Long Cơ Chiến Hồn

Chương 171: Gài bẫy không thành



Chương 171: Gài bẫy không thành

Dưới sự hô hào cổ vũ của đám đông, càng làm cho uy thế của Triệu Hoài gia tăng đến mức đáng kể. Đây cũng chính là thứ mà hắn ta muốn, hiệu ứng đám đông. Chúng ta có thể yếu nhưng anh em chúng ta nhất định phải đông. Mỗi người một ngụm nước bọt, còn không dìm c·hết đối phương hay sao?

Chỉ thấy, Triệu Hoài khoé miệng mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy thoả mãn mà nhìn về Văn Thành. Ý định của hắn đã thành, giờ chỉ cần đối phương thoả hiệp. Mọi việc phía sau, đều dễ giải quyết hơn. Khai vị đã xong, giờ mới là món chính.

- Thầy Nghiêm, thầy nói xem chuyện này chúng ta nên giải quyết thế nào? Tên biến thái đó, có hậu thuẫn hay không? Thì xử phạt, liệu có công bằng nghiêm minh?- Triệu Hoài dùng thái độ hoàn toàn thờ ơ mà chất vấn đối phương. Càng làm như vậy, thì tình hình càng thêm phần cô đặc.

- Đúng vậy! Xử phạt nghiêm minh, t·rừng t·rị cái ác!- Người mà Triệu Hoài cài vào, không ngừng điên cuồng hô hào cổ vũ, kích động đám đông.

- Xử phạt nghiêm minh! Trừng trị cái ác!- Thế là, đám đông không biết gì, cũng hùa theo đó mà nhiệt tình hét lớn. Ai nấy đều tràn đầy nhiệt huyết, như ngọn lửa ban trưa bừng bừng khí thế.

- Chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao chúng ta lại cổ vũ cho tên Triệu Hoài kia?- Quần chúng thắc mắc nhỏ giọng mà lên tiếng.

- Kệ nó đi, ai quan tâm tới lí do làm gì. Vì nó vui là được!- Người mà Triệu Hoài cài vào, cực lực giải thích.

Với thâm niên trong nghề mấy mươi năm, đây là lần đầu tiên thầy Nghiêm đối mặt với tình thế như vậy. Mặc dù đang đối diện với những học viên không ngừng gây sức ép, nhưng thầy ấy vẫn giữ được nét bình tĩnh vốn có, không chút giao động. Người từng trải, đúng là có khác.



- Trật tự một chút đi nào! Lớn tiếng như vậy, còn cái gì gọi là thể thống nữa!- Thầy Nghiêm trầm giọng mà nói, theo đó là uy thế toả ra chấn kinh người người xung quanh. Nhất thời khiến cho tình hình trở nên yên lặng phần nào.

Chớp lấy thời cơ này, Triệu Hoài tiếp tục gây lên sức ép với đối phương. Cương đối cương, một là sống hai là c·hết, cũng chẳng còn con đường nào cho hắn ta quay đầu. Miễn cưỡng đi tiếp, đó mới là chính đạo.

- Dùng uy thế để chấn áp bọn em, đây là muốn dùng b·ạo l·ực triệt để áp bức chính nghĩa à?- Triệu Hoài trừng hai mắt, làm ra dáng vẻ nghiêm nghị không thôi. Khí thế của hắn ta so với đối phương mà nói, không chút thua kém.

Chỉ thấy, thầy Nghiêm không nói gì. Chớp mắt, đã đứng ngay trước mặt Triệu Hoài. Khí tức đó, áp bức không thôi, so với lúc đầu mà nói, còn mạnh hơn bội phần. Điều này, khiến cho hắn ta nhất thời bất ngờ.

Nếu không phải đã từng trải qua những ngày huấn luyện khắc nghiệt với mẹ nuôi, nói không chừng Triệu Hoài của bây giờ, sớm đã bị đối phương dọa sợ. Uy áp này, so với mẹ nuôi của hắn ta mà nói, vẫn là có chút kém xa.

- Thầy, đây là muốn làm gì đây?- Triệu Hoài lên tiếng, ánh mắt không khỏi lạnh lùng.

- Thằng nhãi nhà em, làm lớn chuyện như vậy. Lẽ nào... Không sợ sao?- Thầy Nghiêm ghé sát tai Triệu Hoài mà nói, giọng điệu có phần thăng trầm hiếm thấy.



- Sợ? Có chứ! Chỉ là so với ăn c*t, em thấy chuyện này vẫn là tốt chán! Cái cảm giác bị gài bẫy đó. Bây giờ, thầy có thể cảm nhận sâu sắc nó rồi!- Triệu Hoài nhẹ đáp, thái độ bất cần không ít.

Hai bên nhìn nhau, không nói lời nào, ai nấy cũng đều có suy nghĩ của riêng mình. Chỉ là không biết trong chuyện này, rốt cuộc ai sẽ là người nhượng bộ. Phía sau Triệu Hoài lại là vực sâu không đáy, muốn hắn ta lùi bước là chuyện không thể nào. Vì thế, tên đó mới không ngừng gây sức ép lên đối phương, nhằm tạo cho bản thân một con đường sống.

