Long Cơ Chiến Hồn

Chương 197: Khó mà suy đoán



Chương 197: Khó mà suy đoán

Rất nhanh, đám đông đã đi đến trước phòng Kỉ Luật. Tại đây, ai nấy cũng đều có phần ngơ ngác. Lẽ nào Triệu Hoài, còn muốn kéo cả đám c·hết chung. Nên mới dẫn bọn họ, đi đến nơi này. Trong lòng mỗi người, bất giác mà sinh ra hoang mang không đáng có.

- Chuyện gì thế này? Sao lại là nơi đây? Có thể nào, đổi địa điểm được không? Chỉ cần nhìn nơi này thôi, là ta đã đủ sợ hãi rồi!

- Đúng vậy, không ấy chúng ta đổi địa điểm đi. Nơi đây, nào có tốt lành gì. Mà lại kéo người đến đông vậy, lẽ nào là muốn phá. Chuyện này, ta không tham gia đâu!

- Wa, cái tên khốn này. Ban nãy ngươi là người la lớn nhất, giờ lại muốn rút lui. Làm như vậy mà coi được. Đúng là hèn nhát đáng khinh mà!- Người mà Triệu Hoài cài vào, không uổng sự kì vọng. Liên tục nói khích, không để bất cứ một ai được lùi.

- Nói thì nói vậy thôi, hét cũng chỉ là cho vui. Bảo ta đâm đầu vào chỗ c·hết, có ngu mới đi!

- Ngươi rút lui như vậy lấy ai bảo vệ chính nghĩa, diệt trừ cái ác? Đừng vì cường quyền mà sợ hãi, hãy cùng ta tiến bước! (Ngươi mà lui, là ta phải ói tiền trả lại cho hắn ta đó. Đừng mà! Hãy vì người nghèo như ta, tiếp tục đi mà!)

- Tiến con mẹ ngươi chứ tiến! Hết việc làm rồi hay sao, mà bảo ta đi c·hết!

Ngay lúc quần chúng trở nên hoang mang, Triệu Hoài vẫn bình thản đến lạ. Đối diện với tình hình này, hắn sớm đã có dự đoán trước là sẽ như vậy. Dù sao bọn họ vẫn là cảm xúc nhất thời, khó lòng mà cùng với bản thân vượt qua khó khăn cho được.

Nhưng không sao, bọn họ có muốn về đi chăng nữa, cũng về có được đâu. Giờ này mà ai rút lui tháo chạy, không bị lườm tới c·hết mới sợ. Bọn con gái không rời, đám con trai làm sao mà lùi. Cũng chỉ có thể miễn cưỡng, tiếp tục ở lại. Sớm đã biết mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy. Nên Triệu Hoài mới ra sức mà lôi kéo, tạo thành hiệu ứng đám đông. Trừ khi, có kẻ không cần mặt mũi. Tựa như người ở trên, mới dám một mình thoái lui.

- E hèm, yên lặng mà nghe ta nói! Ta dẫn mọi người đến đây, không phải là tìm c·hết mà là tìm ra sự thật, cũng như bằng chứng phạm tội của tên biến thái kia!- Triệu Hoài nhìn về đám đông, kiên định mà nói. Khí chất toả ra, là một thân chính nghĩa.

- Ngươi có lộn không vậy? Nơi đây mà có bằng chứng phạm tội của tên biến thái kia. Thì còn gì là pháp luật kỉ cương, chấp pháp nghiêm minh nữa. Đùa ta à?- Quần chúng nghi ngờ mà lớn tiếng chất vấn, b·iểu t·ình không khỏi kinh ngạc.

- Ngươi không nghe câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất à? Nếu như giấu đồ ở đây, nào có ai nghĩ tới. Nói miệng cũng chỉ là nói xuông, đợi đến khi tìm được bằng chứng. Ngươi không muốn tin đi chăng nữa, cũng phải tin!- Triệu Hoài mạnh mẽ mà đáp, uy thế toả ra càng là gia tăng gấp bội.

Sau đó, Triệu Hoài liền xoay người đi về phía thầy Nghiêm. Ẩn sau dáng vẻ tràn đầy chính khí đó, là một thân gian xảo. Đã đến lúc, cánh cửa trước mặt được mở ra, những bí ẩn đều có lời giải đáp của riêng mình.

- Thầy Nghiêm, không biết bọn em có thể vào được nơi này không? (Ta xem ông làm sao mà từ chối. Chối, chính là ngầm đồng ý thừa nhận trong đó có điều bất thường. Mở ra, chính là ngày tàn của các người. Ai bảo, chọc tới ta làm gì không biết nữa. Ta ác lắm đấy, có thù thì tất báo. Chỉ tiếc là các ngươi đụng phải tấm sắt là ta đây, tự mình làm đau mình!) Triệu Hoài mỉm cười, có phần gian trá. Nhưng không thiếu sự nguy hiểm trong đó.

Nhìn về cái dáng vẻ đó, thầy Nghiêm đã sớm biết đây không phải là chuyện tốt lành gì. Bây giờ có không muốn đi chăng nữa, cũng khó lòng mà làm được. Chỉ có thể thuận ý mà làm theo yêu cầu của đối phương.

