Long Cơ Chiến Hồn

Chương 215: Co giật liên hồi



Chương 215: Co giật liên hồi

Sự tình quá đổi bất ngờ, đến ngay cả Triệu Hoài ngàn lần không ngờ đến, đối phương vậy mà lại làm thật. Tưởng rằng đó chỉ là lời nói bông đùa, trong lúc trò chuyện của cả hai. Giờ, e là phiền phức rồi đây.

- Khoan đã, gì mà ở chung? Chúng ta là nam nữ khác biệt, như vậy thì không hay lắm đâu!- Nếu như là Triệu Hoài ngày thường, thì sớm đã đồng ý. Không biết vì sao, nay lại nói lời từ chối. Lẽ nào, là lương tâm trỗi dậy?

- Cái gì, Triệu Hoài ngươi vậy mà chối từ, mặt trời mọc đằng Tây à? Cái quái gì đang diễn ra thế này? Có ai không, giải thích cho ta hiểu với!- Nghe được lời đó, Thanh Đạt như là không tin vào tai mình vậy. Ngày hôm nay bất ngờ đến quá nhiều, hắn ta nhất thời khó mà tiếp thu hết cho được. Bầu không khí trong giây lát, liền loạn hết cả lên. Trong hai người bọn họ, không ai là không ngạc nhiên.

- Đúng vậy! Ta tại sao lại từ chối? Té đến nổi, đổi tính đổi nết luôn rồi à?- Triệu Hoài cũng chẳng biết vì sao, bản thân lại nói ra lời đó. Khuôn mặt, liền nghi hoặc mà nhăn nhó khó coi.

Giữa lúc hai người bọn họ đang r·ối l·oạn, thì chỉ có Diệp Ninh bình thản như không có việc gì to tát xảy ra cả. Hai cái tên đó, tiếng 'lành' đồn xa, ai ai nghe danh mà không sợ, người khác tránh xa còn không kịp nữa là. Nay lại có người chủ động tiếp cận, đã vậy còn là Triệu Hoài, cái tên đáng ghét nhất trong hai người. Cú sốc tâm lí ấy, nhất thời khó mà tiêu hóa cho kịp.

- Triệu Hoài, em có nấu cháo nè, anh nhất định phải ăn đó!- Diệp Ninh từ trong đống đồ đem đến, lấy ra một hộp nhỏ.

Khi mà mở nắp ra, một làn khói màu đen cũng theo đó mà bốc lên. Một hương thơm ngào ngạc, khiến cho con người ta phải hoài nghi nhân sinh, liền thoang thoảng trong phòng. Thứ đồ này, chính là đồ tốt đó.

- Anh biết không? Nấu cháo tẩm bổ cho anh đúng là không dễ chút nào mà. Em vất vả mấy tiếng đồng hồ, mới chuẩn bị xong. Nào, ăn một miếng để hồi phục đi nè!- Diệp Ninh nhân lúc Triệu Hoài đang trải qua cú sốc tâm lí, cả người đều thất thần, không quan tâm đến những việc bên cạnh. Liền há miệng đối phương ra, nhẹ nhàng mà đút vào.

Ăn một miếng, Triệu Hoài liền rơi vào cõi mộng. Hắn hiện tại, không phân biệt đâu là thực tại, đâu là hư ảo. Miệng bất giác mà mỉm cười, toàn thân khác lạ đi không ít. Cái cảm giác này, bản thân hình như là đã từng trải qua rồi. Chính là nó, n·gộ đ·ộc thực phẩm.

Chứng kiến một màn trước mặt, Thanh Đạt không khỏi sửng sờ một phen. Này là chăm sóc cái quái gì, rõ ràng là m·ưu s·át thì có. Nhưng mà đối phương là Triệu Hoài thì việc này còn bình thường chán, dù sao kẻ thù của hắn, nào đâu có ít.

( Triệu Hoài nhà ngươi, rốt cuộc đã làm ra chuyện tày trời gì vậy? Mà lại gặp phải kết cục như này. Quả báo, đúng là quả báo mà, đáng đời tên chó c·hết nhà ngươi!) Thanh Đạt hiện tại, trong lòng liền mừng thầm một phen. Không ngờ thù của bản thân, vậy mà lại có người khác trả dùm.

- Ngươi nhìn cái gì, đây không có phần của ngươi đâu. Này là của riêng mình anh ấy, ngươi đừng hòng nghĩ tới!- Diệp Ninh nói lời cảnh cáo với Thanh Đạt, nào đâu để cho hắn ta dòm ngó tới đồ mà bản thân dành riêng cho Triệu Hoài.

- Ồ, vậy sao? Thế thì, cho hắn ta ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút. Chăm sóc cẩn thận vào, để còn hẹo nữa... Ý lộn khỏe lại nữa! ( Triệu Hoài, đây chính là báo ứng của ngươi!)- Thanh Đạt liền nở ra nụ cười nham hiểm nhưng không kém phần hả hê, kết cục của đối phương không cần nghĩ cũng biết, e là rất thê thảm.

