Triệu Hoài sau khi trải qua khổ luyện, mai mắn thành công tấn một cấp nhỏ. Thành quả như vậy cũng tính là không tệ, công sức bỏ ra phải nói là rất đáng. Nhưng hiện thực vẫn còn đó, khiến cho hắn chưa kịp vui mừng đã phải tiếp tục vất vả luyện tập.
Nhìn về tình cảnh Cảnh Hoà hiện tại cũng không khá khẩm hơn là bao, điên cuồng mà đánh vào bao cát. Hai người bọn họ, một chín một mười. Cũng chỉ có thể cố gắng nổ lực vượt qua khoảng thời gian tăm tối này.
- Đã đến giờ bổ sung thể lực rồi, hai người các ngươi lại đây!- Hai người huấn luyện niềm nở mà nói, Triệu Hoài liền cảm giác có sự không lành trong đây.
- Gì? Được ăn rồi à? Đừng có là protein thì được rồi!- Cảnh Hoà thở hổn hển mà nói, cả người tiều tụy đi thấy rõ.
- Yên tâm đi, ngoài protein ra thì không có gì ăn đâu!- Đối phương bình thản mà đáp, trên môi còn xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
- Lại thứ đồ dỡ tệ đó, có c·hết ta cũng không ăn!- Cảnh Hoà lời nói chê bai, nào đâu biết rằng bản thân sẽ vì những lời này mà thảm không thể tả.
- Cái gì? Ngươi dám xúc phạm thứ đồ thần thánh này, đúng là c·hết không hết tội mà!- Hai người huấn luyện ánh mắt liền trở nên sắc bén, khí tức phải nói là cực kì đáng sợ.
Chỉ thấy, hai người bọn họ, một người giữ chặt lấy Cảnh Hoà. Người còn lại, tay cầm một ly nước chứa dung dịch hỗn hợp màu trắng đặc sệt. Thô bạo cưỡng chế đổ vào miệng của hắn ta. Cho dù có phản kháng đi chăng nữa, cũng là điều vô ích.
Nhìn về một màn này, Triệu Hoài không khỏi rùng mình. Cảnh tượng ấy, bản thân trước đây đã từng trải qua. Sự thảm khóc trong đó hơn ai hết hắn ta là người hiểu rõ nhất. Liền muốn nhân cơ hội không ai chú ý đến, lầm lũi mà núp qua một bên.
Nào ngờ, phía sau lại bất ngờ xuất hiện bóng dáng có phần quen thuộc, tựa hồ như ác ma hiện thế. Đưa mắt nhìn tới, chính là hai người bọn họ. Lần này muốn tránh, cũng tránh không nổi.
- Đi đâu đấy? Định trốn à?- Đối phương trầm giọng mà nói, âm điệu sặc mùi nguy hiểm. Nghe tới đây, biết là có điềm không lành rồi.
- Làm gì có, ta thấy bầu không khí ở đây không được tốt cho lắm thì phải nên định kiếm chỗ nào đó thoáng mát, hít thở tí ấy mà!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, người thì không ngừng lui bước về sau.
- Thế à? Vậy là thay vì tự nguyện ngươi lựa chọn ép buộc chứ gì?- Đối phương miệng nở ra nụ cười nham hiện, ánh mắt gian tà lộ rõ.
Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài nhất thời chưa kịp chú ý, đã bị người còn lại khóa chặt cả cơ thể. Không sao nhúc nhích cho được, nói chi đến vùng vẫy. Sự tình cho đến bước này, trốn tránh là điều không thể. Đành chấp nhận thực tại tàn khóc vậy.
- Khoan đã, ta tự làm được, không cần phải cưỡng chế đâu!- Triệu Hoài hét lớn, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
- Tự giác là tốt, nào uống đi!- Đối phương cầm ly nước 2 lít, dứt khoát đẩy đến trước mặt Triệu Hoài. Vẫn là cái bộ dáng thân thiện nhưng đầy c·hết chóc đó.
- Way, nhiêu đây là quá nhiều rồi đấy! Uống cho c·hết à? Ít lại chút đi!- Nhìn về một màn này, hắn càng thêm phần sợ hãi.
- Nhiêu đây mà nhằm nhò gì, phải ngươi là can năm lít. Mà can năm lít nó hết rồi, vậy thì ngươi uống hai lần hai lít là được!- Đối phương nhẹ giọng mà nói nhưng lại nặng nề không thôi.
- Wa, điên rồi! Thả ta ra, ta có c·hết cũng không uống!- Triệu Hoài hét lớn, điên cuồng phản kháng nhằm thoát khỏi trói buộc. Nhưng tất cả, cũng chỉ là điều vô ích.
- Lại là cưỡng chế thi hành nữa à? Phiền phức thật đấy!- Tiếp theo đó, là cảnh tượng cực kì thảm khóc, khó mà diễn tả thành lời cho được. Chỉ biết sau khi xong mọi việc, Triệu Hoài nằm gục trên nền đất. Miệng sùi bọt trắng, không còn bất kì cử động nào nữa.
