Triệu Hoài chỉ với vài bước cơ bản, đã thành công khống chế lấy đối phương. Hắn bây giờ không khỏi ngạo mạn nhưng muốn Cảnh Hoà phục tùng. Trước tiên, vẫn là biểu thị sức mạnh của bản thân một chút. Sau đó mới từ từ khuyên nhủ, có như vậy mới khiến cho tên đó dễ nghe lời.
- Ta nói ngươi nghe, yếu thì đừng ra gió, thật sự sẽ bệnh đấy! Mười thằng sĩ gái thì có đến mười một thằng c·hết, biết tại sao không? Tại ngu ấy, nên ngươi hãy nghĩ kĩ trước khi làm. Không thì, chậc chậc... Xem ra không dạy ngươi một bài học, là không được mà!- Triệu Hoài buông lời mỉa mai, tâm tình thì thoải mái không thôi, lộ rõ sự đắc ý của bản thân.
- Aaa... Đau... Buông ra! Ngươi mà đánh ta một lần nữa, có tin là ta la lên hay không?- Nét mặt Cảnh Hoà giờ đây, sợ hãi thấy rõ. Chỉ cần nhớ tới trận đòn trước đây, cả người bất giác mà run lên.
Nhắc lại câu chuyện lần trước, Cảnh Hoà bị hai người đối phương, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt ra tay hết sức tàn độc mà đ·ánh đ·ập. Lại thêm vào việc hai người bọn họ chơi trò t·ự t·ử (giả) khiến cho hắn sống trong ăn năn và hối hận trong một khoảng thời gian ngắn. Chuyện đó chẳng dám nói với một ai, nên đêm mất ăn ngày mất ngủ, cả người tiều tụy đi tính ra cũng không ít.
- Còn mạnh miệng! Ngươi mà dám la lên, thì ta dám đánh ngươi thật đấy. Nên nhớ, đây là Viện chiến đấu, không phải là Viện nghiên cứu của ngươi đâu. Nội cái việc ngươi dám qua đây tán gái, đã đủ để xử tội c·hết rồi!- Triệu Hoài nói lời đe doạ, theo đó là một chút trừng phạt nhỏ dành cho đối phương. Khiến cho hắn ta, mặt mũi nhăn nhó hết cả lên vì đau.
- Đau... Ngươi có biết, ông của ta là ai không? Còn không thả ra, ta về, ta méc ông ta đấy!- Cảnh Hoà cố chấp mà nói, nào đâu có để ý đến tình hình bản thân hiện tại.
- Bố mày lại sợ quá cơ, thách cả họ nhà mày luôn đấy! Chắc ngươi chưa nghe qua danh tiếng của ta đâu nhỉ? Nói cho ngươi biết, ta tên Thanh Đạt, là tên cầm thú súc vật có tiếng quanh đây. Ai ai ở Viện chiến đấu, đều phải sợ ta một cây. Khi mà nóng giận lên rồi ấy, hay làm mấy chuyện mất bình tĩnh lắm. Ngươi nói xem, ta hiện tại nên làm gì đây?- Triệu Hoài nói nhỏ vào tai đối phương, miệng thì thầm nhưng mỗi lời đều âm trầm không thôi. Khiến cho bầu không khí, trong phút chốc liền trở nên mười phần đáng sợ.
- Đừng... Đừng mà!- Cảnh Hoà run rẩy mà nói, bộ dáng là hoàn toàn sợ sệt.
- Nhìn ngươi kìa, chả có khí chất của một người đàn ông gì cả! Thảo nào, tán Bích Hạ hoài lại không đổ. Thì ra nguyên do, chính là nằm ở đây!- Nói rồi, Triệu Hoài hất ngã đối phương ra đất, nét mặt thì chê bai lộ rõ.
Cảnh Hoà chưa kịp đứng dậy, đã bị Triệu Hoài một chân đạp mạnh, ngã nhào thêm một lần nữa. Bộ dạng lại trở thành cái tư thế khúm núm, không biết phản kháng là gì. Bởi vì trong thâm tâm hắn, đã sinh ra sự sợ hãi đối với đối phương.
- Ngươi thật sự không biết đánh trả luôn à, cái đồ phế vật này!- Triệu Hoài càng nói thì càng hăng, ra tay cũng không còn kiêng nể gì.
- Ta không phải là phế vật!- Cảnh Hoà hét lớn, khoé mắt còn là có chút đỏ.
- Nói ngươi là phế vật, thì ngươi chỉ biết rống cái cổ lên mà la. Còn không dám ra tay đánh trả, đúng là thảm bại quá đi mà!- Nhưng đổi lại, là một chân đá tới liên hồi của Triệu Hoài.
Nghe được lời này, Cảnh Hoà ngay lập tức đưa tay đánh tới, lại bị Triệu Hoài bắt lấy. Liền thuận thế mà xô ngã hắn ta, hết lần này tới lần khác, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Đến mức, bản thân không còn sức để mà đứng dậy.
- Đứng dậy cái đồ phế thải này, còn không mau đánh trả!- Triệu Hoài liên tục dùng lời nhục mạ, đ·ánh đ·ập thì càng lúc càng nặng.