Mắt thấy tình hình không khả quan cho lắm, Triệu Hoài ý định một lần nữa. Muốn mượn sức mạnh của đám đông, tạo nên lợi thế cho riêng mình. Chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể nắm chắc phần hơn trong tay.

Ngay khi Triệu Hoài sắp mở miệng, thầy Nghiêm liền cảm nhận có chuyện chẳng lành đâu đây. Còn để hắn ta tiếp tục nói, không phải bản thân khó mà trở mình hay sao? Cái bẫy này đối với thầy ấy mà nói, suy cho cùng vẫn là quá kém, nhẹ nhàng đối phó cho qua là được.

- Thầy...- Lời Triệu Hoài chưa kịp cất, đã bị thầy Nghiêm nói chặn.

- Thôi được rồi! Bây giờ còn chưa rõ tên biến thái thật sự là ai? Thì làm sao mà buộc tội cho được? Đợi đến khi có chứng cứ đầy đủ, đến lúc đó hẳn hay!- Thầy Nghiêm nhẹ vỗ vai Triệu Hoài vài cái, miệng cười hiền hậu nhưng ý vị trong đó, thâm sâu khó dò.

- Nhưng...

- Triệu Hoài, em rốt cuộc là muốn sao đây? Nếu như thầy nhớ không lầm, thì thời gian của em chỉ còn ngày hôm nay nữa thôi là hết. Tên biến thái mà em nói, cũng chỉ có mình em thấy, mình em biết. Không lẽ là vì sợ, nên mới tìm cách, vu oan giá họa cho người khác!- Thầy Nghiêm trầm giọng mà nói, chất vấn không thôi. Lời này nói ra, chính là muốn Triệu Hoài nhường bước.

( C·hết tiệt, không lẽ lão ta đã nhìn thấu. Thì sao chứ? Đây là các ngươi ép ta, ta có c·hết đi chăng nữa, cũng nhất định kéo một chân các ngươi theo. Không một ai, đừng hòng được yên ổn!) Triệu Hoài mỉm cười gian ác, theo đó tính người mất dần. Hắn ta của bây giờ, đã đường cùng khuất lối. Chỉ có thể không ngừng tiến lên, mai ra mới được đường sống. Cho dù đó có là chuyện xấu đi chăng nữa, nào có ghê tay.



- Ây, thầy nói gì thế? Tâm em sáng như nước, trong như gương. Nào đâu phải phường cầm thú như cái tên kia!- Đưa tay chỉ về Văn Thành, giọng điệu mỉa mai không ít.- Mà làm ra hành vi bại hoại như thế!- Triệu Hoài cười đùa hời hợt, chỉ có như vậy mới làm cho bầu không khí giảm đi sự căng thẳng phần nào.

- Có ngươi mới là phường cầm thú ấy!- Văn Thành ngay lập tức đáp trả.

- Triệu Hoài, thời gian của em không còn nhiều. Phải biết tranh thủ một chút, làm việc cần làm. Đừng nên ở đây, dây dưa kéo dài, chỉ tổ phí thời gian, không đạt được lợi ích gì đâu!- Lời này nói ra, thầy Nghiêm chính là muốn cảnh cáo đối phương.

Mắt thấy, sự tình có phần không ổn, còn tiếp tục ở lại đây, không có ý nghĩa gì. Triệu Hoài, cũng chỉ có thể rời đi trước. Chuẩn bị cho màn kịch phía sau, thêm phần đặc sắc. Như lời thầy Nghiêm nói, thời gian dành cho hắn thật sự là không còn nhiều. Phải biết nắm bắt thời cơ, mới có thể chuyển nguy thành an.

- Thời gian đã không còn sớm, em còn có việc. Nên đi trước đây, mọi người ở lại bảo trọng!- Triệu Hoài nói lời tạm biệt sau đó thì vội vã rời đi. Để lại nơi đây là một đống lộn xộn do hắn ta gây ra.

- Đứng lại! Tên khốn nhà ngươi muốn bỏ chạy!- Văn Thành hét lớn trong vô vọng, theo đó là bóng dáng đối phương dần xa.

- Thầy, chúng ta không bắt hắn ta lại sao?- Văn Thành ý định muốn ra tay với Triệu Hoài, nhưng kết quả lại bị thầy Nghiêm ngăn cản.

- Kệ đi! Trò vui còn ở phía sau, chúng ta chỉ cần chờ xem là được. Đây cũng chỉ được xem là chuyện nhỏ, không cần bận tâm. Vả lại, người đó đã ra lệnh, ta cũng khó mà làm trái!- Thầy Nghiêm nhẹ đáp, giọng nói có chút thăng trầm khó đoán.

- E hèm, các em còn muốn đứng đây đến bao giờ? Hay là muốn đến phòng Kỉ Luật một chuyến cho biết với người ta!- Thầy Nghiêm đưa mắt nhìn về đám đông, toả ra uy thế hơn người. Chỉ với một màn này, đã đủ dọa bọn họ sợ. Theo đó, như một cơn gió thổi, tất cả mọi người đều nhanh nhẹn giải tán, không để lại một chút gì gọi là dấu vết.