Triệu Hoài cảm thấy bản thân đấu trí đấu lực với người khác, cũng không mệt mỏi bằng đối phó với Diệp Ninh. Bất lực, hắn chỉ có thể buông lời đe doạ để đối phương biết khó mà lui. Bản thân còn tránh được phiền phức không đáng có này. Nào ngờ, cô ta còn đáng sợ gấp bội phần.
- Anh yên tâm đi! Chuyện này em có tính qua rồi, trên người sớm đã mặc Thiên tằm bảo y. Chỉ cần kẻ có ý đồ xấu chạm vào người, lập tức bị phản phệ. Nhẹ thì trọng thương sắp c·hết, nặng thì thần trí bất minh. Đây là bảo vật phòng thân mà cha em cho, để đề phòng mấy tên biến thái súc vật. Có thứ này rồi, anh không cần phải lo!- Diệp Ninh thẳng thắn mà nói, không chút sợ hãi. Nào đâu nhìn đến sắc mặt của đối phương, sớm đã một màu tối sầm.
( Cô đây là đang mắng xéo ta phải không? Ta bây giờ đã bắt đầu nghi ngờ cô là do tên Văn Thành kia phái tới, mục đích chính là chọc tức ta c·hết đây mà. Thủ đoạn, cũng thật là ác độc!) Triệu Hoài nở ra nụ cười ngờ nghệch mà nhìn về cô ta, liên tục tạch lưỡi mà không biết nói gì.
- Cô... Cái... Chậc... Hay là... À... Ừm...
- Sao? Anh có lời muốn nói? Đói rồi phải không?- Diệp Ninh dùng ánh mắt mong chờ mà đưa tới hắn ta, vẻ mặt còn là có chút háo hức.
- Không... Ta không đói lắm! (Ta mới vừa tỉnh lại đấy, bản thân không muốn phải ngất nữa đâu!)- Sắc mặt Triệu Hoài bỗng chốc trở nên xanh xao, tương lai vô vọng thấy rõ.
- Hmmnm, ta cảm thấy bản thân mình rất khỏe, sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi. Cô không cần phải ở lại đây đâu, tránh cho bản thân phải cực khổ. Nhìn cô kìa, sắc mặt thì phiền muộn, cả người mệt mỏi. Tiếp tục ở lại đây, coi chừng đổ bệnh ra đó thì lại khổ!- Triệu Hoài hết lời khuyên can, nhưng kết quả đổi lại, hoàn toàn không như ý muốn.
- Không! Nhất định phải có trách nhiệm với những việc mà mình làm ra. Cho dù có cực khổ hay gian lao đi chăng nữa, quyết không nhục chí!- Diệp Ninh hùng hồn mà nói, liền đưa ánh mắt nhìn sang hắn ta.
- Đêm đã khuya rồi, anh nghĩ ngơi cho khỏe đi. Nào, nằm xuống đây, em rủ cho ngủ!- Diệp Ninh từ từ dìu đối phương nằm xuống, miệng bắt đầu ngân nga.
- Ngủ đi bé ơi, đêm đã khuya rồi, những giấc mơ sẽ về, những vì sao sẽ đến...- Diệp Ninh vừa hát vừa xoa đầu Triệu Hoài, vẻ mặt còn là vô cùng thích thú, hài lòng cũng tính là không ít.
Chỉ tội cho hắn ta, cảm thấy bồi hồi không thôi . Không biết vì sao, trong thâm tâm lại có một nổi niềm khó mà diễn tả thành lời. Nói thì nói không xong, đánh thì đánh không đặng. Đành bất lực, để cô ta tùy ý, muốn làm gì thì làm.
( Có ai không, cứu ta với!) Giờ Triệu Hoài đã đôi phần hiểu được cảm giác mà Thanh Đạt trải qua lúc đó. Nội tâm hắn ta sớm đã điên cuồng không ngừng gào thét. Lòng muốn phản kháng nhưng cơ thể lại không, khó mà thoát khỏi cái tình trạng éo le này.
Sáng hôm sau, Triệu Hoài tỉnh giấc, nhìn về bên cạnh chính là Diệp Ninh đang ngồi kề bên. Cô ta đang say giấc nồng, cả người xem ra là mệt mỏi không ít. Khuôn mặt ngây thơ khờ dại nhưng không kém phần đáng yêu đó, khiến cho hắn ta không khỏi xao xuyến trong lòng. Nhưng đây không phải là lúc nói về vấn đề ấy, mà trước hết phải là tìm cách thoát khỏi nơi đây. Bây giờ mà không chuồn thì một chút nữa thôi, đối phương mà tỉnh dậy. Hắn ta e là phải khổ nữa rồi.
- Thời cơ tới rồi, giờ mà không chạy thì còn đợi đến lúc nào!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, ánh mắt đưa tới cửa phòng liền trở nên sắc sảo.