- Ta không phải, không phải!- Cảnh Hoà nước mắt chảy dài, vô lực mà đánh mạnh vào người của đối phương.
Mắt thấy đối phương dần mất khống chế, Triệu Hoài cảm thấy thời cơ đã tới. Liền đánh Cảnh Hoà đến mức, bò lăn bò càng dưới đất. Khiến cho tên đó, không có năng lực chống trả chỉ có thể ôm mình chịu đòn.
Từng kí ức xưa, cứ thế mà hiện về trong tâm trí của Cảnh Hoà. Hắn ta mặc dù thân thế hiển hách nhưng lại không nhận được sự quan tâm cũng như công nhận đến từ gia đình. Càng như thế, khiến cho nội tâm liền trở nên yếu đuối, nhu nhược đến mức đáng khinh. Chỉ cần người khác ra tay, vô phương mà chống trả.
- Đừng đánh nữa... Ta cầu xin ngươi... Đừng đánh nữa!- Cảnh Hoà thều thào mà nói, hai tay ôm chặt lấy chân đối phương, giọng điệu còn là cầu mong sự thương xót.
Ngày nhỏ, Cảnh Hoà chịu không ít sự bắt nạt đến từ người anh trai lớn hơn mình một tuổi. Thiên phú hay năng lực, người đó đều vượt trội hơn so với hắn. Sự quan tâm của gia đình hay tài nguyên đều trở nên mười phần kém cạnh.
Mỗi lần b·ị b·ắt nạt, Cảnh Hoà cũng chỉ có thể nuốt nước mắt, khom lưng khụy gối mà cầu xin. Dần dần sự tự tin của hắn ta đều biến mất, trở thành cái bộ dạng yếu đuối như hiện tại. Đây là thông tin sơ bộ, mà Triệu Hoài điều tra ra được. Liền dựa vào đây, làm điểm đột phá cho nhiệm vụ lần này.
- Cầu xin ngươi... Tha cho ta... Tha cho ta!- Mặt mũi của Cảnh Hoà đều b·ị đ·ánh đến mức bầm dập, nước mắt thì chảy dài.
- Hazz, thê thảm quá, đúng là nhìn không nổi mà!- Triệu Hoài lấy tay che mặt, chân thì cứ thế mà đá liên hồi.
Cảnh Hoà giờ đây, ngáp ngáp mà thở, tình hình thật sự là không khả quan cho mấy. Thấy thế, Triệu Hoài cũng dừng chân lại. Còn tiếp tục đánh nữa, e là có phiền phức lớn đấy. Dù sao đối phương, thân phận cũng không nhỏ.
Triệu Hoài nhìn quanh một lượt, rồi nhấc bổng Cảnh Hoà trên vai. Cứ thế mà đi, xem đây như chuyện thường tình. Đến khi tên đó tỉnh lại, đã thấy bản thân trong một căn phòng xa lạ. Hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là nơi nào, vẻ mặt thì hoang mang thấy rõ.
- Tỉnh lại rồi à?- Triệu Hoài bất ngờ lên tiếng, thái độ thì có chút niềm nở. Hắn ta ngồi một bên, vắt chéo chân, tư thế phải nói là cực kì thong thả.
- Ngươi... Ngươi đừng qua đây!- Theo phản xạ, Cảnh Hoà đưa tay che người, lời nói hay cử chỉ đều là sợ sệt không thôi.
- Làm gì ghê thế? Nói cho ngươi biết, đây là phòng của ta, địa bàn của ta. Ngươi thử nghĩ mà xem, ta nên làm gì đây?- Chưa gì hết, Triệu Hoài đã buông lời đe dọa. Chỉ có như vậy, mới hoàn toàn nắm giữ được cảm xúc của đối phương theo cái cách mà mình muốn.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì... Ta?- Cảnh Hoà giờ đây, đã hoàn toàn rơi vào hoảng loạn, thất kinh bạc vía.
- Nhìn ngươi kìa, chẳng có tí dáng vẻ gì cả? Sợ gì không biết nữa! Ta nói rồi, ta là ông Bụt. Lần này hiện thân chính là cứu rỗi lấy kẻ vô tích sự như ngươi!- Triệu Hoài cười đùa mà nói, thái độ còn có chút cợt nhả.
- Làm gì có ông Bụt nào lại bụp người khác như ngươi chứ?- Cảnh Hoà một mặt ngờ vực, v·ết t·hương trên người đau lên từng cơn. Nhắc nhở cho hắn ta biết, đâu mới là hiện thực cuộc sống.
- Ai kêu ngươi, báng bổ thần thánh làm gì. Đó chỉ là một chút trừng phạt nhỏ cho tội bất kính, còn có lần sau thì không nhẹ như thế đâu!- Triệu Hoài muốn dựa vào chủ nghĩa tôn giáo, hoàn toàn khống chế lấy đối phương. Nhưng trước hết và trên tất cả, phải khiến cho tên đó nhất mực tin tưởng vào bản thân mới được.