- Được rồi, hai người các ngươi có giả c·hết thì cũng vô dụng thôi. Mau lên, chúng ta còn có bài tập nâng cao khác nữa!- Hai người huấn luyện trầm giọng mà nói, dáng vẻ liền trở về với trạng thái nghiêm túc.
- Ta thì có thể giả c·hết đấy nhưng tên đó e là không xong rồi!- Triệu Hoài đứng phắt dậy, đưa tay chỉ về phía sau.
Mắt thấy Cảnh Hoà hai mắt lờ đờ, cả người vô sức. Bước đi thôi cũng là điều cực kì khó khăn. Chưa được ba bước, đã gục luôn xuống đất. Cứ như thể có nam châm hút chặt lấy hắn ta vậy, không sao đứng lên cho được.
- Giờ sao đây?- Nhìn về tình cảnh này, hai người bọn họ bắt đầu thảo luận nhỏ với nhau.
- Sao gì nữa? Cấp cứu đi! Nó c·hết là mang tội đấy!- Hai người bọn họ lúc này, được phen hoảng hốt.
Thế là, hai người huấn luyện cực lực mà chữa trị cho Cảnh Hoà. Không thì mọi chuyện e là phiền phức lớn. Sự tình này xảy ra, không ai là ngờ tới cả. Lần này, không khéo thì lại toang.
- Ta báo công an nè, cho c·hết hết cả lũ! Thà là đi tù còn hơn là chịu cảnh này!- Triệu Hoài rón rén từng bước về sau, định làm chuyện mờ ám. Nhưng hành vi lộ liễu như thế, làm sao mà qua mắt được hai người bọn họ.
- Ngươi định làm gì vậy?- Âm thanh có phần quen thuộc vang lên phía sau, cả người Triệu Hoài bất giác mà run lên.
- Đi đâu đâu, thấy đây vui quá nên kiếm người cùng chung vui ấy mà!- Quay đầu về sau thì ra là người quen, Triệu Hoài liền gượng cười mà đáp.
Thế là hai bên nhìn nhau đắm đuối, không nói lời nào. Chỉ thấy Triệu Hoài bị bọn họ thô bạo nhốt vào căn phòng luyện tập ban nãy. Mặc dù hắn ta có cực lực phản kháng đi chăng nữa, tất cả cũng chỉ bằng không.
- Vào đây! Nhanh lên!- Lời nói vừa dứt, đối phương liền đóng cửa cái rầm.
- Thả ra, thả ta ra!- Triệu Hoài điên cuồng đập cửa, hét khô hết cả họng.
Trong cái rủi thì nó có cái xui, trọng lực nơi đây vẫn ở mức 50 lần so với bên ngoài. Rất nhanh, Triệu Hoài đã chịu không nổi nữa mà khụy người xuống. Hơi thở từng nhịp, phải nói là cực kì khó khăn. Dẫu sao thể lực của hắn ta, đã tiêu hao đi phần nhiều. Có thể cầm cự được hay không thì phải xem ý chí của bản thân mạnh như thế nào.
- Triệu Hoài à, ngươi còn hét nữa thì thật sự là không ổn đâu. Bình tâm tịnh khí, ổn định tinh thần đi!- DG lên tiếng nhắc nhở, khuyên nhủ không thôi.
- Ngươi nói thì dễ nghe quá, thở còn không nổi đây này, ở đó mà bình tâm tịnh khí!- Triệu Hoài khó khăn mà nói từng chữ, mặt mày nhăn nhó hết cả lên. Áp lực hiện tại, như thể muốn nghiền nát hắn ta vậy.
- Chuyện này có gì khó đâu, ngươi chỉ cần sử dụng trạng thái Bất khuất chi ngạo để đối phó với tình cảnh hiện giờ. Sau đó thì dùng Thanh tâm tịnh nguyên pháp để xoa dịu cơ thể. Làm như vậy, tạm thời có thể áp chế được thế cục. Không phải hay sao?- Thông qua vô vàn tính toán, DG liền đề ra giải pháp thích hợp nhất.
- Xem ra là không còn cách nào khác rồi. Ngươi nói nghe cũng có lí, để ta thử vậy. Mai ra, còn giữ được một mạng!- Trước tình hình này, Triệu Hoài đành nghe theo.
Chỉ thấy, hắn ta ngồi xuống. Sử dụng bí kĩ: Bất khuất chi ngạo. Thể trạng của cơ thể còn là tăng cường không ít. Thêm vào đó là Thanh tâm tịnh nguyên pháp, tinh thần liền trở nên mạnh mẽ hơn thường. Nhìn về khung cảnh xung quanh Triệu Hoài, có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt. Khuôn mặt liền trở nên thư thái bình thản, không còn dáng vẻ mệt mỏi như lúc đầu.