Triệu Hoài lúc này, bắt một cái ghế dài, ngồi chễm trệ trên đó. Ánh mắt thì khoan thai mà nhìn về đám người học viên Ngự Quy đang bị trói đằng kia. Tâm tình đắc ý không thôi, vẻ mặt thì tràn đầy khoái chí.
- Tên khốn kiếp kia, ngươi còn không mau thả bọn ta ra. Đợi thầy của bọn ta đến, ngươi nhất định sẽ trả giá!- Bọn họ hét lớn ầm ĩ, phẫn nộ cũng không ít.
- Đúng vậy, khôn hồn thì nhanh thả bọn ta ra. Nếu không hậu quả, ngươi gánh không nổi đâu!- Đối phương vẫn là hét lớn, b·iểu t·ình phản kháng.
- Ồn ào c·hết đi được, có yên lặng hay không thì bảo? Thắng làm vua, thua thì ngậm mẹ mồm vào. Đợi người đến chuộc, ta tất nhiên sẽ thả các ngươi ra. Nhiều lời như thế, cũng vô ích mà thôi!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, thái độ thì không khỏi dương dương tự đắc.
- C·hết tiệt, đường đường là học viên của Tứ thánh học viện như nhau. Tại sao cái tên đó lại khốn nạn như vậy? Thủ đoạn bỉ ổi thì không nói đi, nói chuyện lại gợi đòn đến thế. Có ai không, dạy dỗ cho hắn ta một trận đi? Đáng hận mà!- Đối phương bức xúc nhưng cũng chỉ có mắng mỏ cho bỏ tức, bởi vì bọn họ lúc này cũng chẳng thể làm được gì ngoài cái việc chửi ra.
Triệu Hoài bây giờ, đang thảnh thơi mà xơi trà, nào đâu quan tâm tới những gì bọn họ nói. Chửi thì ăn thua gì, rủa hắn ta còn không sợ nữa là. Tư thế thì cao cao tại thượng nhưng không kém phần thư thái. Càng làm như vậy, thì càng chọc tức đối phương thêm nhiều.
- Triệu Hoài, có chút điểm tâm này, anh muốn ăn không?- Diệp Ninh thoạt nhiên xuất hiện, trên tay còn cầm theo một ít bánh mứt. Giọng điệu nhẹ nhàng, như thánh thót mưa rơi.
- Wa, là cô làm à? Vậy thì không cần đâu, dư vị lần trước còn xót lại, ta nào dám ăn!- Triệu Hoài nói lời từ chối, nét mặt mơ hồ lộ ra một tia hoảng hốt.
- Không phải, đây là em mua không phải em làm. Anh thử một chút xem!- Nói rồi, Diệp Ninh nhanh nhảu mà kề cận hắn ta.
- Không phải cô làm à? Vậy thì để thử xem sao cái đã? Ừm, cũng không tệ!- Triệu Hoài thuận tay mà lấy một miếng bánh để ăn, từ tốn mà cảm nhận hương vị của nó.
- Chúng mày nhìn chó gì? Không tới lượt đâu mà nhìn!- Triệu Hoài nhìn về đám người học viên Ngự Quy, lớn tiếng mà nói.
- Ta muốn đánh hắn, g·iết hắn, băm vằm hắn... Khốn kiếp!- Bọn họ uất ức nhưng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong.
- Nếu ngon thì ăn thêm mấy miếng nữa đi!- Diệp Ninh vui vẻ mà nói, ngồi cạnh hắn ta cùng nhau thưởng thức bánh ngọt.
- À, nhắc mới nhớ, cái tên này sau cứ đứng kè kè bên chúng ta thế. Hắn ta vốn dĩ đâu phải là năm hai?- Triệu Hoài đưa tay chỉ về phía Trung đang đứng kề bên, ánh mắt không khỏi nghi hoặc.
- Chuyện này, liên quan gì đến ngươi à?- Trung đáp lời, một thân nộ khí lộ rõ.
- Là vầy nè, vì để bảo vệ an toàn cho em, tránh cho sự cố như lần trước xảy ra nên lần này Trung mới được đặc cách đến đây!- Diệp Ninh tiếp lời, nhẹ giọng mà nói.
- Sự cố lần trước? Đó là cái gì thế?- Triệu Hoài nhíu mày, nét mặt suy tư không thôi.
- Lần trước nếu không phải con yêu thú kia phát điên, ngươi làm gì có cơ hội mê hoặc lấy tiểu thư nhà ta. Lần này có ta ở đây, ngươi đừng hòng chiếm lợi!- Trung khẳng khái mà nói, mười phần nghiêm nghị.
- À, thì ra là vụ việc lần đó à! Mà khoan đã, tại sao các ngươi lại biết biết người đó là ta?- Triệu Hoài cảm thấy sự tình có phần không đúng, trên trán liền xuất hiện thêm mấy vết nhăn.
