- Bạn học, mấy ngày nay bạn không xuất hiện. Mình còn tưởng rằng, bạn gặp chuyện nữa chứ?
Thanh âm quen thuộc vang lên, Triệu Hoài còn cảm thấy, trong lời nói đó còn chất chứa sự quan tâm không ít. Đến khi nhìn lên, chỉ thấy Liên Hoa đang đứng trước mặt hắn. Dáng vẻ này đúng là vừa thanh thót vừa xinh đẹp, ai ai cũng động lòng.
- Chào! Yên tâm đi, mình chưa c·hết được đâu. Chỉ là hỗm rài bận một số việc mà thôi, nên không có thời gian đến lớp. Làm phiền bạn quan tâm đến mình, thật sự là có lỗi. Chi bằng, đêm nay chúng ta hẹn nhau ăn một bữa. Coi như, mình tạ lỗi với bạn!- Triệu Hoài trong phút chốc, thay đổi thái độ 180°. Từ trạng thái uể oải sắp c·hết, liền biến mình tràn đầy sức sống.
- Chuyện đó... Hình như không ổn cho lắm thì phải!- Liên Hoa ý định từ chối.
- Mình nhớ không lầm thì bạn còn thiếu mình một bữa ăn. Đúng không?- Triệu Hoài đứng lên, ghé miệng sát tai đối phương, mỉm cười nham nhở.
Trở lại đoạn thời gian cuộc thi săn bắt còn diễn ra. Triệu Hoài sau khi kéo được Liên Hoa vào rừng. Ngay tại đây, hắn đã đem phần lớn số điểm của mình, tặng cho cô ta. Mục đích chính vẫn là thủ tiêu vật chứng phạm tội của bản thân. Chuyện thứ hai, là trợ giúp nàng đạt được ngôi vị đầu bảng.
- Bạn học, làm như vậy thật sự không ổn lắm đâu. Đây là điểm số bạn vất vả có được, mình làm sao dám nhận!- Liên Hoa khó lòng mà chấp nhận, liên tục xua tay chối từ.
- Ày, chúng ta đều là người nhà cả, không cần phải khách sáo với nhau làm gì. Vả lại, điểm này cũng không phải là mình cho không, đây cứ xem như là bạn nợ mình một bữa ăn là được!- Triệu Hoài mỉm cười, vẻ mặt đầy thân thiện.
Nhân lúc đối phương không để ý, Triệu Hoài ngay lập tức hành động. Dùng tay đeo vòng chíp của mình, nắm chặt lấy tay đeo vòng chíp của Liên Hoa. Từ đó giao dịch diễn ra, đem phần lớn số điểm của bản thân truyền cho đối phương. Việc này khiến cho lớp trưởng, không sao phản ứng cho kịp.
- Bạn học, bạn làm gì vậy?- Trước hành động này, Liên Hoa có chút bất ngờ.
- Yên lặng là được, mọi việc cứ nghe mình. Tất cả mọi chuyện mà mình làm, đều là vì tương lai của chúng ta. Nghe theo mình, ắt sẽ không sai!- Triệu Hoài bây giờ mang đến cho người khác cái cảm giác ấm áp không thôi. Ánh mắt hay nụ cười, đều khiến cho đối phương an tâm đến lạ.
- Vậy... Được, mình nghe theo bạn!- Khuôn mặt của Liên Hoa, thoáng chốc đã ửng đỏ. Chỉ thấy nàng ta không nói gì, người lại cuối xuống. Sự ngượng ngùng có thể thấy rõ qua từng cử chỉ mà cô ta biểu hiện.
Đợi đến khi mọi việc đã xong, Triệu Hoài liền xoay người mà cấp tốc rời khỏi nơi đây. Dù sao chuyện mà hắn ta cần làm, vẫn còn rất nhiều. Vì kế hoạch lớn của bản thân, đành phải bỏ công phí sức mà làm.
- Mình có chuyện gấp, nên đi trước đây. Nhớ thay mình, chăm sóc cho Nhược Tuyết thật tốt đấy. Tạm biệt!- Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài cũng theo đó mà biến mất.
Chỉ để lại Liên Hoa một mình đứng đây, ánh mắt dõi theo còn có chút mong chờ. Khuôn mặt ấy, đôi phần hiện lên nét vui vẻ trong lòng. Mắt thấy, khoé miệng của nàng bất giác mỉm cười:' Đồ ngốc!'
Trở lại với khoảng thời gian hiện tại, dưới sự yêu cầu của Triệu Hoài. Liên Hoa đã không tài nào từ chối cho được, chỉ có thể gật nhẹ đầu đồng ý. Dù sao nợ người khác, việc trả cũng là điều tất nhiên.
- Vậy 8 tám tối nay, mình sẽ qua đón cậu!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, khuôn mặt đắc ý không thôi.
