Triệu Hoài vô tình gặp gỡ Cảnh Hoài trong tình huống bất đắc dĩ. Kí ức xưa chợt hiện về, đối phương lại lầm tưởng hắn ta là ma. Thuận thế, liền hù doạ người ta một lượt. Dù sao cũng đang bực, liền tìm một nơi để trút giận tính ra cũng không tệ.
- Ta c·hết không cam tâm! Trả mạng lại đây, trả mạng cho ta, hú à!- Triệu Hoài giọng điệu âm ưu, một màu t·ang t·hương. Lại làm ra khuôn mặt cực kì đáng sợ, hai mắt trợn ngược dọa người không thôi.
- Ngươi... Ngươi t·ự s·át mà c·hết... Liên quan gì tới ta...- Cảnh Hoà đưa tay ôm mặt, đầu cuối xuống đất, hai mắt nhắm chặt, người không ngừng run rẩy. Lời nói cũng theo đó mà trở nên lấp bắp, không sao rõ tiếng.
Nghe được lời này, Triệu Hoài liền khựng người trong giây lát. Quả thật là lúc đó hắn t·ự s·át mà c·hết, liên quan gì đến người ta. Nay lại muốn đền mạng, e là hơi khó. Nhưng như vậy, cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho được.
- E hèm, nếu như ngươi không ép ta, ta t·ự s·át à? Nay lại muốn chối bỏ trách nhiệm, đúng là đáng c·hết mà!- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, âm điệu không khỏi dữ tợn.
- Ta... Ta có muốn đâu... Ai bảo, ngươi... Tự sát chứ? Ta muốn ngăn cản... Nhưng không kịp, tha cho ta đi mà!- Cảnh Hoà nói lời cầu xin, bộ dáng thành khẩn không thôi.
- Vậy sao? Nhưng...- Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Hoài chịu không được liền*hắt xì* một cái rõ to.
- Lạnh vãi!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, hắn quên mất rằng bản thân đang giả ma hù người.
- Ma cũng biết sợ lạnh nữa à? Đã vậy, còn hắt xì nữa chứ? Kì thế!- Cảnh Hoà mơ hồ nhận ra điểm bất thường trong đây, liền hí một mắt ra, xem xét tình hình xung quanh.
- Ngươi còn dám mở mắt ra nữa à? Muốn c·hết hay gì?- Triệu Hoài ngay lập tức trở về với trạng thái cũ, giọng trầm không thấy đáy. Thành công trong một lần nữa, dọa cho đối phương sợ hãi, thiếu điều muốn sót ra quần.
- Không có... Không có mà!- Cảnh Hoà vội đáp, hoảng loạn cũng tính là không ít.
- Tối thế này rồi... Đi đâu đây?- Triệu Hoài giở giọng bề trên, buông lời chất vấn.
- Đi... Đi...
- Đi đâu, nói mau!- Triệu Hoài càng chơi thì càng hăng, giọng nói của hắn ta hiện tại ở mức âm tào địa phủ luôn rồi, chứ không còn ngôi lên được nữa.
- Đi... Tán gái!- Cảnh Hoà bị dọa cho đến nức nở, miệng như là muốn mếu tới nơi vậy.
- Tán gái à? Ai?- Triệu Hoài nhớ không lầm, thân phận đối phương cũng được liệt vào hàng hiển hách, là cháu viện trưởng Viện nghiên cứu. Liền nhân cơ hội này mà đều tra một lượt, nhằm tìm về những thông tin hữu ích.
- Bích Hạ!- Cảnh Hoà hoảng loạn mà nói, nhưng ngại ngùng cũng không thiếu.
- Hết người thích rồi hay sao mà thích cái con nhỏ đó? Là người tốt, ta khuyên ngươi như thế này. Quay đầu là bờ, bỏ đi mà làm người!- Triệu Hoài thở dài một hơi, mười phần ngao ngán.
- Là người tốt?- Nghe được lời này, Cảnh Hoà không khỏi hoang mang.
- Chi tiết nhỏ ấy mà, quan tâm tới làm gì. Bây giờ ta nói ngươi nghe, cái con nhỏ đó nó dữ lắm. Chửi như hát hay, nội cái miệng thôi chấp mười người như ngươi!- Triệu Hoài ra sức mà nói xấu Bích Hạ, cơ hội tốt như thế này làm sao mà bỏ qua cho được.
Đang lúc Triệu Hoài cực lực giải thích cho Cảnh Hoà như thế nào mới phải, thì từ xa có âm thanh quen thuộc vang lên: 'Triệu Hoài, anh đâu rồi?' Doạ cho hắn ta, được phen hú vía.
Một cơn gió thổi qua, bầu không khí liền trở nên yên lặng. Cảnh Hoà hé nửa mắt mà nhìn lên, không thấy bóng dáng đối phương ở đâu. Liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, được phen hoảng sợ cũng không ít. Ngay lập tức rời đi, không dám quay đầu nhìn lại.
Triệu Hoài sớm đã bỏ chạy thục mạng, như lướt gió mà đi. Sợ rằng chỉ chậm một giây, bản thân liền b·ị b·ắt lại, khó mà toàn mạng. Thương tích trên người cho dù có nhiều, nào đâu ngăn được hắn ta.