Triệu Hoài giờ đây, vốn dĩ đã hồi phục không ít, nay lại tiếp tục trở về với trạng thái sống dỡ c·hết dỡ. Nằm mê mê mang mang, không còn nhận thức với thế giới bên ngoài. Tình hình, phải nói là cực kì nguy nan.

- Wa, Triệu Hoài anh sao thế?- Nhìn về một màn này, Diệp Ninh không khỏi lo lắng trong lòng.

- Không sao đâu! Nhìn hắn ta kìa, vui sướng biết bao. Thấy nụ cười đó không? Đây là đang hạnh phúc đó mà, cảm động đến rớt nước mắt luôn chứ đùa. Nhanh nhanh, cho hắn ta ăn thêm vài muỗng nữa đi. Biết đâu ăn hết hộp cháo kia, tên đó liền khỏi luôn thì sao?- Thanh Đạt một bên, buông lời xúi dại. Lâu lâu mới có cơ hội để chỉnh Triệu Hoài đến c·hết, làm sao mà bỏ qua cho được.

- Thật không? Lỡ như...- Diệp Ninh ngờ vực mà hỏi, dù sao vẻ mặt đối phương cũng là người không đáng tin.

- Cô bây giờ thử nghĩ đi, khi mà Triệu Hoài tỉnh dậy, nhìn thấy cái dáng vẻ ân cần chu đáo chăm sóc tận tình của cô. Không động lòng mới là lạ ấy, tình cảm liền dâng trào. Lúc ấy, hắn ta không c·hết mê c·hết mệt cô thì không được mà. Nói không chừng sau này, hai người nên duyên nhờ vào hộp cháo đó thì sao? Ngại gì mà không thử?- Thanh Đạt thấy c·hết không cứu, ngược lại còn thêm dầu vào lửa. Trên người, liền xuất hiện một cổ khí tức của sự gian tà.

Diệp Ninh vốn dĩ là đang phân vân, là có nên hay không. Nhưng sau khi nghe những lời mật ngọt rót vào tai đó, khó mà tránh khỏi sự cám dỗ. Ngay lập tức bưng nguyên hộp cháo, dồn hết tất cả vào trong miệng của Triệu Hoài. Hắn ta nuốt không kịp thở, nước mắt hai hàng mà chảy ra. Bất lực đến vô vọng.

Chứng kiến một màn này, Thanh Đạt còn bị sốc nữa là. Không ngờ tới, cô ta còn có thể làm đến mức độ như vậy. Không có thâm thù đại hận, nhất là lừa tình, thì không thể nào ra tay tàn độc như thế được.

- Cô đây là... Đang đút cháo hay là... Giết người vậy? Cô nói thiệt cho ta biết đi, rốt cuộc hắn ta đã làm gì cô? Giữa hai người, có mối quan hệ ra sao?- Thanh Đạt bây giờ thì nghi ngờ ngược lại thân phận của cô ta, liền cất tiếng mà dò xét.

- Ngươi không biết đâu, lần đầu ta gặp gỡ với anh ấy. Chính cái dáng vẻ uy phong đó, bờ lưng vững trải ấy. Khiến cho trái tim của ta thổn thức không thôi, say đắm trong cái gọi là tình yêu. Mỗi lần gặp gỡ là con tim ta lại loạn nhịp, khó mà kiềm chế được cảm xúc của mình. Còn cùng với anh ấy, kề vai tác chiến, mãi mãi không rời!- Diệp Ninh hào hứng mà nói, vẻ mặt còn là có chút hổ thẹn. Ngước nhìn lên trời cao, liền suy nghĩ về tương lai tươi đẹp của hai người. Khung cảnh thơ mộng, ngay lập tức hiện ra trong đầu.

( Triệu Hoài kiếm đâu ra cái con điên này hay thế? Cỡ đó mà cũng không tha, đúng là đồ ăn tạp mà. Thật sự là hổ thẹn không bằng, xem ra ta vẫn là còn non và xanh quá!) Thanh Đạt hiện tại, đối với Triệu Hoài mà nói, chính là bội phục muôn phần. Cảm thấy trình độ bản thân so với đối phương vẫn là kém xa rất nhiều.

Hai người bọn họ, một người thì đắm chìm vào ảo tưởng, một người thì trầm tư suy nghĩ. Nào đâu có để ý gì tới Triệu Hoài, người mà cần sự quan tâm nhiều nhất hiện giờ. Chỉ thấy hắn ta không ngừng co giật, miệng sùi bọt trắng, hai mắt trợn ngược. Trạng thái, e là không khả quan cho lắm thì phải.

- Tiếng gì mà nghe ghê thế?- Thanh Đạt đưa mắt nhìn sang, một màn trước mặt khiến cho hắn ta hoảng hốt không thôi.

- Trời, Triệu Hoài ngươi sao thế? Đừng có c·hết luôn đó chứ? Ráng dậy mà chịu sự dày vò do ngươi gây ra nè!- Thanh Đạt ngay lập tức, tiến tới xem xét tình hình nhưng không quên nói lời trêu chọc.