Long Cơ Chiến Hồn

Chương 200: Khổ nạn mới



Chương 200: Khổ nạn mới

Sau khi Triệu Hoài đã hoàn toàn nắm giữ thế cục, DG lại khuyên hắn ta từ bỏ cuộc chơi. Điều này, tên đó khó mà chấp nhận cho được. Thì sao chứ, bản thân liệu có còn lựa chọn nào khác. Tất cả cũng chỉ là thân bất do kĩ, khó mà theo ý mình.

- Triệu Hoài, bình tĩnh lại, suy nghĩ sâu xa một chút đi. Ngươi của hiện tại, đến đây là dừng được rồi. Mục đích chính của chúng ta là giúp ngươi rửa sạch hàm oan, lúc này báo thù thì chưa phải là lúc. Sau lưng bọn họ là danh gia vọng tộc, chúng ta của bây giờ đấu không lại đối phương đâu!- DG cực lực mà khuyên nhủ, nhằm giảm bớt đi tình hình căng thẳng hiện giờ.

- Bỏ qua? Danh gia vọng tộc? Nực cười thật đấy!- Vẻ mặt Triệu Hoài toàn là sự không can tâm, nhưng cũng chỉ có thể bất lực trước thời cuộc hiện tại mà thôi.

Cho dù Triệu Hoài có nắm giữ điểm yếu chí mạng của đối phương đi chăng nữa. Phía sau bọn họ, hắn ta của lúc này vẫn chưa đủ tư cách để đối phó với thứ đó được. Đành miễn cưỡng mà nhịn nhục trước. Chuyện này tạm thời bỏ qua, chờ đợi ngày sau.

- Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, phiền phức này ngươi tự mình giải quyết đi. Tốt nhất, là đừng liên quan đến ta nữa. Nếu không xảy ra chuyện gì, đến ngay cả ta cũng không biết nữa đâu!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, ánh mắt liền trở nên vô hồn không thôi. Trước khi rời đi, hắn còn không quên nhắn nhủ đôi lời với đối thủ.

Ánh mắt Văn Thành nhìn về đối phương, căm ghét phẫn nộ đều có cả. Nhưng hiện tại, giải quyết đám đông mới là vấn đề trước mắt. Chuyện của Triệu Hoài đành tạm thời gác lại sau.

Sau đó, chưa kịp để đối phương đáp lời, Triệu Hoài đã tiêu sái mà rời đi. Để lại nơi đây, một đống hỗn loạn do mình gây ra. Trong lòng hắn ta dẫu sao cũng có chút bực tức, nhưng thoả mãn thì cũng tính là không ít. Lần này chơi, thật sự là quá đã.



- Quạ quạ... Ý lộn, vẹt vẹt! Anh trai, thấy thằng em này ra tay thế nào?- Thấy bóng dáng của Triệu Hoài, Vẹt Hỉ Phúc liền từ trên trời cao mà bay xà xuống. Thuần thục mà đậu trên vai hắn ta, lời này nói ra còn không khỏi đắc ý một phen.

- Như hạch vậy đó. Giấu đồ kiểu gì, mà đám người kia tìm hoài không ra cũng mai là ta ra tay kịp thời, cứu vãn tình hình. Nếu không, là bị ngươi hại thê thảm luôn rồi!- Triệu Hoài nói lời khiển trách, nhưng sắc mặt vẫn là có chút tươi vui.

- Bằng chứng ấy mà, giấu mà không kĩ thì đâu được gọi là bằng chứng. Nếu mà dễ bắt gặp, thì quá là cẩu thả đi rồi, nào đâu có tính thuyết phục! Anh không biết đâu, lão già đó canh giữ nghiêm ngặt, em khó khăn lắm mới có thể đột nhập vào được, thật sự là không dễ dàng mà!- Vẹt Hỉ Phúc tận tình mà giải thích, còn làm ra bộ dáng có phần thông minh nhưng không kém phần đáng thương nữa chứ.

- Con vẹt nhà ngươi, cũng biết lí sự quá nhỉ! Khen thưởng cho ngươi trái ớt này, loại chỉ thiên đấy, bao cay. Xem như là phần thưởng cho sự cố gắng cũng như là nổ lực của ngươi!- Nói rồi, Triệu Hoài liền ban thưởng cho con chim kia, trên khuôn mặt hắn ta toàn là sự thoả mãn. Nhưng bỗng chốc, liền trở nên nên xám xịt lại.

( C·hết mịa, ta quên mất là chút nữa phải trả nó về cho chủ rồi. Để con chim này mà biết rõ sự tình, là ta lừa gạt nó bấy lâu. Vậy kết cục của ta, cũng đâu khác lúc đầu là bao!) Triệu Hoài chỉ nghĩ tới đây thôi, sự vui mừng ban nãy liền thoạt nhiên biến mất. Hiện tại, là làm sao giải quyết con chim này mới là vấn đề nan giải của hắn ta.

Đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh, Bích Nhi liền xuất hiện ngay trước mặt Triệu Hoài. Cô ta lần này tới, chính là đảm bảo an toàn cho hắn, cũng như giải quyết vấn đề về Vẹt Hỉ Phúc. Không thì, tên đó khó mà tránh khỏi kết cục thê thảm.