- Đánh như vậy còn chưa đủ nữa à, muốn truy cùng diệt tận ta hay sao? Tàn ác quá rồi đấy!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, liền tìm đến một chỗ cao mà quan sát tình hình.
Mắt thấy, chính là bóng dáng Diệp Ninh, biểu hiện còn có chút gấp gáp. Kề cận bên nàng chính là kẻ mới vừa ra tay với hắn ta. Nhìn về cảnh này, ánh mắt Triệu Hoài liền trở nên thăng trầm hiếm thấy. Nét mặt, liền trở thành cái dáng vẻ thờ ơ hiếm có.
Diệp Ninh bây giờ, lo lắng mà tìm kiếm xung quanh một lượt nhưng người cần tìm, bóng dáng lại không thấy ở đâu. Điều này khiến cho cô ta, trong lòng liền dâng trào lên một nổi lo âu.
- Triệu Hoài, anh ấy rốt cuộc là đi đâu? Ngươi làm gì anh ấy rồi?- Sau khi tìm kiếm hồi lâu, Diệp Ninh dần trở nên mất kiên nhẫn. Không sao kiềm chế được tâm trạng của bản thân, liền buông lời quở trách.
Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, Trung khó mà đáp lời. Dù sao ban nãy, hắn ra tay cũng tính là không nhẹ. Đánh đối phương đến mức gần trọng thương sắp c·hết. Giờ mà nói ra, khác nào làm cho Diệp Ninh thêm phần hoảng loạn.
- Triệu Hoài, anh ấy rốt cuộc là làm sao rồi?- Diệp Ninh lớn tiếng mà chất vấn, tức giận xem ra là không ít.
- Tiểu thư xin người bình tĩnh lại, thuộc hạ thực sự là không biết. Hắn ta ban nãy... Bị thương cũng không nhẹ, e là chỉ ở gần đây. Người đừng nôn nóng, thuộc hạ lập tức đi tìm!- Trung cung kính mà nói nhưng đổi lại cũng không làm dịu đi cơn giận của cô ta.
- Nếu như không tìm được anh ấy, ngươi cũng đừng hòng yên ổn!- Diệp Ninh lời này nói ra, tâm tình của cô ta vẫn là có chút kích động.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Thế là hai người bọn họ vẫn tiếp tục công cuộc tìm kiếm trong màn đêm tăm tối ấy. Còn về Triệu Hoài vẫn là âm thầm quan sát lấy tất cả, ánh mắt chăm chú dõi theo. Sau đó, hắn ta cũng biến mất trong màn đêm tịch mịch này.
Sáng hôm sau, Triệu Hoài mệt mỏi mà trở về phòng của mình. Cực kì cẩn thận quan sát lấy xung quanh một lượt, đôi mắt thì láo liên liếc ngang liếc dọc. Xem xem hai người kia rốt cuộc là có ở đây hay không.
- Vẫn còn chưa chịu từ bỏ hay sao, kiên trì thật đấy!- Triệu Hoài ngán ngẫm, ánh mắt liền có chút suy tư.
Khi mới mở cửa bước vào, đã có người xông đến. Dựa vào phản xạ của bản thân, Triệu Hoài nhẹ nhàng tránh né sang một bên. Còn thuận tiện mà gạt chân người ta, thế là đối phương trực tiếp té ngã xuống sàn. Nhìn kĩ, đó vậy mà lại là Diệp Ninh.
- Cô sao lại ở đây?- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài không khỏi thờ ơ, vẻ mặt còn có chút bình thản.
- Tiểu thư, người không sao chứ? Sao nhà ngươi dám?- Trung ngay lập tức dìu lấy cô ta đứng dậy, ánh mắt nhìn Triệu Hoài căm phẫn không thôi.
- Ta không sao! Triệu Hoài, anh cuối cùng cũng trở về rồi. Có biết rằng, người ta đợi lâu lắm không hả?- Diệp Ninh trìu mến mà nhìn về đối phương, thái độ so với đêm qua mà nói, quả thật là khác rất xa.
- Cô vẫn còn chưa chịu đi nữa à? Không biết ở đây có gì vui, mà cô ở lâu thế?- Triệu Hoài buông lời mỉa mai, thái độ còn là có chút bỡn cợt trong đó. Nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia thương xót, trong lòng liền có sự dao động.
- Ngươi...- Trước tình cảnh này, Trung bức xúc không thôi. Định tiến lên nhưng đã bị Diệp Ninh cản lại.
- Lui xuống!- Lời này nói ra, cô ta nghiêm nghị không thôi. Sau đó quay đầu nhìn về Triệu Hoài, liền trở mình thành cái dáng vẻ nghe lời hiểu chuyện.
- Tiểu thư, người...- Bất đắc ý, Trung cũng chỉ có thể nghe theo. Đành miễn cưỡng mà lui xuống nhưng ánh mắt thì mười phần căm phẫn. Như là, muốn đánh cho Triệu Hoài một trận thật nặng vậy.