Đang lúc mấy người bọn họ trò chuyện, thì kẻ địch tìm đến. Theo đó, là một chưởng khí bất ngờ đánh tới. Dựa vào phản ứng nhanh nhẹn của mình, Triệu Hoài ngay lập tức cầm tay Diệp Ninh mà tránh sang một bên. Mới có thể kịp thời bảo vệ an toàn cho bản thân.
- Là kẻ nào dám á·m s·át toán ta?- Triệu Hoài hét lớn, phẫn nộ không ít.
Khói bụi tan dần đi, đưa mắt nhìn tới là những bóng hình có phần quen thuộc. Triệu Hoài liền thay đổi thái độ, khoé miệng còn mơ hồ xuất hiện nụ cười 'thân thiện' mà chào đón đối phương.
- Hừ, ta còn tưởng là ai, hoá ra là các ngươi à? Đến đây là để đưa tiền phải không? Vậy thì nhanh một chút đi, ta còn thả đám vô dụng này ra nữa. Nuôi tốn cơm gì đâu ấy!- Triệu Hoài cất tiếng, giọng điệu còn là có chút bỡn cợt.
- Đây là người mà ngươi nói đó sao? Trông không khác gì một tên khốn cả. Vậy mà cũng để thua, ta thất vọng về ngươi thật đấy!- Mỹ Duyên cất tiếng, buông lời chế giễu Gia Kiệt.
- Cô thử đi rồi biết, không dễ ăn như cô nghĩ đâu. Tên đó, là tên khó xơi nhất mà ta từng gặp. Không nói đến thực lực, nội cái tính xảo quyệt của hắn ta là đủ để c·hết người rồi. Chứ ở đó mà cô đòi!- Gia Kiệt mạnh miệng mà đáp, nét mặt vẫn là có chút lạnh lùng.
- Các ngươi thì thầm to nhỏ gì đấy? Còn không mau đưa tiền để chuộc người về. Nói cho các ngươi biết, không có giảm giá đâu. Đừng có ở đó mà bàn nữa!- Triệu Hoài bên này nói lời chen vào, không chút e dè.
Ngay lập tức, Mỹ Duyên nhanh như chớp mà xuất hiện trước mặt hắn, tung ra một cước. Ép cho Triệu Hoài phải lùi người về sau mấy bước. Thương tích xem ra, là cũng không hề nhẹ. Lòng ngực, liền truyền đến một cơn đau nhói không dứt.
- Không ai dạy ngươi là chỗ người khác nói chuyện thì không nên chen miệng vào hay sao? Nếu đã không có ai dạy, thế thì hôm nay để ta dạy ngươi cách làm người vậy!- Mỹ Duyên cất tiếng, đôi phần ngang tàn.
- Ra tay đánh lén sao? Cũng hay đấy! Vậy thì ta phải chống mắt ra mà xem, cô làm sao mà dạy dỗ ta? Chậc chậc, dáng người này xem ra cũng không tệ, nếu là dạy dỗ trên giường, ta cũng cam tâm tình nguyện!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, mười phần vô sỉ.
- Kẻ trước đây dám nói như vậy với ta, mộ đã xanh cỏ từ bao giờ. Giờ, thì tới lượt ngươi!- Mỹ Duyên nghiêm giọng mà nói, nét mặt còn là có chút trầm ngâm.
Vừa dứt lời, cô ta theo đó đánh tới. Được cái, thực lực của Mỹ Duyên là Chiến giả cấp 4 sơ cấp. Thế là, vô số chưởng khí được xuất ra. Đánh cho đối phương, không biết trời trăng gió mây là gì, chỉ có thể một đường tránh né.
Thấy thế, Diệp Ninh thương xót khôn xiết, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị Trung ra tay ngăn cản. Hắn ta nhẹ lắc đầu, b·iểu t·ình không nên. Dù sao nguy hiểm trong đó, khó ai mà biết được.
- Tiểu thư, người đừng nên tham gia vào thì hơn. Kẻo lại b·ị t·hương!- Trung nói lời can ngăn, ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia quan tâm.
- Trung, thả tay ra!- Diệp Ninh hét lớn, kiên quyết không thôi.
- Tiểu thư, người đừng quên đối phương còn có một Chiến giả cấp 4 trung cấp. Nếu người tham chiến, hắn nhất định sẽ không đứng yên. Đến lúc đó, Triệu Hoài một mình đối phó với hai Chiến giả cấp 4, đều là vượt cấp bản thân. Người nghĩ thử xem, có còn đường thắng hay không hả?- Trung ra sức khuyên nhủ, giọng điệu còn là hoà nhã không ít.
- Nhưng...- Lời Diệp Ninh chưa kịp nói hết, đã bị Trung cắt ngang.
- Không được! Tiểu thư, người mà lên đó, chưa kịp giúp ích đã kéo chân hắn ta rồi. Nếu người muốn hắn thua một cách thê thảm thì cứ tự nhiên. Còn không, đứng yên một bên quan sát đã là trợ giúp lớn nhất rồi!- Trung nghiêm giọng mà nói, vẻ mặt thì trở nên lạnh lùng hơn.