Sau khi bắt được Vẹt Hỉ Phúc, Triệu Hoài không khỏi vui mừng. Thành quả rình rập, cắn trộm suốt mấy tiếng đồng hồ, đúng là không uổng công. Nét mặt gian tà của hắn ta, không ai là không sợ, huống chi là con chim nhỏ nhoi kia.
- Bình tĩnh đi nào, trò hay còn ở phía sau. Kêu cái quái gì mà không biết nữa!- Triệu Hoài nở ra nụ cười thân thiện, nhưng cảm giác mà hắn ta mang tới cho đối phương, ớn lạnh đến tận xương tủy.
- Thả ra! Con n·gười c·hết tiệt kia, ngươi có biết ta là ai không? Chủ của ta, ngươi cửa gì mà so. Biết điều, mau thả ta ra!- Vẹt Hỉ Phúc rống cái mỏ nhọn, hách dịch mà nói với hắn. Nhưng đáng tiếc là nhằm người, kẻ như Triệu Hoài, còn sợ nữa sao?
Chỉ thấy, Triệu Hoài mỉm cười mà không đáp. Nụ cười đó man rợ không thôi, trong phút chốc, Vẹt Hỉ Phúc liền cảm nhận được cái gì gọi là nguy hiểm. Cộng lông tài trên đầu nó, đã không tự chủ mà run lắc dữ dội. Báo hiệu cho chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra.
Hắn ta nhẹ nhàng mà khoá cái mỏ nhọn đó lại, tránh cho nó phát ra những âm thanh không cần thiết. Tiếp theo, liền thuận tiện mà bịt mắt nó luôn. Cảnh tượng cuối cùng mà Vẹt Hỉ Phúc trông thấy, chính là khuôn mặt hiền hòa của đối phương. Đáng sợ, không. Phải nói là ác quỷ hiện thế, tất cả mọi thứ xung quanh, đều như tuyệt diệt đến nơi vậy.
- Ngoan nào, anh thương!- Triệu Hoài nhẹ nói, càng làm như vậy. Thì trái tim bé bỏng kia, càng thêm phần đau đớn, quằn quại trong khổ sở.
Trong một căn phòng trống, xung quanh toàn là dụng cụ t·ra t·ấn. Vẹt Hỉ Phúc liền được đối phương thân thương mà trói chặt vào thân cây. Đôi cánh ấy, liền được giang rộng hết cỡ. Nó mơ hồ tỉnh dậy, chỉ cần động nhẹ, là có cơn đau truyền tới. Mặc dù như thế, con cầm thú đó vẫn điên cuồng vùng vẫy, ý đồ bỏ trốn.
Nhưng muốn thoát khỏi tay Triệu Hoài, nào đâu dễ đến thế. Hắn ta sớm đã có chuẩn bị từ trước. Vì một màn này, mà bỏ ra không ít công sức. Những khổ sở đã từng chịu, nhất định sẽ trả lại cho đối phương, không chút nào gọi là thiếu sót.
- Ngoan nào, vùng vẫy cái quái gì thế không biết nữa! Bộ ở đây, không vui sao mà đòi về?- Vừa nói, Triệu Hoài vừa cầm một cây dao, tiện thể còn thử xem độ bén của nó một lượt.
Trong bóng tối, nó dường như cảm nhận được sự nguy hiểm chưa từng có đang đến gần. Loạng quạng mà mất ở đây, thì còn đâu ngày tháng tung hoành, chấp chưởng bốn phương. Không, nhất định phải sống, cho dù cái giá như thế nào đi chăng nữa.
- Ừm... Ừ...m...- Vẹt Hỉ Phúc ra sức mà hét, nhưng đáng tiếc lại bị hắn ta khóa chặt miệng. Khó mà phát ra âm thanh cho rõ.
- Nói gì thế? Ùi, sao mỏ lại bị khóa thế kia? Ôi, sao mà mắt lại bị bịt thế này? Ẩu thế không biết nữa!- Triệu Hoài giả ngay giả dại mà nói, thuận tay mà mở khóa miệng. Mắt tất nhiên là vẫn cần bịt, dù sao như vậy, cảm giác sợ hãi mới được tăng đến mức cực điểm.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, còn không mau thả ta ra. Chuyện này, ta nhất định không bỏ qua đâu!- Vẹt Hỉ Phúc lớn tiếng mà thét, xem ra là giận dữ không ít.
Trái ngược lại, Triệu Hoài không chút giao động, thờ ơ mà nhìn vào chiếc dao trong tay. Trên miệng, liền nở ra nụ cười nham hiểm, sự đáng sợ là thứ không thể thiếu. Chớp mắt, một cộng lông cánh đã rơi ra, theo đó là sự gào thét điên cuồng của Vẹt Hỉ Phúc.
- Tên con người khốn kiếp kia, ngươi làm gì thế? Lông cánh của ta, mà ngươi dám cắt. Muốn c·hết mà, thật sự là đáng c·hết mà!- Mặc dù không thấy được gì, nhưng nó vẫn mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể.
- Kêu đi, gào đi! Càng lớn càng tốt! Cho dù có rát cổ họng đi chăng nữa, thì không ai biết tới đâu. Nơi đây, là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó. Yên tâm, cứ thoải mái mà kêu, thoải mái mà gào!- Triệu Hoài liền trầm giọng mà đáp, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên rợn người không ít.
