Vẹt Hỉ Phúc sau khi thoát khỏi trói buộc, nhưng tình hình không khả quan hơn là mấy. Toàn thân thì đều đau nhức, đây là thương tích do ban nãy để lại. Có điều mai mắn là hiện tại cũng xem như bảo toàn được mạng sống.
Còn về Triệu Hoài, khuôn mặt hay ánh mắt liền trở nên điềm đạm. Đây là muốn tạo uy với đối phương, khiến cho nó bất giác mà sinh ra sự khuất phục đối với hắn ta. Chỉ có như vậy, mới đủ sức hoàn toàn khống chế thế cuộc trong lòng bàn tay.
- Aya, té c·hết ta mất! Anh hai, thả chim ta ra, thì nói một tiếng đi chứ? Làm thằng em đây sợ hết hồn!- Vẹt Hỉ Phúc đau đớn mà nói, nhưng không giấu nổi niềm vui mừng.
- Trật tự một chút đi, bây giờ không phải là lúc để đùa cợt. Thả ngươi ra, tất nhiên là có lí do!- Triệu Hoài trầm trọng mà nói, càng làm cho bầu không khí thêm phần căng thẳng.