Hắn ta nhẹ nhàng từng chút, nhích người rời khỏi chiếc giường. Mỗi một cử động, đều là vô cùng cẩn thận. Tránh cho cô ta, giật mình tỉnh giấc. Không thì mọi chuyện, đâu lại vào đấy. Muốn chạy, cũng không chạy nổi nữa.
Nào ngờ, bản thân chỉ mới vừa dỡ chăn ra, đối phương đã run người nhẹ. Tay vậy mà, lại nắm chặt lấy vạt áo hắn ta. Hết cách, Triệu Hoài không khỏi cười khổ một phen. Thở dài một hơi, mười phần ngao ngán.
- Ngủ thì không lo ngủ đi, còn nắm áo ta làm gì không biết nữa! Sợ ta trốn mất à?- Triệu Hoài chỉ có thể nói thầm trong miệng, nào đâu dám phát ra bất kì âm thanh nào.
Nhẹ nhàng mà không kém phần từ tốn, nắm lấy bàn tay Diệp Ninh. Dàn da ấy, mềm mại như tay em bé nhưng ẩn trong đó, là một chút lạnh lẽo đêm khuya. Triệu Hoài không khỏi thích thú, liền nắm chặt không buông. Nhưng hắn ta sực nhớ, giờ không phải là lúc, làm trò con bò này.
- Triệu Hoài ơi là Triệu Hoài, giờ phút này rồi, ngươi còn quan tâm chuyện không đâu. Muốn c·hết nữa rồi à?- Hắn tự mình khiển trách, nhưng tay thì vẫn là như cũ, không ngừng sờ tới sờ lui. Miệng còn nở nụ cười khoái ý, đây có lẽ là thú tính bộc phát.
- Ngươi còn ở đó mà đùa, thì chút nữa lại khổ. Đến lúc đó, thì đừng có mà than! Sao mà ta, chán cái cảnh này thế nhở?- DG xuất hiện, liền nói lời mỉa mai. Dù sao cái tên đó, không chửi là không được.
- Hmm, không chơi nữa, đi thôi! Còn chậm trễ, e là không kịp!- Triệu Hoài thở dài một hơi, ánh mắt suy tư. Hắn vốn dĩ còn muốn sờ mặt cô ta một cái. Nhưng nghe được lời đó, tay cũng khựng lại, ý định ấy cũng tan thành mây khói.
Thế là, Triệu Hoài cẩn thận mà thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy của đối phương. Âm thầm mà rời đi, nhân sinh chính là như vậy. Hắn ta của lúc này, nhìn về bầu trời trong xanh ngoài kia nhưng bản thân lại chẳng có chút sức sống nào cả.
- Chậc, ảm đạm thế! Đói rồi, không biết nên kiếm cái gì ăn đây!- Nói rồi, Triệu Hoài ung dung sải bước rời đi nhưng tâm tình vẫn là có chút nặng trĩu.
Bên này, sau khi Triệu Hoài rời đi không lâu. Diệp Ninh cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, lại không thấy bóng dáng đối phương đâu. Vẻ mặt lộ ra một tia hoang mang, liên tục đưa mắt nhìn về xung quanh. Như thể, đang tìm kiếm thứ gì đó rất quan trọng với bản thân.
- Triệu Hoài, anh đâu rồi?- Diệp Ninh tìm hết cả căn phòng một lượt, mới xác định hắn ta đã biến mất. Dáng vẻ là vô cùng lo lắng, sợ rằng đối phương sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì.
Ngay lập tức, không suy nghĩ được nhiều. Diệp Ninh một đường tìm kiếm, sự lo âu cũng theo đó mà tăng thêm phần nhiều. Phải biết, v·ết t·hương trên người của hắn không thể sớm lành như vậy. Mỗi lần di chuyển đều là cực kì khó khăn nhưng nàng ta đâu hay, tất cả cũng chỉ là Triệu Hoài giả vờ mà ra.
Diệp Ninh tìm kiếm khắp nơi trong học viện qua một lượt, từng cành cây cho đến ngọn cỏ đều không hề bỏ qua. Nhưng đáng tiếc thay, kết quả là hoàn toàn thất vọng. Bóng dáng của Triệu Hoài lại không thấy ở đâu. Điều này, càng khiến cho cô ta không khỏi hoảng loạn trong lòng. Ánh mắt dần trở nên thất thần, cả người trông như là vô hồn vậy.
- Triệu Hoài, rốt cuộc là anh đi đâu vậy? Có biết rằng, em lo lắm không?- Diệp Ninh nhìn về phía xa, ánh mắt liền lộ ra một tia mong chờ. Mặc dù không biết đối phương nơi nào, vẫn kiên trì mà tìm kiếm.
Còn Triệu Hoài lúc này, sớm đã thưởng thức vị ngon của phở. Cái cảm giác ấy, đúng là không gì tuyệt hơn. Vẻ mặt hắn, mười phần mãn nguyện. Từng ngụm nuốt xuống, tâm tình càng là sảng khoái không thôi. Nào đâu có hay, bản thân nơi đây thảnh thơi, người khác vì mình mà khổ cực không ít.