Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, sau khi gây ra hoạ lớn. Muốn nhân cơ hội không ai chú ý đến, âm thầm chuồn đi. Nào ngờ, những hành động này của họ, không sao thoát khỏi ánh mắt của thầy Nghiêm. Theo đó là một trận quát mắng của Văn Thành, khiến cho hai người bọn họ rút vào một chỗ, yên lặng thinh thích mà nghe chửi.
- Hai người các ngươi, đúng là sống thì hại người, c·hết thì hại bạn mà!- Văn Thành hét lớn, trút xuống toàn bộ sự tức giận.
- Không lẽ chỉ vì hắn ta là cháu viện trưởng, thì có thể rửa sạch tội danh biến thái à? Các ngươi làm như vậy, có cảm thấy hổ thẹn với chức vị mà mình đang mang không?- Triệu Hoài nói lời âm trá, khuôn mặt đó thật sự là gợi đòn mà.
- Đúng vậy, chuyện nào ra chuyện đó. Công tư phân minh mới là việc mà phòng Kỉ Luật nên làm. Đừng có vì cái gọi là quyền thế mà sợ sệt, bao che cái xấu. Đến lúc đó, còn gì là danh tiếng của học viện nữa!- Thanh Đạt một bên, nhanh chóng hùa theo Triệu Hoài. Đây là muốn rửa sạch tội danh của bản thân, đem chính mình trở thành kẻ vô tội.