Bóng tối bao trùm, lại thêm âm thanh đáng sợ kia. Vẹt Hỉ Phúc lúc này, không khỏi sợ hãi một phen. Sinh tồn cho tới nay, đều có người chống lưng. Cho dù nó tác quái như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ai dám hó hé một câu. Ngàn lần không ngờ tới, vậy mà lại có ngày hôm nay.
- Sao? Không kêu nữa à? Sợ gì chứ? Cứ thoải mái đi!- Nói rồi, Triệu Hoài nhẹ đặt lưỡi dao lên cổ nó. Cái cảm giác kích thích đó, khó mà diễn tả thành lời.
- Way, anh trai à! Làm ơn bỏ cái thứ đó xuống đi, như vậy không vui lắm đâu!- Vẹt Hỉ Phúc lúc này đã bắt khúm núm, dáng vẻ liền có chút thành khẩn.
- Ây, sao thế? Không phải lúc nãy còn mạnh mỏ kêu gào lắm sao? Nào là đòi sống đòi c·hết, bây giờ sao lại bày ra cái dáng vẻ này, mạnh mẽ lên chứ!- Triệu Hoài thấy thế, liền không nhịn được mà nói khích vài câu.
- Nào dám nào dám! Chim đây biết thân biết phận, so với anh hai mà nói, chỉ là hạng thấp kém. Làm sao mà dám lớn tiếng!- Vẹt Hỉ Phúc ngay lập tức trở mặt, nói lời nịnh hót đối phương. Khả năng này, đúng là không phải ai cũng có.
Triệu Hoài vốn dĩ, còn muốn dọa dẫm đối phương một chút nữa. Nào ngờ, nó vậy mà lại thay đổi thái độ ngay tức thì như thế. Đúng là có chút nằm ngồi dự liệu, nhưng như vậy càng tốt, tiết kiệm không ít thời gian của bản thân.
- E hèm, nếu như ngươi ngoan ngoãn mà nghe lời, ta cũng không làm khó ngươi để làm gì. Nhanh một chút, kể hết tất cả tội ác đã làm ra đi, tránh mất thì giờ đôi bên!- Triệu Hoài thu dao lại, tiếp tục trầm giọng mà chất vấn.
- Tội gì? Ác gì? Anh hai à, anh nói gì thế? Vẹt này nghe không hiểu?- Vẹt Hỉ Phúc thờ ơ mà đáp, đây là chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ mà.
Nghe được lời này, Triệu Hoài mới biết bản thân bị con cầm thú kia trêu đùa trong tay. Thái độ của Vẹt Hỉ Phúc, vẫn là kêu ngạo như thế. Muốn nó triệt để phụ tùng, xem ra không mạnh tay là không được mà.
- Hmm, vốn dĩ còn muốn tha cho ngươi một mạng. Nào ngờ, ngươi lại không biết sống c·hết đến thế. Đành vậy, để ta làm người tốt một phen, giúp ngươi hoá kiếp, thoát khỏi phận chim!- Nói rồi, Triệu Hoài lấy ra một ống tiêm. Khuôn mặt thoáng chốc, liền có chút phấn khích.
- Ha ha, ngươi dám sao? Có biết ta là sủng vật của ai không? Có cho ngươi một trăm lá gan đi nữa, cũng không dám làm đâu!- Vẹt Hỉ Phúc đắc ý mà nói, bản tính vẫn là hóng hách đến vậy.
- Vậy ngươi nói thử xem! Tại sao ngươi b·ị b·ắt lâu đến như vậy, người đó lại không xuất hiện? Tại sao ta lại có thể dễ dàng bắt được ngươi, mà không chút tốn công sức? Chậc chậc, suy cho cùng con chim nhà ngươi, vẫn khó mà hiểu được, thế nào gọi là lòng người!- Triệu Hoài cố tình nói như thế, chính là muốn tâm trí của nó trở nên lung lây phần nào.
Sở dĩ hắn nói như vậy, không phải là không có bằng chứng. Trong thông tin mà Bích Nhi cung cấp trước đây, bao gồm có cả sở thích của Vẹt Hỉ Phúc. 'Thích màu trắng, ghét màu đen. Thời gian này, chính là kì động dục của nó, khó mà kiềm chế bản thân!'. Có như vậy, Triệu Hoài mới nhanh chóng mà thành công đặt bẫy được nó. Nếu không bây giờ, đến cộng đuôi còn khó kiếm, ở đó mà tóm gọn dễ dàng như thế.
- Ngươi... Ngươi nói như vậy là sao?- Vẹt Hỉ Phúc lúc này, đã bắt đầu trở nên lo lắng.
- Không sao cả, ngươi cứ yên tâm, đó chỉ là lời nói đùa mà thôi. Ngươi ấy mà, cũng chỉ là một con chim, không phải không thay thế được. Con người ấy mà, còn thay thế được nữa là, nói đi đến ngươi. Chậc chậc, có tội nghiệp không chứ?- Triệu Hoài liên tục công kích ngôn từ chim nhỏ, khiến cho nó liền trở nên hoang mang tột độ.