- Mở, sao lại không? Lẽ nào trong này có gì mà ta không biết sao? Nhưng mà... Nếu như trong đó không có gì, Triệu Hoài em tính sao đây?- Thầy Nghiêm nhẹ giọng mà nói, ẩn ý không ít.

- Chậc chậc, đây đúng là câu hỏi khó mà! Nếu như không có gì trong đó, thật sự là làm tổn hại không ít đến danh tiếng của phòng Kỉ Luật. Thế này đi, nếu như mà không có gì trong đó, em vừa trồng cây chuối vừa ăn c*t cho cả cái học viện này xem! Như vậy có được không? (*Đây là hành động nguy hiểm, cũng như có tính thách thức cao. Không khuyến khích khán giả làm theo, dưới bất kì hình thức nào!)- Triệu Hoài dứt khoát mà nói, ánh mắt toát lên vẻ kiên định. Thù này, hắn ta báo chắc rồi, quyết chí không lùi bước.

( Wa, cái thằng nhóc này, chơi càng ngày càng lớn. Đúng là không biết sợ mà! Ta xem, em rốt cuộc còn có thể làm ra được chuyện gì!) Nghe được lời đó, thầy Mạnh không khỏi kinh ngạc. Nó sớm đã vượt qua phạm trù hiểu biết của thầy ấy rồi.

- So với biết được thân phận thật sự của tên biến thái ấy, ta càng muốn biết. Rốt cuộc là tư thế vừa trồng cây chuối vừa ăn c*t là như thế nào? Không ấy Triệu Hoài, chúng ta đừng tìm nữa có được không?- Thanh Đạt đứng trong đám đông âm thầm mà lên tiếng, thời khắc này hắn ta đợi đã lâu. Cơ hội phục thù như thế, làm sao mà bỏ qua cho được.

- Trời đánh thánh đâm tên nào nói móc ta thế, ta là vì mọi người không ngại nguy hiểm. Đứng ra, dẫn dắt tất cả tìm đến sự thật chân chính. Ngươi thì hay rồi, lại muốn ta thất bại, sự thật thì bị c·hôn v·ùi mãi mãi. Thử hỏi, có còn ai đứng ra, giống như ta, vì thế nhân chúng sinh mà đòi lại một cái công bằng đã mất!- Thời khắc này, Triệu Hoài cũng không quên làm màu một chút. Chỉ có như vậy, mới thêm phần cũng cố địa vị bản thân trong lòng đám đông. Càng vững chắc niềm tin của bọn họ, thì thành công sẽ không nằm ngoài vòng tay.

Thấy thế, người mà Triệu Hoài cài vào, liền đứng trong đám đông mà vỗ tay rần rần, thêm phần hỗ trợ. Âu cũng là vì chút tiền bo, nên mới ra sức như vậy. Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng ai nấy bất giác cũng đều vỗ tay theo. Như vậy, càng là trợ uy dành cho hắn ta.

Nhìn về một màn trước mặt, thầy Nghiêm không khỏi khó chịu. Nhưng dưới tình thế này, đành thuận theo số đông. Dù muốn hay không, cũng đành phải mở cánh cửa đó ra. Vốn dĩ còn muốn dùng đến quyền thế, ép bọn họ phải rút lui. Chỉ là bây giờ, đã trở nên quá trễ rồi.

- Triệu Hoài, mong là em sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình!- Thầy Nghiêm trầm giọng mà nói, ánh mắt liền lộ ra một chút nộ khí.

- Hối hận? Ngày hôm nay mà không mở cánh cửa này ra, em mới là người hối hận đến c·hết ấy! Đống c*t đó em ăn không được rồi, e là sẽ nhường lại cho kẻ khác. Người đó là ai, ắt hẳn thì thầy cũng biết!- Triệu Hoài khí thế không kém, nhẹ giọng mà đáp. Nhưng một màn trò chuyện ngắn này, lại tràn đầy thuốc súng.

Văn Thành từ đầu cho tới giờ, vẫn là đứng ngoài âm thầm quan sát tất cả. Khuôn mặt thì lộ ra b·iểu t·ình khó coi, không sao hiểu rõ ý định của đối phương là gì. Nếu như muốn vu cáo, lại lựa chọn phòng Kỉ Luật. Thì hoàn toàn không có khả năng.

( Phải biết, nơi đây canh chừng rất nghiêm ngặt. Triệu Hoài lại không có thời gian đột nhập thì lấy đâu sự tự tin đến thế. Lẽ nào, còn có đồng bọn nữa sao? Nhưng hắn chỉ có mỗi Thanh Đạt là bạn. Trải qua trận đòn trước đây, lẽ nào còn giúp đỡ. Không lẽ, lại là khổ nhục kế. Muốn đột nhập vào đây thì còn phải vượt qua sự giá·m s·át của thầy Nghiêm. Nhưng tên Thanh Đạt đó, còn xuất hiện trước cả thầy ấy. Thì hoàn toàn không có khả năng, rốt cuộc là ta đã bỏ qua chi tiết nào rồi?) Văn Thành mơ hồ cảm nhận sự tình trong đây, còn phức tạp hơn hắn ta nghĩ rất nhiều.