Triệu Hoài đâu biết rằng, từ xa có bốn mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn ta. Bên này, Bích Hạ cùng với Nhược Tuyết, đều quan sát đối phương từ đầu tới giờ. Chỉ là Nhược Tuyết cũng muốn đến hỏi thăm. Nhưng cuối cùng lại để cho Liên Hoa đến trước.
- Còn nhìn cái gì nữa, người ta ân ân ái ái. Nào đâu có xem cậu là cái thá gì đâu. Tội nghiệp bạn tôi, ôm nỗi sầu tương tư một mình. Quên hắn ta đi, để mình giới thiệu cho vài người khác, tất nhiên là tốt hơn tên khốn nạn đó gấp trăm gấp ngàn lần!- Bích Hạ bên này, không ngừng ra sức khuyên nhủ.
- Chuyện đó... Không cần đâu!- Chỉ thấy, Nhược Tuyết nhẹ giọng mà nói, một chút ưu buồn thấy rõ.
- Thích người không nên thích, yêu người không nên yêu. Đó chính là tự làm đau bản thân mình. Nhân lúc thứ tình cảm đó chỉ mới vừa chớm nở, dập tắt nó đi. Tránh cho sau này, tự chuốc khổ vào thân!- Sở dĩ Bích Hạ ra sức khuyên can như thế, là vì trong mắt cô ta. Triệu Hoài chính là tên khốn nạn, không hơn không kém.
Điểm hẹn đã đến, Triệu Hoài sau khi trải qua một màn chỉnh sửa nhan sắc. Tóc vuốt vuốt keo các thứ, một thân cũng vì thế mà trở nên lịch lãm. Hắn của bây giờ, đúng là có đôi phần khác xưa. Trên khuôn mặt đó, miệng lại cười không ngớt.
- Ôi tình yêu, như mật ngọt đời người khiến người ta say mê đắm chìm. Ôi tình yêu, như liều thuốc độc khiến người ta c·hết trong đau đớn quằn quại...- Triệu Hoài bất giác mà hát lên vài câu cho vui.
- Cái tên khốn nạn này, đúng là có sắc thì quên bạn mà!- Thanh Đạt một bên nhịn không được, liền lên tiếng dè biểu.
- Ai nói ta quên ngươi chứ? Đợi đến lúc ta ăn đủ no, sẽ đem cơm thừa canh cặn về cho ngươi. Không bỏ đói ngươi đâu mà sợ!- Triệu Hoài không kém, nhanh nhẹn đáp lời.
- Cái đồ khốn nạn này, dám so sánh ta với chó. Cút!- Thanh Đạt giận dữ mà hét lớn.
- Không nói với ngươi nữa, ta đi đây!- Triệu Hoài bây giờ, tràn ngập sự vui vẻ nhưng đâu biết rằng tai hoạ sắp ập lên đầu hắn ta.
Trên đường đi tới kí túc xá nữ, Triệu Hoài vẫn còn sự hớn hở trên môi. Dáng vẻ đó, khuôn mặt ấy, nụ cười kia đều hiện hữu sức sống của tuổi trẻ. Cái gọi là thanh xuân của mỗi con người. Đối với hắn ta mà nói, có thể một lần nữa trải qua cảm giác này, đúng là không có gì tuyệt bằng.
- Sau cơn mưa trời lại sáng, những ngày tăm tối đã qua. Một tương lai tươi sáng đang chờ đón chúng ta!- Triệu Hoài buông lời cảm thán.
- Dựa vào vận khí những ngày qua của ngươi. E là cái tương lai tươi sáng ấy, sẽ không xảy ra đâu. Mà thay vào đó, là một sự tăm tối không gì sánh nổi mới đúng!- DG liền nói lời châm biếm.
- Wa, sao ngươi nói lời đen đủi thế? Ta không tin, còn có việc nào xui xẻo hơn việc trở thành nô bộc cho người khác đấy!- Triệu Hoài lắc đầu, làm ra dáng vẻ bất cần. Dù sao đối với hắn ta mà nói, vận đen đâu thể nào kéo dài như vậy.
Lời nói vừa dứt, một bóng đen xẹt qua. Theo sau đó một mảnh vải nhỏ, rơi xuống trúng người Triệu Hoài. Hắn ta cảm nhận, có thứ gì đó đang ở trên đầu mình, liền đưa tay lấy xuống. Đến khi nhìn kĩ, đây không phải là quần lót của nữ hay sao?
- Cái quái gì thế này?- Triệu Hoài lúc này, khuôn mặt hoàn toàn ngơ ngác.
Xung quanh bỗng chốc, xuất hiện một đoàn người quay quanh lấy hắn ta. Điều này khiến cho Triệu Hoài, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Trên khuôn mặt đó, bất giác nở nụ cười của sự bất lực.
- Cái tên biến thái c·hết tiệt nhà ngươi, cuối cùng cũng để cho chúng ta bắt được!- Một người lớn tiếng mà nói, trong đó chứa đầy sự tức giận.