- Ồ, chị đại, là cơn gió nào thổi chị tới đây vậy?- Chưa gì hết, Triệu Hoài đã nói giọng nịnh nọt. Dù sao mỗi lần đối phương xuất hiện, điều giúp hắn ta giải quyết không ít là phiền phức.



- Ngươi còn biết nói lời này, không phải là vì ngươi, ta cần tốn không phí sức đến vậy sao?- Bích Nhi nói lời quở trách nhưng tâm tình vẫn là cái dáng vẻ quan tâm đó.

- Vì ta? Ta có làm gì đâu nhỉ? Không nhớ luôn ấy? Rốt cuộc là vì chuyện gì vậy ta?- Triệu Hoài ngay lập tức giả khờ mà qua ải, bày ra bộ dáng làm như không biết gì cả.

- Còn muốn giả ngu? Đi thôi! Con chim kia, ngươi cũng đi theo luôn đi!- Nhìn về một màn này, Bích Nhi đúng là không biết nói gì hơn.

- Ta cũng đi?- Vẹt Hỉ Phúc ngơ ngác mà hỏi, sự tình này nó nào muốn dính tới.

- Chị đại à, đi mà đi đâu mới được?- Triệu Hoài cũng không khác là mấy, nghe được lời đó mặt liền ngơ ra thấy rõ.

- Cứ đi theo ta là được! Thời gian đã không còn nhiều, chút nữa ta sẽ giải thích cho. Trước tiên, phải thay cho ngươi một bộ đồ khác, phong độ hơn mới được!- Nói rồi, Bích Nhi sải bước rời đi. Mặc dù không biết rõ sự tình, hắn ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nối đuôi theo sau.

Thế là, khổ nạn này vừa qua khổ nạn khác đã tới với Triệu Hoài. Vốn dĩ hắn còn muốn về phòng mà ngủ một giấc thật đã, giờ thì hay rồi phải vất vả mà làm việc. Đành vậy thôi chứ sao giờ, ai bảo bản thân lại là đàn em trung thành của người ta.



Hai người bọn họ giờ đây, đang đứng trước quán bar Hoa Hồng. Triệu Hoài hiện tại đã khoác lên mình một bộ tương tất, tóc thì vuốt keo các thứ. Bộ dáng này cực kì giống những người ăn chơi có tiền. Lại thêm khuôn mặt đểu cán của hắn thì càng trông giống hơn. Đây cũng chính là tạo hình mà Bích Nhi muốn.

- Chị đại à, chuyện gì đây? Tổ chức ăn mừng à? Như vậy thì không cần đâu, trực tiếp đưa tiền cho ta là được rồi!- Triệu Hoài cười nham nhở mà nói, thái độ vẫn là có chút hân hoan.

- Ăn tiệc thì có đó, nhưng mà là làm nhiệm vụ. Mà trước hết, ta có chuyện này cần nói với ngươi. Thời gian tiếp theo, người đó e là không rảnh cho mấy. Con vẹt kia, liền phiền ngươi chăm sóc một đoạn thời gian vậy!- Bích Nhi thản nhiên mà nói, b·iểu t·ình còn có chút mệt mỏi. Hoạ mà do mấy tên này gây ra, cũng tính là không ít.

Nghe được lời này, Triệu Hoài không khỏi vui mừng. Nhìn về Vẹt Hỉ Phúc đang đậu trên cành cây cao, hắn ta không cần phải bận tâm về nó nữa rồi. Thời gian tiếp theo, có thể an nhàn một chút. Nhưng mà, hình như có gì sai sai ở đây thì phải.

- Nhiệm vụ? Cái quái gì thế? Ta vẫn còn chưa được nghỉ ngơi, sao lại đi làm nhiệm vụ nữa rồi? Tư bản, đúng là bóc lột con người ta mà!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, nước mắt lưng tròng.

- Ngươi nghĩ ngươi được nghỉ ngơi luôn đó à? Nhanh cái tay lên, lo mà làm việc đi! Vì công việc lần này có tính chất đặc thù, ta liền tìm cho ngươi một người trợ thủ. Ra đây đi!

Lời của Bích Nhi vừa dứt, theo đó là một bóng hình xuất hiện, tà áo tung bay phấp phới trong gió. Trong làn khói mờ ảo ấy, thân ảnh kia càng thêm phần nổi trội. Khí chất toả ra chính là hơn người, ẩn trong đó còn có chút áp bức. Làn khói tan đi, cũng chính là lúc Thanh Đạt hiện thân.

- Đù, ta còn tưởng là ai? Hoá ra là ngươi! Cái tên này, sao lại xuất hiện ở đây đây?- Nhìn về một màn vừa rồi, Triệu Hoài không khỏi trề môi chê bai. Gặp được đồng loại, hắn ta ngược lại không vui mừng là mấy.

- Thái độ gì đây? Ta đến đây là để giúp đỡ, ngươi còn có thái độ lồi lõm với ta. Có tin là bỏ về hay không? Đến lúc đó, ngươi đến cám còn không có mà ăn nữa là!- Thanh Đạt cũng không kém mấy, chưa gì hết đã buông lời chế giễu.